Giai Kỳ đứng ở ngoài, kinh ngạc nghe Cung Dận nói, nước mắt không tự chủ được trào ra.
Từ nhỏ đến lớn, cô trơ mắt nhìn Vân Ngọc Hân được yêu thương. Bất kể lúc nào, Vân Lập Tân cũng chiều chuộng, chăm sóc cô ta, còn cô không có gì cả.
Cô luôn nghĩ có phải cả đời này cô sẽ không biết mùi vị được cha nâng niu trong lòng bàn tay là như nào không? Nhưng hôm nay, nghe được Cung Dận vì cô mà che chở, Giai Kỳ cảm thấy mình không còn gì để hối tiếc nữa.
Hóa ra, cũng có người đau lòng vì cô! Hóa ra, mùi vị được cha đẻ yêu thương chính là như vậy!
Trong lòng Vân Giai Kỳ rất nhanh đã trở nên ấm áp, cô nhanh chóng lau khô nước mắt, đi vào trong phòng khách.
Mộng Yến Mi nghe thấy tiếng bước chân nên nhìn về phía của Vân Giai Kỳ, ‘Vừa thấy là Vân Giai Kỳ, bà ta khó chịu xoay người sang chỗ khác, không ngừng lau nước mắt.
Cung Dận thấy Vân Giai Kỳ trở về, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều: “Giai Kỳ, con về rồi: “Không được cãi nhau nữa, càng không nên vì con mà cãi nhau” Vân Giai Kỳ nói: “Nếu như muốn con gả qua nhà họ Bạc làm vợ bé, con không gả. Di, con biết dì đang nghĩ gì, dì lo lắng cho Cung Bắc, Cung Bắc cũng là con của con, con sẽ không mặc kệ mà ngồi nhìn. Con nhất định sẽ nghĩ cách cứu thẳng bé!
Mộng Yến Mi kiềm lấy nước mắt, nói: “Cách gì, con nói cách gì? Dì cũng muốn con gả cho Tuấn Phong chứ, nhưng Tuấn Phong không muốn lấy con, ông cụ càng không đồng ý, dì còn cách nào?!
“Con sẽ nghĩ cách.!
“Đây không phải là lời nói suông của con sao? Mọi người đều đang nghĩ cách, con hãy nghĩ đi, Cung Bắc cần phải tiêm cái đó!” Mộng Yến Mi đi đến trước mặt nàng, giọng nói run rấy: “Chất miễn dịch kia có tác dụng phụ rất lớn, nếu như cứ nhất quyết tiêm vào thì Cung Bắc sẽ không chịu nổi! Con có thế nghĩ ra cách gì cứu Cung Bắc của dì, con nói đi!
Trên mặt bà ta lộ ra vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
Vân Giai Kỳ hỏi lại: “Dì cho rằng con không đau lòng sao? Là con trơ mắt nhìn Cung Bắc làm thực nghiệm miễn dịch! Thắng bé nảm trên bàn mổ, bác sĩ tiêm vào thì nó phải nằm yên, bởi vì viện sĩ Lý với con chất miễn dịch mà tiêm vào sẽ rất đau, nếu giấy dụa có thể xảy ra ngoài ý muốn. Đau đớn rất nhiều nhưng nó buộc phải năm yên, lúc Cung Bắc bị bất cóc, nó bị đánh cho một cơ.
thể đầy thương tích cũng không rơi một giọt nước mắt..!
Cô càng nói, nước mắt của Mộng Yến Mi rơi càng nhiều.
“Con không đau lòng sao? Con cũng đau lòng, nhưng con biết Cung Bắc cũng đau lòng vì con, nếu như thăng bé biết vì nó nên con chịu tủi nhục, thẳng bé nhất định sẽ không đồng ý!
Mộng Yến Mi ngã xuống ngồi trên ghế sô pha, nhìn qua chỗ sính lễ, bỗng nhiên giọng trầm xuống, nói: “Trả về, đem những này sính lễ trả về hết đi! Các người cho là… dì coi trọng những sính lễ này của nhà họ Bạc sao? Các người muốn trả thì trả về hết đi!” Nói xong, bà ta đứng dậy, người giúp việc đỡ bà ta đi lên lầu.
Đi được nửa đường, bà ta đột nhiên xoay người nhìn về phía Cung Dận: “Ông muốn ly hôn với tôi, được! Tôi tác thành cho ông!
Cung Dận nhíu lông mày, nhưng không nói lời nào.
‘Sau khi Mộng Yến Mi lên lâu, Cung Dận quay người nhìn về phía Vân Giai Kỳ.
‘Vân Giai Kỳ đi đến trước mặt Cung Dận, nhào vào trong ngực của ông ta.
Cô khó mà chủ động ôm ông ta thế này.