Tân Khải Trạch nói: “Tôi nghe nói, bây giờ cô Vân Giai Kỳ đang ở bệnh viện Thái Vĩ, vệ sĩ riêng của cô ấy đang bị thương, hình như là cô ấy đang chăm sóc cho anh ta”
Bạc Tuấn Phong mở mắt ra: “Thái Vĩ?”
Bệnh viện trên danh nghĩ của Tống Thiên.
“Vâng, tôi đọc thông tin nhập viện, là từ Bệnh viện Vũ Hạo chuyển đến. “
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong ngơ ra.
Bệnh viện Vũ Hạo?
Anh đưa Lâm Thanh Thủy đến chính là bệnh viện Vũ Hạo.
Bạc Tuấn Phong nhíu mày: “Cô ấy vẫn còn ở Thái Vĩ sao?”
“Vâng Tân Khải Trạch nói: “Bà cụ nhà họ Cung cũng ở Thái Vĩ, sáng sớm hôm nay, ông cụ liền mang theo hai đứa bé đi thăm bà cụ nhà họ Cung.
nhận, thậm chí là vu cáo cô, nói cô là người phụ nữ xấu xa lừa gạt cô bé, nói nhiều lời tàn độc như vậy.
Trong này, nhất định đã xảy ra một số chuyện kỳ quái.
Bạc Tuấn Phong bỗng nhiên đứng dậy, thuận tay cầm lấy áo khoác âu phục bị vứt trên ghê dựa lên, anh đi về phía cửa.
Tân Khải Trạch khẩn trương nói: “Tổng giám đốc Bạc, anh đi đâu vậy “
Bạc Tuấn Phong không trả lời câu hỏi của anh ta, tự ý rời đi.
Bất tri bất giác, đêm đã khuya.
Vân Giai Kỳ nằm ngủ ở trong phòng bệnh, nhưng làm thế nào cô cũng không ngủ được.
Tống Hạo Hiên đến một lần vào buổi tối, có lẽ là vì cô có ý muốn trốn tránh, cô trốn trong phòng giả vờ ngủ, Tống Hạo Hiên vào phòng, thấy cô dường như đang ngủ, anh ta cũng không muốn đánh thức cô, liền rời đi.
Tống Hạo Hiên vừa đi, cô liền giống như một linh hồn trống rỗng vậy, nằm ở trên giường, nghe tiếng mưa rơi liên tục ngoài cửa sổ, tâm trạng phiền loạn.
Chuông điện thoại di động vang lên.
Trong căn phòng trống trãi, vô cùng chói tai.
Cô trở mình, nhưng cô không để ý đến.
Tiếng chuông cứ như vậy cố chấp cứ vang lên từng hồi, ngừng rồi lại vang lên.
Cô thực sự bị khó chịu bởi tiếng ồn, bước về phía cửa sổ, ánh mắt nhìn qua cơn mưa, nhưng đột nhiên nhìn thấy ở khu nội trú dưới lầu, có một bóng người lạnh lùng đang đứng.
Liếc mắt một cái cô liền nhận ra chính là Bạc Tuấn Phong.