CHƯƠNG 15
Lại đi ước chừng 5 phút nữa , ba người đi vào một gian phòng lớn , liền nhìn thấy Mạch Đặc ngồi tại một cái ghế da xa hoa sau một cái bàn siêu lớn.
-“Không nghĩ tới tao không tới tìm chúng mày , chúng mày đã tự động tới cửa !” Mạch Đặc nheo mắt lại , trầm giọng nói.
-“Bá tước, hôm nay chúng tôi đến tìm ông để nói chuyện , không có ý gây sự , ông thấy đấy, chúng tôi không hề mang theo cái gì cả.”
Lôi Ân giơ giơ hai tay chớp chớp mắt ngây thơ .
-“Không có gì phải nói chuyện cả ,cái tao muốn chỉ là mạng của nó!” Ngón tay béo múp chỉ vào Nhạc Quang Y.
-“Giết cậu ấy , ông sẽ đối lập với gia tộc Khải Lan Đức !” Không đợi Nhạc Quang Y mở miệng, Lôi Ân liền nheo mắt nhìn Mạch Đặc chậm rãi đe dọa .
-“ Lăng Tước tôi cũng sẽ không buông tha cho ông !” Lăng Tước quét mắt bốn phía, lại không phát hiện thấy người mình muốn tìm, thoáng có chút thất vọng.
-“Nhưng hiện tại chúng màu đều ở trong tay tao , chúng mày cho rằng uy hiếp tao thì sẽ có hiệu quả ư ?” Lấy một điếu xì gà,lão chậm rì rì gằn từng tiếng đáp lời.
-“Nhưng ông nên biết rằng tất cả mọi người đều biết chúng tôi đã đến đây, nếu chúng tôi chết, ông cũng không có nổi một ngày lành ” Lôi Ân nhíu mi, lạnh lùng nhìn Mạch Đặc.
-“Ha ha a! Cái này tao đã sớm nghĩ tới , cùng lắm thì ngọc thạch câu phần.” cả 2 cùng ngỏm Mạch Đặc lộ ra biểu tình bất cứ giá nào tao cũng phải giết Quang Y, chúng mày đừng dọa dồ tao làm gì cho phí công .
-“Vậy con gái ông làm sao bây giờ?” Nhạc Quang Y thản nhiên nói.
Mạch Đặc trừng mắt,“Con gái của tao? Mày không xứng nói chuyện về con gái tao , Mày là loại không ra gì ! Rõ ràng là đàn ông, vậy mà lại chung đụng với chồng của con gái tao . Mày, mày là đồ biến thái! Đồ tạp chủng!”
Lôi Ân đè nén xúc động muốn xông lên cho lão ta một dao xuống, thản nhiên nói ,“Nói đến con gái ông , nếu ông không nghĩ cho con gái mình , không để chúng tôi đi, thì con gái ông vĩnh viễn ……”
Mạch Đặc cả người chấn động,“Mày làm gì con gái tao ?” Hồi phục một chút, giọng mỉa mai nói:“Mày có năng lực gì chứ……”
-“Ông tin tưởng cái hệ thống phòng hộ của mình đến thế sao? Để trở thành sát thủ thì đương nhiên biết rõ cách phá những cái hệ thống cổ lỗ sĩ kia rồi !” Lôi Ân cười lạnh nói.
-“Sát thủ?”
-“Không sai! Ông cho là vì sao không ai dám tiếp nhận case này ?”
-“Vì sao?” Lão cũng rất kỳ quái!
-“‘Vif Terminator’ chính là của tôi !”Giọng nói thảnh thơi nhưng lời nói thì có tính phát nổ.
–“Cái gì!?” Không có khả năng! Mạch Đặc không dám tin trừng lớn mắt. Nhưng đây là nguyên nhất duy nhất có thể giải thích……
-“Thế nào?” La Y từng nói cho hắn, Mạch Đặc này sủng con gái quả thực đến vô pháp vô thiên . Có thể thấy được lão đối với con gái coi trọng như thế nào !
Áp chế lửa giận đang thiêu đốt , hàm răng khép chặt. lão bá tước khó khăn nhả một chữ ra ‘’ Được !”
–“Đàm phán thành công! Chúng ta đi thôi!” Lôi Ân mỉm cười nói, tay chân đã sớm bám chặt lấy tay Quang Y , chuẩn bị kéo Nhạc Quang Y rời đi.
-“Chờ một chút!” Lăng Tước chợt lên tiếng ngăn cản. Không nhìn đến ánh mắt nghi hoặc của mọi người, trầm ổn mở miệng,“Tôi muốn một người .”
-“Người nào?” Ánh mắt lão tóe lửa thể hiện sự mất kiên nhẫn, chúng mày còn muốn thế nào nữa ?
