Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 1113: Chương 1113: Chương 1112




“Con có biết không? Vân Giai Kỳ muốn xuất ngoại một thời gian, nghe nói thời gian sắp tới sẽ không ở trong nước!

Mộ Khánh An vừa dứt câu, Mộ Ngọc My không thể kiềm chế.

Mộ Khánh An nói: “Con trước tiên đừng kích động, con là con gái của cha, đừng làm chuyện bốc đồng! Con có biết đoạn thời gian trước, vì sao mà nhà họ Bạc giải trừ phong tỏa mà cha lại không cho con đi bênh viện không? Lúc đó, ‘Vân Giai Kỳ đang ở đó, nếu con vội vàng đến bệnh viện, vội vàng muốn chăm sóc cho Bạc Tuấn Phong, không phải là đang hạ thấp giá trị của con sao? Hiện tại, Vân Giai Kỳ xuất ngoại rồi, vừa hay có cơ hội! Thời gian này, con có thể đến bệnh viện chăm sóc Bạc Tuấn Phong, ở bên cạnh nó, một là, hoàn thành giao.

phó của ông cụ Bạc, hai là, có thể ở bên cạnh Bạc Tuấn Phong đến khi nó tỉnh lại, vậy con sẽ cách thành công không xa rồi!”

Sự kỳ vọng của Mộ Khánh An đối với Mộ Ngọc My là rất cao.

Mộ Ngọc My là do một tay ông ta bồi dưỡng ra.

Xinh đẹp, tao nhã, học thức cao, uyên bác. Nếu như lân này có thể chăm sóc cho Bạc Tuấn Phong thật tốt, ở bên cạnh anh đến khi tỉnh lại, nhà họ Bạc.

nhất định sẽ ghỉ nhớ ân tình của nhà họ Mộ.

Đến lúc đó, biết đâu Mộ Ngọc My cũng sẽ dựa vào cơ hội này có thể cá chép hóa rồng.

Gả cho Bạc Tuấn Phong, là một chuyện tốt nhất, có thể không có tư cách làm thiếu phu nhân, nhưng làm vợ nhỏ, cũng được coi là một chuyện rất tốt!

Người thứ ba còn có cơ hội thành chính danh cơ mà!

Cái danh vợ nhỏ này, còn tốt hơn so với người thứ ba.

Mộ Khánh An quan tâm đến thế diện, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng một chút nào.

Phải biết răng, làm một cô vợ nhỏ của Bạc Tuấn Phong, ở cái thủ đô này nói thế nào, so với những thiếu phu nhân nhà giàu khác cũng tốt hơn nhiều.

Mặc dù chỉ là một cái danh phía sau lưng nhà họ Bạc, cũng có thể chứng minh được địa vị của mình.

Mộ Khánh An mưu cầu danh lợi bao nhiêu năm, đương nhiên cũng biết cái gì nên lấy và cái gì nên bỏ lại Mộ Ngọc My hỏi: “Vậy, Vân Giai Kỳ lúc nào xuất phát?”

“Nghe nói, là chuyến bay sớm nhất ngày mai, lần này xuất ngoại, trong vòng nửa tháng sẽ không trở về. Trong khoảng thời gian này, là cơ hội cho con thể hiện. Nếu con chăm sóc tốt cho Bạc Tuấn Phong, ông cụ Bạc sẽ vô cùng thích con!”

Mộ Ngọc My nghe được, nói thầm một câu: “Con mới không cần ông cụ Bạc nhìn con như thế nào! Bây giờ con chỉ mong rằng anh ấy có thể nhanh chóng tỉnh lại”

“Cha hiếu, nói cho cùng, cũng là chồng của con gái cha”

“Cha!” Mặt Mộ Ngọc My đỏ lên: “Cha lại cười con? Anh chẳng nhẽ cũng không phải con rể của ba sao?”

“Đúng vậy! Nếu cha có thể có một người con rể như Tuấn Phong, đời này của cha coi như là mãn nguyện rồi!”

Buổi sáng hôm sau.

Mộ Ngọc My đến bệnh viện.

Vân Giai Kỳ đã sớm cùng Cung Bắc lên máy bay.

Trong bệnh viện, Mộng Yến Mi và Bạc Tiêu Dương thay nhau chăm sóc Bạc Tuấn Phong.

Nói là chăm sóc, nhưng thật ra, đã có nhân viên chăm sóc đặc biệt, bọn họ chỉ là canh giữ, nhưng canh giữ trước giường vân là cách tốt nhất.

Lỡ như, người tỉnh lại thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.