Hải Tặc Ma Cà Rồng

Chương 42: Chương 42: Thuỷ táng.




Bước ra ngoài, điều đầu tiên làm Grace chú ý là sự yên tĩnh đến lạ lùng. Đây là một chuyện quá khác thường, vì trên boong đầy thủ thuỷ đoàn của tàu Diablo. Cô đóng cửa cẩn thận, rồi tiến tới đám đông. Hàng ngũ cướp biển tách ra để cô bước qua. Với vẻ biết ơn, cô tiến lên cho tới khi nhìn rõ lễ tang.

Cuối tàu, thuyền trưởng Wrathe và Cate đang đứng bên phải quan tài của Jez. Quan tài được phủ lá cờ đen với đầu lâu và hai xương bắt chéo. Bên trái quan tài là các người hộ quan, bao gồm cả Bart và Connor. Cô thắc mắc, làm sao Connor có thể khiêng nổi. Đám tang cuối cùng hai chị em có mặt là đám tang cha. Dường như đã quá xa xôi rồi. Lúc đó hai chị em đứng trước giáo đoàn, ép sát vào nhau, đứa này che chở cho đứa kia.

Cô nhìn vào mặt Connor. Trông nó như chìm vào xa vắng. Sự mất mát Jez hằn sâu trên nét mặt.

Tiếng đại bác lại vang lên. Trong trang phục nhung đen viền bạc dành cho tang chế, thuyền trưởng Wrathe hướng về thuỷ thủ đoàn:

- Hỡi cướp biển tài Diablo, đây quả là một bưởi sáng ảm đạm. Nhưng màu đen tối từ trời cao tới biển thấp chỉ là phản ánh sự thê lương trong tim chúng ta. Vì hôm nay, chúng ta phải nó lời vĩnh biệt với một trong số những người tốt nhất: Jez Stukeley. Tám năm trước, Jez đã đến với chúng ta khi còn là

một thiếu niên. Ngay từ những ngày đầu, anh đã làm chúng ta khuây khoả bằng trí thông minh sắc bén và tính yêu thích chuyện trò của mình.

Ông mỉm cười. Trong hàng ngũ cướp biển có những cái gật đầu và những tiếng cười nho nhỏ.

Thuyền trưởng tiếp:

- Anh là người thân thiện, cởi mở nhất trong thuỷ thủ đoàn chúng ta. Dù quá bận rộn, chưa bao giờ anh từ chối giúp đỡ khi người khác cần tới anh, kể cả việc lặt vặt trên tàu hay khi ở ngoài chiến địa…

Grace nhăn mặt. Chiến địa?! Cao quí quá. Thật không chính xác.

- và đây, Jez Stukeley đã chứng tỏ là một trong những người tài năng, dũng cảm và ấn tượng nhất.

Liếc nhìn Cate đang nghiêm trang gật đầu, ông tiếp:

- Hôm qua, tôi e rằng những hành động của mình đã đặt chúng ta vào một hoàn cảnh nguy hiểm chết người…

Grace lắng nghe. Cô không mong chờ một sự thẳng thắn như thế

từ thuyền trưởng Wrathe, nhưng có lẽco6 đã đánh giá ông ta quá thấp.

- Tôi ân hận vô cùng. Cam đoan với tất cả các bạn, tôi đã tra vấn lương tâm mình, và khi sự hiện hôm nay hoàn tất, tôi lại sẽ tra vấn tiếp. Nhưng bất chấp hoàn cảnh khó khăn, Stukeley dũng cảm đã xuất hiện để hỗ trợ chúng ta. Anh nhảy vào lửa để chúng ta được cứu thoát. Anh đã kiên cường chiến

đấu, đầy tinh tế vá quyết tâm. Đáng lẽ anh đã thành công.

Cate lại gật đầu.

- Nhưng định mệnh đã đem Stukeley xa khỏi chúng ta.

Grace bất ngờ vì câu nói đó. Anh vách một đường ở đâu trên cát, giữa định mệnh và hành động của anh? Đơn giản chỉ vì định mệnh mà Jez bị chết trên con tàu kia. Hay chính hành động của Molucco Wrathe đã đưa Jez tới đó?

- Chúng ta phải chịu một tổn thất khủng khiếp, chẳng bao giờ còn được nghe những lời nói dí dỏm của anh, chẳng bao giờ còn có thể trông cậy vào con người đầy năng lực đó nữa.

Đua cái khăn tay to đùng lên lau nước mắt, Molucco nói tiếp:

- Hởi các chiến hữu can đảm nhất, thân ái nhất của ta, ta biết tất cả các ban đều có một kỷ niệm riêng với Jez Stukeley. Bây giờ, ta xin các bạn, hãy dành một vài phút tưởng nhớ đến anh.

Một lần nữa, trên boong yên lặng như tờ. Chỉ còn nghe tiếng nước vỗ mạn tàu và tiếng những cánh buồm phần phật trong gió. Ngước nhìn lên đài quan sát, Grace nhớ lại lần đầu gặp Jez.

Đó là hôm sau ngày cô lên tàu. Dù vui mừng được đoàn tụ với Connor, cô cảm thấy hoang mang vì đã phải rời xa tàu hải-tặc-ma-cà-rồng và các bạn mình một cách quá vội vàng. Lên boong tàu Diablo, như thỉnh thoảng vẫn lên

boong tàu hải-tặc-ma-cà-rồng, cô đứng một mình bên lan can, cho đến khi Jez tiến lại với hai cốc trà nóng. Hai người ngồi tán chuyện – thật ra là anh ta nói với cô, nói liên miên. Cô không nhớ chính xác những gì anh đã nói, nhưng anh ta thật tử tế, thân mật và ngộ nghĩnh. Jez luôn là thế. Cô nhớ, trong khoảnh khắc đó, cô đã cảm giác là có thể lấy nơi này làm một mái ấm cho mình.

