Một lúc sau lại vang lên tiếng gõ cửa.
Người hầu ở ngoài cửa nói: “Cô Vân Giai Kỳ, cô rửa mặt chưa? Tôi muốn đưa quần áo cho cô.”
“Mang vào đi.”
Người giúp việc đẩy cửa ra và đi vào, đặt quần áo lên ghế sau giường.
Vân Giai Kỳ đi ra khỏi phòng tắm, thay quần áo mới, mở cửa phòng ra, thấy người giúp việc còn đứng ở cửa phòng, hơi nhíu mày: “Sao vậy?”
“Cụ Bạc nhất định chờ cô”
“Chờ tôi làm gì? Có cùng nhau dùng bữa sáng không?”
Vân Giai Kỳ hỏi ngược lại.
Nếu Bạc Tuấn Phong đã mang cô về nhà họ Bạc, cô liền yên tâm nghe theo anh sắp xếp. Bạc Tuấn Phong đưa cô đến, chẳng lẽ Bạc Ngạn Thiên còn muốn đuổi cô đi? Làm gì có chuyện đơn giản như vậy?
Vân Giai Kỳ không phải gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi.
Người giúp việc mắt nhìn cô nói: “Chúng tôi cũng không rõ ràng, ông cụ chỉ mời cô đi qua”
“Biết rồi.”
Vân Giai Kỳ đi xuống lầu.
Bạc Ngạn Thiên ngồi trên sô pha, ngay cả tâm tư uống trà sáng cũng không có, nhìn thấy cô xuống lầu, ông hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Ai cho phép cô bước vào nhà họ Bạc? Vân Giai Kỳ dừng lại, cô khẽ cười, tao nhã đi đến bên cạnh Bạc Ngạn Thiên ngồi xuống đối diện ông, giống như, cô là chủ nhận của căn nhà này vậy, cô nhíu mày nói: “Bạc Tuấn Phong dẫn tôi trở về. Không có liêm sỉ”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Cô và anh ta có quan hệ gì, anh ta dẫn cô về cái cô về luôn à, đúng là không có liêm sỉ”
Vân Giai Kỳ nói: “Lời này, ông nên hỏi cháu trai yêu quý của ông thì tốt hơn, cũng không phải tôi muốn tiến vào nhà học Bạc này, nhưng nếu bước vào, thì không dễ dàng rời đi”
Bạc Ngạn Thiên bị thái độ này của cô làm cho tức giận đến mức xì khói, nhưng ông vẫn phải kiềm chế cơn tức giận nói: “Vân Giai Kỳ, tôi nể tình cô đã sinh ra cùng ra hai đứa nhỏ cho Tuấn Phong và Mạn Mạn có công to lớn! Nói thế nào nhà họ Bạc cùng nhà họ Vân đã thân quen nhiều năm như vậy, dù sao thì cô cũng là con gái ruột của Vân Chính Nghiệp, tôi cũng sẽ không làm khó cô. Thế nhưng muốn bỏ qua tất cả mọi chuyện trước đây, cô muốn gả cho Tuấn Phong, cuộc hôn nhân này tôi là người đầu tiên không đồng ý. Nhà họ Bạc cũng sẽ không bạc đãi cô, tôi sẽ cân nhắc làm thế nào bồi thường chuyện này cho cô. Cô cũng không cần phải ngại ngùng, cứ cho tôi một cái giá, cô muốn bao nhiêu tiền mới có thể rời khỏi Tuấn Phong?”
Vân Giai Kỳ cảm thấy lời nói của Bạc Ngạn Thiên rất buồn cười.
“Bao nhiêu?”
“Ông Bạc cảm thấy, tôn nghiêm của một người đáng giá bao nhiêu? Nhiều năm như vậy, tình cảm mẹ con của tôi và Mạn Nhi đáng giá bao nhiêu?”
“Tôn nghiêm sao?”
Bạc Ngạn Thiên nói: “Thứ như tôn nghiêm, có đôi khi rất đáng giá, có đôi khi lại không đáng một đồng nào cả! Cho nên tôi khuyên cô thấy tốt thì thu, đừng tham lam vô độ.”
Vân Giai Kỳ nói: “Ông. muốn cho tôi một khoản tiền, để tôi từ bỏ quyền nuôi hai đứa con. Ồ, phải. Tôi thừa nhận, quyền nuôi dưỡng Vũ Minh chưa chắc tôi có thể tranh giành được với nhà họ Bạc. Nhưng Mạn Nhi đã ở cùng tôi bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm qua tôi và Mạn Nhi nương tựa vào nhau, tôi đã cho con bé có cuộc sống tốt nhất, những thứ này là thứ mà tiền bạc có thể tính được hay sao. Đối với tôi, Mạn Nhi là vô giá.”
“ồ, hay cho mấy chữ ‘vô giá’. Nhưng bây giờ Mạn Nhi không nhận ra cô, cho dù cô nhận nó, nó cũng có thể nhớ ra cô sao?”
“Ai biết được ông đã nói gì với hai đứa trẻ!?”
Nhắc tới điểm này, ánh mắt Vân Giai Kỳ vô cùng giận dữ.