Buổi sáng tới quá nhanh. Grace mở mắt. Đầu óc rối bời, cô chỉ ngủ chập chờn. Connor đang đứng nhìn xuống cô, hai mắt u ám:
- Em đi thôi. Em muốn biết chắc mọi việc trong tang lễ phải được đàng hoàng.
Grace gật đầu, rồi đứng dậy ôm em:
- Sẽ gặp lại em tại đó. Không lâu đâu.
Khi cánh cửa khép lại sau Connor, cô ngồi xuống. Thiếu ngủ và lo nghĩ làm cô càng mệt mỏi thêm.
Grace nhìn qua ô cửa sổ. Chẳng có gì ngoài đó ngoài tiếng sóng vỗ và biển xám ngắt., hầu như không phân biệt được đâu là trời đâu là biển. Thời tiết cũng khắc nghiệt trong ngày tang lễ của Jez.
Thình lình mắt nhói đau, làm cô bật khỏi ô cửa, ngã vật xuống giường. Hai tay che mắt, Grace nằm thở dốc. Chuyện gì vừa xảy ra? Mở mắt, lại bị nhói đau, cô vội nhắm mắt lại, cố không hoảng hốt. Cô không biết chuyện gì đang
xảy ra.
Theo một phản xạ tự nhiên, cô đưa tay lên cái nhẫn Claddagh của Lorcan. Khi mấy ngón tay cầm nhẫn, cô bỗng bình tĩnh hơn. Do cô tưởng tượng
hay cái nhẫn đang thực sự phát ra hơi ấm? Grace nắm chặt nhẫn. Sức nóng của kim loại tăng lên.
Cùng với hơi nóng, cô nghe trong đầu có những tiếng động. Cô nghe tiếng bước chân và tiếng nói xa xa. Dù không mở mắt, không hiểu sao cô vẫn
biết đó không là những âm thanh trên tàu Diablo. Cô đang có một “ảo giác” – nếu có thể gọi đó là ảo giác vì cô không thấy gì ngoài sương mù và bóng tối.
Cái nhẫn vẫn nóng dần lên trong bàn tay cô. Cô có cảm giác là mình đang di chuyển. Bước chân cô gây tiếng động lớn hơn bao giờ hết. Cứ như cô đang nện đôi ủng nặng nề trên boong tàu. Cô cảm thấy mình đang đưa tay, đẩy
một vật gì đó. Một cánh cửa. Cánh cửa đang mở ra. Cô nghe tiếng cót két của một bản lề cũ. Và rồi là… một giọng nói.
- Lorcan.
Cái tên làm cô giật nẩy người.
Cô lắng nghe, cố nhận ra giọng nói đó.
- Lorcan.
Giọng đó lại cất lên. Giọng con gái, nhưng cô vẫn chưa nhận ra ai.
- Anh làm gì ở đây? Đang là buổi sáng. Là giờ nghỉ ngơi mà.
Giọng nói có vẻ e dè, thậm chí là sợ hãi.
Lúc này cái nhẫn đã quá nóng. Nhưng Grace ráng không buông tay ra, vì cô có cảm tưởng nếu buông ra, cô sẽ mất ngay ảo giác này.
- Tôi xin lỗi.
Grace nhận ra ngay giọng địa phương Ai-len êm dịu của Lorcan. Dù trong hoàn cảnh nào, đươc nghe lại giọng nói đó chẳng khác nào phép lạ.
- Anh bị lạc hả?
Giọng sợ hãi của cô gái chuyển thành thương hại. Grace nghe rõ sự thay đổi đó. Bị lạc? Cô ta định nói gì?
Phải chi cô có thể nhìn con tàu rõ như nghe giọng nói. Grace siết chặt cái nhẫn hơn. Tay bỏng rát, nhưng cô vẫn không thấy gì ngoài sương mù, tuy nhiên âm thanh trên tàu hải-tặc-ma-cà-rồng càng rõ hơn.
Lại là tiếng nói của Lorcan:
- Tôi xin lỗi.
Cô gái trả lời:
- Không sao, không sao đâu Lorcan. Đưa tay đây, tôi đưa anh về phòng.
- Tôi tự tìm được đường về nhà.
Giọng Lorcan giận dữ và kiêu hãnh rất khác với tính cách của anh.
- Khoan!
Nhưng lúc này giọng cô gái yếu hơn. Grace có cảm giác lại có
sự di chuyển. Những bàn tay quờ quạng,, những bước chân không vững vàng. Và rồi… một cú ngã. Cảm giác té ngã chuyển khắp thân hình làm cô đau đớn. Cái nhẫn nóng đến không thể cầm nổi nữa. Cô buông tay, thở gấp, mở choàng hai mắt.
Cô đang nằm trên khoang giường trong ca bin nhỏ của tàu cướp biển, thở dồn dập. Mấy ngón tay bị cái nhẫn Claddagh nung đốt đau nhói. Tuy nhiên, khi đưa tay lên nhìn, cô không thấy một dấu vết nào. Hoàn toàn không có
gì. Thật không hiểu nổi.
Cô biết mình vừa có một cuộc hành trình tới tàu hải-tặc-ma-cà-rồng.
Không giống chuyến du hành của Darcy tới tàu Diablo. Cuộc hành trình này giống ảo giác nhiều hơn – như lần đầu tiên Grace gặp thuyền trưởng hải-tặc-ma-cà-rồng, trong đầu cô tràn ngập hình ảnh da thịt bị xé và máu đỏ lòm trên làn da đen. Ảo giác mới này lâu hơn, rõ nét hơn. Cứ như cô đã ở trong đầu Lorcan. Cô đã có thể nghe tiếng anh nói, cảm nhận hoạt động của chân tay anh. Bây giờ cô mới nhận ra, là đã cảm nhận cả sự đau đớn của anh. Và đôi mắt anh… hình như… ôi không… hình như anh không thể nhìn được rõ ràng.
Bây giờ từng huyết quản Grace lạnh toát như nước đá, hãi hùng khi ký ức tràn về như thuỷ triều dâng. Sáng hôm đó, khi Connor lên tàu hải-tặc-ma-cà-rồng, Lorcan đã nấn ná ở lại ngoài boong để bảo vệ cô. Thậm chí cả sau khi Darcy kéo Chuông Báo Rãng Đông, khi mà tất cả hải-tặc-ma-cà-rồng được kêu gọi vào trong, xa khỏi ánh sáng. Ánh sáng là mối nguy hiểm đối với họ. Vô cùng nguy hiểm. Chỉ một mình thuyền trưởng có thể ra ngoài sáng. Nhưng Lorcan đã ở lại, vì… cô. Có khi nào, chính vì thế mà đôi mắt anh bị chấn thương? Thậm chí bị mù?
Lorcan đã nói gì trong tấm thiệp gửi cô? Một chút quà để nhớ tới tôi. Chúc lộ trình an toàn. Lộ trình an toàn! Có thể nào Lorcan đang gửi một thông điệp qua cái nhẫn này? Cô phải trở lại tàu hải-tặc-ma-cà-rồng. Nhưng bằng cách nào đây?
Ngay lúc đó, tiếng đại bác vang lên. Grace ngồi bật dậy. Đại bác nổ là dấu hiệu gọi lên boong chính. Đám tang Jez sắp bắt đầu. Cô bị trễ rồi!