Mấy ngày nay anh ta bận việc ở Cung thị, anh ta không biết nhiều về tình hình của Bạc Tuấn Phong.
Cách đây một thời gian, anh ta về nhà, chỉ nghe Mộng Yến Mi nhắc đến việ Tuấn Phong tỉnh dậy và chuyển đến trung tâm phục hồi, anh ta chỉ hỏi vài câu, nhưng không hỏi cụ thể.
Người đã tỉnh lại thì tốt rồi.
Chỉ là… Vân Giai Kỳ đột nhiên nói: “Tuấn Phong không cần em nữa: khiến anh ta cảm thấy khó hiếu, “Không phải cậu ta yêu em nhất sao?” Cung Chiến cười phá lên: “Tại sao cậu ta không cần em nữa!
Vân Giai Kỳ lắc đầu.
Cung Chiến nhẹ giọng hỏi: “Hai người cãi nhau à?!
‘Vân Giai Kỳ lại lắc đầu.
“Em không biết… em không biết gì cả…” Tất cả những gì cô biết là khi nhìn thấy anh ấy, cô đã bị anh ấy bóp cổ vì cô đã cho Mộ Ngọc My một bạt tai.
Cách anh ấy bảo vệ Mộ Ngọc My, giống như cách anh ấy đã từng bảo vệ cô vậy.
Cung Chiến nhìn thoáng qua vết thắt trên cổ cô, nổi bật một vòng đỏ hồng trên da giống như bị người làm nên.
Anh ta giơ tay xoa nhẹ lên dấu liền nhíu mà, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo: “Ai làm?!
Vân Giai Kỳ cắn môi, không nịnh: “Ngoan nói cho anh trai biết, ai bất nạt em!
‘Vân Giai Kỳ nói thâm: “Em không muốn nói!
Cô không nghỉ ngờ gì, nếu cô thực sự nói chuyện này do Bạc Tuấn Phong gây ra thì chắc chắn Cung Chiến sẽ ngay lập tức tìm anh tính số mất.
Cung Chiến nhướng mày: “Tại sao lại không muốn nói!
Vân Giai Kỳ đột nhiên nhảy nhào vào lòng ngực của anh ta như một con mèo con đi lạc mà tìm được đường về nhà. Cung Chiến cứng đờ người lại cùng có chút thụ sủng nhược kinh. Bởi từ nhỏ tới giờ anh ta đều giữ khoảng cách nhất định với người khác phái cũng như ít tiếp xúc với họ. Anh ta luôn không cho phép bất kỳ người phụ nữ nào tiếp cận mình cả. Nhưng Vân Giai Kỳ là một ngoại lệ bởi cô là em gái của anh, đứa em duy nhất mà anh nâng niu. Mặc dù cô không nói nhưng anh cũng mơ hồ đoán được phần nào đây là ai.
Cung Chiến nhìn vết thương trên cổ cô, lại một lần nữa trầm giọng xuống: “Từ nay về sau nếu có người bắt nạt em, thì giấu cho kĩ đừng để anh phát hiện ra. Bởi đến lúc ấy em muốn tha thứ cho người ta…!
Anh ta dừng lại, giọng nói càng trở nên băng giá hơn: “Nhưng anh thì không!
Vân Giai Kỳ nhẹ nhàng gật đầu.
Cung Chiến lại nói: “Có anh ở đây, sau này anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa: “Anh ơi…!
“Em không có nhà…” Vân Giai Kỳ chán nản nói: “Em không biết đi nơi nào cả, cho nên… em tìm anh..!
Cung Chiến nói: “Ai nói là em không có nhà!
Anh ta nhẹ nhàng vuốt lọn tóc bên thái dương ra sau vành tai, và nói với cô: “Anh sẽ là nhà của em mà!
“Anh. Vân Giai Kỳ càng nói, giọng càng nhỏ dần.
Cô đã bay về Thủ Đô nên cả ngày lẫn đêm đều chưa từng chợp mắt, giờ đây khi nép mình trong vòng tay của Cung Chiến, không hiểu sao cô lại cảm thấy thật nhẹ nhõm mà đần dần ngủ thiếp đi trong lòng anh ta.
Cung Chiến bất động để cô gối đầu nên đùi của mình. Đúng lúc đó, trợ lý mở cửa bước vào, định nói điều gì, Cung Chiến liếc mắt nhìn sang ra hiệu Vân Giai Kỳ đang ngủ, trợ lý gật đâu ngay lập tức đem toàn bộ tải liệu để trên mặt bàn gần sopha.