Người nào nhỉ ? Đúng vậy, hắn ngay cả cậu ấy gọi là cái gì cũng không biết, toàn chính mình bá đạo cứ thế gọi cậu ấy là Tinh Thần, cứ mặc định như thế , bất chấp cậu ấy có tình nguyện hay không.Sau một lúc lo lắng , chỉ có thể nói,“Một thiếu niên người phương Đông ‘’
-“Thiếu niên Đông Phương ?” Mạch Đặc trầm ngâm suy nghĩ , biết hắn muốn người nào rồi ! Nhưng là,“Không được!”
-“Lý do!” Hắn không muốn nghe lời từ chối !
-“Cậu ta là một mãnh tướn ! Là trợ thủ đắc lực của tao!”
Cậu ấy mạnh ở đâu vậy trời ?! Lăng Tước không rõ, mãnh tướng sẽ dễ dàng bị hắn tóm gọn rồi ăn thịt ? Lại còn thân thủ rõ ràng kém như vậy! Hừ, Không muốn giao người hử ! Hắn có điểm tức giận! Lúc này Lôi Ân thì thầm vào tai hắn lặng lẽ nói,“Muốn bản thân chúng ta còn không đơn giản, trước rời đi đã, rồi bàn sau!”
Lăng Tước ngẫm lại cũng đúng như thế thật , vẫn là trước mang Quang Y rời đi thôi, vẫn còn nhiều thời gian !
Vì thế ba người liền quay bước, mới vừa đi tới cửa.
-“Chậm đã!” Mạch Đặc từ trên ghế đứng lên. Lão bỗng nhiên bừng tỉnh, không đúng! Nếu con gái có nguy hiểm lão làm sao có thể không có tin tức gì chứ ?
Lúc này Lôi Ân chỉ có thể ở trong lòng cười khổ, vẫn là bị phát hiện rồi nha ! Vốn định lợi dụng lão ta có tâm lý sốt ruột vì con gái, làm cho lão mất đi sức phán đoán, trở nên hồ đồ. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã bị lão phát hiện ra.
-“Hừ! Tưởng gạt được tao sao !?” Trong tay đột nhiên xuất hiện một khẩu súng, cuồng nộ chỉ vào Nhạc Quang Y.
-“Chịu chết đi!”
Xoạt! Viên đạn gào thét lao vun vút đến !
Nhạc Quang Y theo thói quen nghiêng người sang một bên, tránh đi. Lôi Ân cũng tung một đạp , đá đổ một thủ hạ của lão. Lăng Tước cũng nhanh chóng áp đảo người đang kiềm chế hắn.
Nhất thời, hiện trường là một mảnh hỗn loạn, bên ngoài tiếng súng cũng nổi lên bốn phía.
-“Sao lại thế này?” Mạch Đặc nhíu mày, tay nắm chặt hỏi.
-“Ông thật sự cho rằng chúng tôi đến mà không chuẩn bị gì sao ?!” Lôi Ân lại xử lý được thêm một tên nữa , đoạt lấy súng trong tay của đối phương, chỉ vào Mạch Đặc.“Ra lệnh cho bọn họ dừng lại đi !” Nhất định là La Y nghe được tiếng súng, dẫn người xông vào rồi.
Mạch Đặc không mở miệng nhưng một viên đạn lại đánh úp về phía khẩu súng trong tay Lôi Ân, Lôi Ân bị đau đành buông tay. Tất cả mọi người nhìn về phía cửa.Chỉ thấy một thân ảnh mảnh khảnh màu trắng xuất hiện ở cửa, trong tay cầm một khẩu súng hướng về phía Lôi Ân.
-“Tất cả dừng tay lại!” Thanh âm trong trẻo vang lên.
”Tinh Thần!” Lăng Tước ngừng tay, nhìn về phía người vừa tới. Vài ngày không thấy, hắn thật là có điểm tưởng niệm Tinh Thần.
Nhạc Quang Y cũng ngừng tay, nhìn ra cửa thì thấy một thiếu niên thanh tú, đẹp như ngọc điêu khắc.
-“Ha ha…… Thụy Cát An, làm tốt lắm!” Mạch Đặc nhìn Tinh Thần đầy ý tán thưởng, lại quay đầu về phía Lăng Tước nói,“Chúng mày đừng hành động thiếu suy nghĩ ! Mãnh tướng của tao tuy rằng thân thủ không tốt, nhưng nói về bắn súng thì bắn phát nào trúng phát ấy a !” Nói xong lại nhìn về phía Lôi Ân,“Hừ! Tưởng uy hiếp được tao ? Chờ thêm vài năm nữa đi!” Nói xong từ trong ngăn kéo lại rút ra một khẩu súng hướng về phía Lôi Ân.
-“Thụy Cát An! Giết Nhạc Quang Y cho ta !” Mạch Đặc trầm giọng ra lệnh.
