Nhưng nhìn mặt mũi Cung Bắc, Vân Giai Kỳ cũng chỉ là cười cười, không lên tiếng, chỉ là nói với Cung Bắc: “Bắc, cùng cha trở về đi”
“Vậy ngày mai cháu lại đến tìm dì chơi”
“Được- Cung Bắc lúc này mới bất đắc dĩ để Cung Chiến ôm vào trong lòng rời đi.
Vân Giai Kỳ mới vừa đóng cửa lại, ngoài cửa Cung Bắc nhìn về phía Cung Chiến nói: “Cha, có vẻ giống như cha không thích dì này đúng không?”
Cung Chiến đáp lại: “Có thích hay không thì không nói rõ được”
Người trưởng thành và trẻ con có sự khác biệt.
Đứa trẻ thích một người, liền sẽ gần gũi người đó. Còn thế giới người trưởng thành thì khác, bởi vì “Thích” đến mức muốn gần gũi một người, chỉ có thể là người thương.
Cung Chiến cảm thấy đối với Vân Giai Kỳ, chưa thể nói là thích, cũng chưa thể nói là không thích.
Chẳng qua là người phụ nữ này, so với tưởng tượng của anh ta dường như hơi không giống, cũng chỉ như vậy mà thôi.
Cung Bắc quan sát thật kỹ quan Cung Chiến bĩu môi nói: “Con thích dì ấy”
Cung Chiến hỏi: “Con thích nhiều bao nhiều, giống như con thích cha hả?”
“Cái đó không đúng, con vẫn là thích cha nhất, nhưng mà… So với thích ông nội bà nội thì con càng thích dì ấy hơn”
Cung Chiến bỗng đứng lại, nhìn về cậu bé: “Con mới gặp cô ấy có mấy lần thôi mi Lại có thể thích nhiều như vậy sao?
Cung Bắc cười cười, nhưng không nói lời nào.
Cảm giác của cậu bé đối với người phụ nữ này, cha sẽ không hiểu đâu.
Tập đoàn Thiên Ngạo.
Phòng làm việc của tổng giám đốc.
Bạc Tuấn Phong ở suốt đêm vẫn chưa trở về nhà.
Anh quả thật là còn chưa được nghỉ ngơi tốt, tối hôm sau khi anh qua rời khỏi Bạc Vân, liền đến Thiên Ngạo, cả đêm ngủ ở trong phòng nghỉ ngơi của phòng làm việc, trằn trọc, lúc thức lúc tỉnh, cũng coi như là ngủ đủ năm tiếng một cách đáng thương.
Tâm phiền ý loạn.
Có một số việc, lâm vào bế tắc.
Nhưng anh không thể không thoát ra cái bế tắc quay mòng mòng như tơ nhện này, giải quyết tình huống.
Tân Khải Trạch gõ cửa đi vào.
Đã là buổi tối.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc lại không có một ánh sáng nào.
Ngoài cửa sổ là một trận mưa phùn kéo dài, Tân Khải Trạch thấy Bạc Tuấn Phong đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, phòng làm việc lớn như vậy, chỉ có một loại cảm giac lạnh lẽo và ảm đạm.
“Tổng giám đốc Bạc”
Tân Khải Trạch bật một bóng đèn lên, đi tới bên cạnh anh hỏi: “Anh còn chưa trở về sao?”
Bạc Tuấn Phong nhắm mắt một cái, nhưng không lên tiếng.