Bạc Ngạn Thiên giận dữ nói: “Ông cho răng, anh sẽ cân nhắc thiệt hơn, cân nhắc rõ ràng cẩn thận, không ngờ, anh lại quang minh chính đại đem cô ta về nhà họ Bạc còn muốn đem đồ đạc của cô ta tới đây?”
“Đây là nhà tôi, ông nội cảm thấy, tôi không có quyền làm chủ?”
Bạc Tuấn Phong hỏi ngược.
“Anh…”
Bạc Ngạn Thiên tức giận không nói nên lời: “Anh đừng quên, ai mới là vị hôn thê của anh?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Tôi không có vị hôn thê”
Anh không muốn tranh cãi với ông già.
Theo lời của Mộng Yến Mi, Bạc Ngạn Thiên quá mức cưỡng chế chưa chắc đã là hành động khôn ngoan.
Bạc Tuấn Phong nói xong, liền đi về phía gara.
Bạc Ngạn Thiên chỉ cảm thấy giống như đấm đánh vào bông, đang tức giận lại không có chỗ nào giải tỏa.
Ông ta xoay người, nhìn về phía người giúp việc, hỏi: “Cô ta ở trong phòng Tuấn Phong?”
“Đúng vậy…”
Bạc Ngạn Thiên nghe xong liền muốn lên lầu.
Người làm vội vàng ngăn cản: “Ông à, không tốt lắm, cô Vân Giai Kỳ còn chưa rời giường, lúc này ngài đi lên, có phải không tốt lắm…”
Bạc Ngạn Thiên sửng sốt, lập tức nói: “Gọi cô ta xuống đây”
“Được, để tôi đi gọi cô ấy”
Người giúp việc vội vã lên lầu.
Vân Giai Kỳ đang ngủ, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Cô cau mày, ngồi dậy thiếu kiên nhẫn hỏi: “Ai thế?”
“Cô Vân Giai Kỳ, ông Bạc mời cô xuống lầu”
Vân Giai Kỳ nói: ‘Có chuyện gì vậy?”
“Chuyện này… Ông Bạc chỉ nói muốn gặp cô.”
Vân Giai Kỳ không cần suy nghĩ cũng biết, đại khái là Bạc Ngạn Thiên biết chuyện Bạc Tuấn Phong mang cô về nhà họ Bạc gia, muốn hỏi tội cô.
“Nói với ông ấy, hiện tại không tiện.”
Sau đó bên ngoài không còn âm thanh gì nữa, người giúp việc đã đi xuống lầu.
Bị quấy nhiễu rồi, Vân Giai Kỳ cũng không có áo ngủ, cô đứng dậy, vào phòng tắm rửa mặt.