Nhớ lại chuyện đó, cô ứa nước mắt. Thọc tay vào túi áo choàng, cô rút ra một khăn tay rua ren, vừa lau mắt vừa nhìn sang Connor, nó đang cố tỏ ra mạnh mẽ. Nhưng hai mắt nó cũng đầy lệ. Chẳng bao giờ có khăn tay, Connor đưa tay lên gạt nước mắt.

Thuyền trưởng Wrathe lên tiếng, chấm dứt mấy phýt mặc niệm:

- Bây giờ là phần tiếp theo của lễ tang. Chiến hữu lâu nắm và cũng là người bạn lớn của Jez: Bartholomew Pearce, xin đọc thay chúng tôi lời cầu nguyện của cướp biển.

Ông lùi lại. Bart từ từ tiến lên, tay cầm một mạnh giấy. Anh

hướng mắt vào đám đông, bắt đầu cất tiếng:

“Hỡi MẸ Biển Cha Trời,

Xin đưa chàng cướp biển này về nơi an nghỉ.

Đây là người tốt lành,

Xin hãy để linh hồn anh tự do bay lên.

Hỡi anh Mặt Trời chị Mặt Trăng

Xin hãy tắm anh bằng ánh sáng dịu dàng.

Con người anh chị đã gọi về quá sớm,

Giờ không cần phải đấu tranh.

Hỡi sấm sét, gió và mưa,

Hãy làm gươm anh cùn và rỉ sét

Khi thân xác anh trở thành cát bụi –

Thoát khỏi mọi đau đớn của cái chết.

Hỡi thuỷ triều lên xuống sáng và đêm

Tất cả những gì tạo nên ngày tháng của chúng ta

Xin hãy tạo cho anh một nơi an nghỉ -

Nơi tinh thần anh luôn được sáng ngời

Sông lạch, bến tàu, hố sâu, vực thẳm

Nước cạn, nước sâu,

Hãy ban cho anh giấc ngủ viễn hằng

Và hãy neo chặt chúng tôi, những kẻ đang chao đảo vì sầu khổ.”

Bart không phải nhìn tờ giấy lần nào. Grace đoán đây là một bài thơ cổ, nhưng cách đọc của Bart làm mỗi từ đều tươi mới và hiệu quả. Thậm chí gió cũng tạm ngừng, dường như thiên nhiên cũng động lòng vì những lời cầu xin mà chàng cướp biển dành cho người bạn vừa mới mất của mình.

Bart quay lại, ra dấu cho Connor và bốn cướp biển khác. Sáu người, tất cả đều đeo băng tay đen, ổn định vị trí quanh quan tài Jez. Sau một tiếng đếm thầm, họ đồng loạt nâng quan tài lên, buồn rầu, chậm chạp bước về mũi tài. Lá cờ sọ và xương phất phơ trong làn gió nhẹ.

Họ đưa cao quan tài một lúc, rồi thả xuống làn nước bên dưới. Một âm thanh nặng nề khủng khiếp dội lên. Tim Grace thắt lại. nhưng âm thanh đó bị một loạt đại bác áp đảo ngay. Bart, Connor và bốn đồnh đội trở lại vị trí cũ.

Khi dứt tiếng đại bác, thuyền trưởng Wrathe quay lại các thuỷ thủ:

- Các bạn, hôm nay là một ngày buồn, nhưng có hai phần để thương tiếc người quá cố. trước hết, là buồn thương, sau đó là chúc mừng một cuộc đời tốt đẹp. Đêm nay, chúng ta sẽ trực chỉ tửu quán của Ma Kettle, uống mừng cậu Stukeley vài ly.

Tiếng tán thànhlan rộng khắp boong tàu, và mặc dù âm thanh nhỏ hơn mọi khi, nhưng đó là dấu hiệu tất cả sẽ sớm trở lại bình thường trên tàu Diablo. Điều này có vẻ quá bất ngờ đối với Grace, nhưng có lẽ đó lại là điều phải xảy ra trên một tàu cướp biển.

Thuyền trưởng lên tiếng:

- Còn bây giờ,hãy trở lại công việc. Đừng để kẻ nào nói rằng Diablo không là tàu cướp biển mạnh nhất khắp đại dương.

Connor đứng giữa Bart và Grace. Lúc này nó cần hai người hơn bao giờ hết. Nó vẫn biết, đời sống một cướp biển có thể là rất ngắn. Đêm đầu tiên lên tàu, Bart đã nói với nó: “Nếu may mắn tôi sẽ được thấy sinh nhật thứ

bao mươi.” Connor đã ghi nhớ câu nói đó, nhưng chỉ lúc này nó mới thật sự hiểu.

Ba Chàng Hải Tặc tưởng như bất khả chiến bại. Jez mới chỉ hai mươi ba tuổi. Quá trẻ để phải chết. Nhưng, Connor nghĩ, khi đã ký hợp đồng để trở thành cướp biển, là phải chấp nhận chẳng bao giờ quá trẻ để mà chết. Nó mới mười bốn, nhưng có thể sẽ mất mạng nư chơi trong trận đánh tới. Không thể bỏ Grace bơ vơ một mình trên đời. Nó cần phải hoạt bát hơn, thôi mơ mộng hảo huyền. Nó cũng phải thận trọng quan sát thuyền trưởng Wrathe kỹ hơn môt chút. Nó không thể gạt bỏ được cảm nghĩ: cho dù bài tuyên dương của thuyền trưởng rất hay, nhưng Jez Stukeley đã chết một cái chết không cần thiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.