“Cháu sợ con bé không đồng ý” Mộng Yến Mi nói: “Con bé này rất để tâm đến Tuấn Phong, trong một tháng đổ lại, ngày đêm đều ở bên cạnh Tuấn Phong”
“Không đồng ý? Lí do nào khiến con bé nói không đồng ý là được? Con bé để tâm đến Tuấn Phong? Chẳng lẽ chỉ có một mình con bé mới để tâm đến Tuấn Phong ư? Nếu con bé hiểu chuyện thì nên lấy đại cục làm trọng! Điều gì nên làm và điều gì không nên làm con bé không biết ưu tiên hay sao? Chờ Tiểu.
Bắc khỏi hẳn rồi, con bé lại quay về ở bên Tuấn Phong không phải tốt hơn sao?
Con bé ở bên Tuấn Phong lâu như vậy, có tác dụng sao? Cho đến bây giờ, Tuấn Phong còn chưa tỉnh lại một lần nào, con bé ở lại còn có tác dụng gì nữa?”
Mộng Yến Mi đáp: “ Vậy cháu sẽ đi khuyên con bé!”
Vào buổi chiều, Mộng Yến Mi tìm Vân Giai Kỳ, cùng cô đề cập đến chuyện này.
Vân Giai Kỳ có chút bất ngờ.
“Bác sĩ Lý nói như vậy ư?” Cô không nghĩ tới, bệnh tình của Tiểu Bắc đã đến mức như vậy.
Vậy nếu như không tiếp nhận điều trị hệ miễn dịch thì sẽ thế nào?
Mộng Yến Mi nói: “Vân Giai Kỳ, dì biết trước kia có một số hiểu lâm giữa chúng ta, nhưng trước mắt, dì vẫn hi vọng, con có thể phân biệt rõ ràng. Còn về Tuấn Phong bên này, sẽ có người chăm sóc tốt cho thằng bé. Con cũng biết, với tính cách của Tiểu Bắc, thẳng bé không muốn cùng con chia xa, bởi vì, thằng bé biết rằng lần điều trị hệ miễn dịch này sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Thắng bé sợ rằng nếu có chuyện bất trắc gì xảy ra sẽ không còn cơ hội gặp lại con nữa”
Lời Mộng Yến Mi nói, giống như một cây kim vậy.
Vân Giai Kỳ nghe xong, trong lòng rất hụt hãng: “Tiểu Bắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”
Mộng Yến Mi đáp: “Lần này, con hãy cùng Tiểu Bắc đi điều trị hệ miễn dịch, thắng bé không muốn di ở cùng, muốn con cơ”
Vân Giai Kỳ quay đầu nhìn Bạc Tuấn Phong đang năm trên giường, trong mắt hiện lên tia thất vọng.
Mặc dù cô cũng muốn ở bên cạnh Bạc Tuấn Phong.
Nhưng bây giờ, bệnh tình của Tiểu Bắc đã trở nên nặng thêm, cô không thể không nghĩ cho Tiếu Bắc.
Vân Giai Kỳ hỏi: “Lúc nào thì lên đường ạ?”
Mộng Yến Mi đáp: “Con cứ chuẩn bị đầy đủ thì lúc nào cũng có thể khởi hành, bác sĩ Lý đã liên hệ với viện rồi, sẽ nhanh chóng sắp xếp điều trị”
“Con biết rồi ạ Vân Giai Kỳ trở về bên cạnh giường, nhẹ giọng nói: “Tuấn Phong, tôi ph: xa anh một khoảng thời gian rồi”
“Tiểu Bắc ốm rồi, tôi cần phải cùng thẳng bé xuất ngoại tiếp nhận phương pháp điều trị hệ miễn dịch”
Vân Giai Kỳ đặt lên trán anh một nụ hôn nhẹ: “Có phải khi lúc tôi và Tiểu Bắc quay về, anh đã tỉnh lại và đang đợi bọn tôi về nh: “Tuấn Phong, anh nhất định phải nhanh chóng tỉnh lại, được không?”
‘Vân Giai Kỳ nói và đặt quyển nhật kí xuống dưới gối, rồi chăm chậm đứng dậy.
Trong nháy mắt khi mà cô quay người đi, người đàn ông đang nằm trên giường kia, ngón tay khẽ động, Mộng Yến Mi vừa đúng lúc thấy thì kinh ngạc, nhưng, Bạc Tuấn Phong vẫn nằm bất động trên giường, chuyện mà bà ta nhìn thoáng qua lúc nấy, có khi nào chỉ là ảo giác.
Nhà họ Mộ.
Mộ Khánh An nói chuyện của Bạc Tuấn Phong cho Mộ Ngọc My.
Mộ Ngọc My sớm đã nghe nói chuyện ngoài ý muốn của Bạc Tuấn Phong, nhưng thời gian ấy, nhà họ Bạc đã sớm phong tỏa tin tức toàn bộ bệnh viện, cô ta không có cơ hội đến thăm Bạc Tuấn Phong.
Đoạn thời gian trước, nhà họ Bạc đã giải trừ phong tỏa, nhưng bởi vì Vân Giai Kỳ vẫn luôn ở bên cạnh trông Bạc Tuấn Phong, cho nên Mộ Ngọc My cũng không có cơ hội.
Mộ Khánh An đợi cho đến khi có cơ hội, thì nói cho Mộ Ngọc My chuyện này.