Vân Giai Kỳ nói: “Đau lòng sao? Vậy tôi khuyên ông đừng nên tới tìm tôi thương lượng nữa. Vân Ngọc Hân ai cũng đừng hòng cứu được. Tôi đã nói rồi tôi muốn cô ta nhận tội, uy hiếp, bắt cóc, tống tiền kể cả việc cô ta thuê người giết người nữa. Những tội này cho dù cho bị phán tử hình thì e rằng đời nay cô ta phải ngồi tù cả đời!!
Vân Lập Tân thẹn quá hóa giận: “Cô!!
“Ly hôn” Vân Giai Kỳ lại nói: “Nhanh chóng ký đơn ly hôn đi!
“Nếu tôi và Lâm Tĩnh Anh ly hôn, tôi sẽ đuổi bà ta ra khỏi nhà!
“Tốt, tôi mong còn không được, miễn cho về sau nhà họ Vân có mệnh hệ gì lại liên lụy đến tôi” Giai Kỳ nhếch môi cười nhạt: “Vân Lập Tân, tôi có thể gây rối ở Vân thị một hai lần thì không chắc sẽ không có lần ba. Ông đừng chỉ nuông chiều con gái bảo chai của ông, suy nghĩ thật kĩ, làm thế nào để giữ vững Vân thị đi!!
“Nếu không có Bạc Tuấn Phong thì mày là cái thá gï?!
“Ði” Giai Kỳ lười biếng nhíu mày: “Tôi đây cũng muốn cho ông mở mang đâu óc một chút, không có Tuấn Phong, tôi sẽ là ai?!
Ánh mắt của cô quá mức sắc bén. Vân Lập Tân lui về sau nửa bước, không thể nói thêm câu nào.
Giai Kỳ lạnh giọng xuống: “Còn chưa cứt?!
Vân Lập Tân tức giận lườm cô một cái, vung tay rời đi. Vân Giai Kỳ trở lại bên cạnh giường Lâm Tĩnh Anh, thấy bà đang mê man nhìn mình, cô liền ngôi xuống cạnh cửa sổ.
“Giai Kỳ..” Lâm Tĩnh Anh nhìn cô, vẻ mặt phức tạp.
Vân Giai Kỳ lên tiếng: “Không cần nói gì cả, bây giờ, bà đừng suy nghĩ nhiều, chuyên tâm điều dưỡng cơ thể là được. Bác sĩ nói khả năng cao sẽ bị liệt, nhưng nếu hồi phục tích cực vẫn có khả năng đi đứng!
“Ừ”’ Lâm Tĩnh Anh một lần nữa ổn định tinh thần.
Bà hỏi: “Bà không cần biết” Cô rõ ràng là không muốn nói.
từa nãy Vân Lập Tân nói vậy là có ý gì? Con và Tuấn Phong…!
Lâm Tĩnh Anh gật đầu, Giai Kỳ không muốn nói, bà cũng sẽ không hỏi.
“Tôi sẽ nuôi bà” Giai Kỳ thản nhiên lên tiếng”Bất kể có chuyện gì xảy ra, bà là người sinh ra tôi, ân tình này tôi không quên!
Tim Lâm Tĩnh Anh đập mạnh, hãng đi vài nhịp. Nghe Giai Kỳ nói vậy cảm thấy hối hận và áy náy. Mắt bà đỏ lên, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.
“Mẹ xin lỗi!!
Chạng vạng tối, Giai Kỳ mới về đến nhà, vừa bước vào phòng khách, cô đã cảm thấy bầu không khí có phần hơi kì lạ.
Chưa vào đến cửa, cô đã nghe thấy tiếng Mộng Yến Mi khóc lóc, kể lể: “Cung Dận, ông vì đứa con hoang kia mà muốn li hôn với tôi?!
“Tôi cảnh cáo bà lần nữa, Giai Kỳ không phải con hoang, đó là con g “Tôi thì sao? Tôi là vợ của ông, là người đầu gối tay ấp của ông. Tôi đã làm gì cơ chứ? Ông lại muốn li hôn với tôi!!
“Tôi nói rồi, mang sính lễ này trả về hết. Nhà họ Cung không cần. Không đời nào tôi để con gái tôi trở thành con dâu nhà họ Bạc!
Mộng Yến Mi càng khóc càng thương tâm: “Sao lại phải trả, nhà họ Bạc bên kia là cho tôi mặt mũi, mới đem sính lễ to như vậy đến hỏi Giai Kỳ!
“Thế nếu tôi cưới bà về làm vợ bé, bà có đồng ý không?!
Mộng Yến Mi đột nhiên im lặng không nói. Cung Dận càng đùng đùng giận dữ: “Tại sao con gái của tôi lại phải đi làm vợ bé cho người khác? Người ta có thể không xót, nhưng ngay cả bà cũng không thương nó sao? Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng để bà thiệt thòi cái gì, nhưng tôi có lỗi với Giai Kỳ, tôi vĩnh viên không bao giờ bù đắp hết được. Là một người cha, những gì tôi có thể làm chỉ là bảo vệ con gái mình. Đó là con gái tôi, bà không nhận cũng được, nhưng không có tư cách bán rẻ nó!!