Tinh Thần quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lăng Tước, cậu thấy trong mắt hắn là sự kinh sợ, hoảng loạn vô cùng. Cậu chậm rãi đến gần Nhạc Quang Y.
Nhưng ..cậu …… không ra tay được. Tuy rằng rất hận Nhạc Quang Y, nhưng cậu lại càng không muốn nhìn đến bộ dáng thương tâm muốn chết của Lăng Tước.
–“Thất thần làm gì! Còn không mau động thủ!” Mạch Đặc không kiên nhẫn quát to.
Lúc này, La Y mang theo một toán người vọt tiến vào. Lôi Ân thừa dịp Mạch Đặc nhất thời thất thần, lưu loát nâng tay tung một quyền , lại nhấc chân đánh vào bụng của lão. Mạch Đặc bị đau đến cả thân mình ngồi xổm xuống,nhưng lão vừa vặn thấy bên cạnh có khẩu súng, liền nhặt lên nhắm ngay cổ Nhạc Quang Y xả một phát súng.
Trong phảng phất như những thước phim được quay chậm lại .Cách Nhạc Quang Y gần nhất chính là Lăng Tước, hắn chú ý tới nhất cử nhất động của cậu, nên lập tức tiến lên che trước người Nhạc Quang Y.
Roạt ! Thời gian yên lặng!
Lăng Tước hoảng sợ nhìn một thân ảnh màu trắng chạy lên đứng trước hắn, sau đó chậm rãi ngã vào trong lòng hắn. Hắn vươn hai tay ôm chặt lấy người trong lòng .
-“Tinh Thần!” Lăng Tước gần như trở nên cuồng loạn , gắt gao nhìn chằm chằm thân hình nhỏ bé trong lòng mình. Nhìn đến trước ngực cậu không ngừng trào ra máu tươi, Lăng Tước cảm thấy chính mình trong lòng giống như bị một cây đao đâm xuyên qua cả nguời, đau đớn lắm, lòng cứ quặn đau lên theo từng tiếng tim đập . Run giọng nói,“Kiên trì, đừng ngất ! Tinh Thần, tôi dẫn em đi đến bác sĩ, sẽ không để em xảy ra việc bất trắc gì !” Hắn cứ thế bế xốc Tinh Thần lên, mạnh mẽ ôm chặt, lao nhanh ra ngoài .
Đương nhiên Lôi Ân không làm cho Mạch Đặc lại có cơ hội bắn lần thứ hai, nhanh chóng khống chế lão .“Mạch Đặc! Vận số của lão đã hết!”
-“Hừ! Trừ phi mày giết tao. Chỉ cần tao sống tao sẽ còn đến báo thù !” Mạch Đặc không cam lòng hừ lạnh.
-“Thật thế ư ?” Một giọng nói từ cửa sổ truyền đến.
-“Địch Áo Tư!” La Y vui sướng reo lên khi nhìn thấy người yêu.
-“Anh đã tới chậm sao?” Địch Áo Tư từ cửa sổ tiến vào. Hắn quét mắt bốn phía một lượt , thấy mọi người đều mạnh khỏe, yên tâm mà thở ra. Hướng Mạch Đặc phía trước ném xuống một cái gì đó”Chính lão xem đi!” Hắn đến trễ như vậy, chính là đi làm việc này a .
-“Cái gì vậy?” Mạch Đặc nghi ngờ nhặt lên . Mở ra vừa thấy, chính là ảnh mình cùng con gái quan hệ xác thịt . Trừng lớn mắt nhìn Địch Áo Tư,“Mày như thế nào……”
-“Hừ! Lão cho là không có người biết, lão thừa dịp con gái lão bị phát điên, nên đã nhốt cô ta lại rồi cùng cô ta quan hệ để tránh người khác bàn tán? Đây chính là do người làm ra cái hệ thống bảo mật của lão chụp đó.” Địch Áo Tư khinh thường nói.
-“Chậc chậc chậc! Thì ra lão có tư tưởng khốn nạn với con gái bảo bối ! Để người ngoài biết thì sẽ bị gièm pha tơi bời cho xem !” La Y nhìn ảnh chụp, lắc đầu nói.
– “Câm mồm!” Mạch Đặc cuồng loạn kêu to. Hắn chính là tưởng niệm người vợ đã mất , đem con gái trở thành người vợ đã mất mà thôi.
-“Như vậy …báo thù trọng yếu, hay là danh dự của con gái lão quan trọng đây ?” Lôi Ân khí định thần nhàn hỏi.
-“Được…… Việc này…… Tao theo ý chúng mày!” Chuyện đã xảy ra như thế , Mạch Đặc vô lực buông tha . Làm quý tộc, danh dự so với bất kì cái gì đều quan trọng hơn, thậm chí là so với sinh mệnh!