Cô rửa mặt, thay quần áo xong thì nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Người giúp việc cuống cuồng đuổi theo: “Cô Vân ơi, ông chủ đã dặn rất kỹ rồi. Cô không xuống dưới đó được đâu, cô đừng làm tôi khó xử”
Vân Giai Kỳ cố gắng lẻn xuống dưới, thấy trong phòng khách thực sự có người đang ngồi. Người kia cũng chẳng phải ai xa lạ mà là Cung Chiến, Vân Giai Kỳ kinh ngạc đứng yên tại chỗ, cô không ngờ lại gặp anh ta ở đây.
Đúng là nhà họ Bạc và nhà họ Cung có giao tình đã lâu.
Vợ của Cung Dận, Mộng Yến Mi là dì của Bạc Tuấn Phong. Bà ta là em gái ruột của mẹ anh nên vẻ ngoài của hai người rất giống nhau, bà ta và Bạc Tuấn Phong là quan hệ máu mủ gần gũi.
Lúc Vân Giai Kỳ đi xuống lầy còn trông thấy một cậu bé ngồi cạnh Cung Chiến. Là Cung Bắc? Vân Giai Kỳ cảm thấy vừa bất ngờ vừa vui mừng. Bạc Ngạn Thiên thấy Vân Giai Kỳ thì xoay người lại, nhìn cô với sắc mặt nặng nề.
Sao cô lại xuống được đây? Không phải ông ta đã căn dặn người giúp việc rồi sao? Cung Chiến ngẩng đầu lên, trông thấy Vân Giai Kỳ cũng hơi bất ngờ.
Sao cô lại ở nhà họ Bạc?
Ngay trước mặt Cung Chiến, Bạc Ngạn Thiên không hề nể nang gì mà nói: “Cô xuống đây làm gì? Không phải tôi đã dặn người bảo cô ở yên trên đấy sao?”
Vân Giai Kỳ nói: “Tôi bị cấm túc sao? Ngay cả việc lên xuống cầu thang mà cũng bị cấm?”
“Cô có thân phận gì? Cô nghĩ đây là đâu? Cô tưởng đây là nhà cô đấy à?”
“Tôi đói nên xuống tìm đồ ăn thôi mà” Vân Giai Kỳ bắt đầu tức giận.
Bạc Ngạn Thiên cũng bị cô làm tức chết, ông ta nói một cô cũng cãi một, đúng là vô giáo dục!
Bạc Ngạn Thiên bình tĩnh lại, quay sang nói với Cung Chiến: “Cung Chiến à, ngại với cháu quá”
Cung Chiến cười không nói gì nhưng anh ta cảm thấy cảnh tượng cãi nhau giữa ông cụ Bạc và Vân Giai Kỳ khá dễ thương.
“Cô ơi!”
Cung Bắc vừa thấy Vân Giai Kỳ đã vứt hẳn bộ dạng căng thẳng vừa nấy, cậu bé vui vẻ hớn hở chạy từ ghế sô pha về phía Vân Giai Kỳ: “Cô ơi, sao cô lại ở đây thế?”
“Ái chà, trùng hợp quá bé Bắc. Như thế này là chúng ta có duyên đấy”
“Con còn đi tìm cô đó, nhưng mà không thấy. Không ngờ lại gặp được cô nhanh như thế này”
Cung Bắc nhìn Vân Giai Kỳ, đột nhiên rất muốn sà vào lòng cô.
Ngay cả Cung Chiến cũng bất ngờ, anh ta không ngờ Cung Bắc lại thân với Vân Giai Kỳ đến thế. Tuy Cung Bắc lễ phép, thông minh nhưng anh ta chưa từng thấy cậu bé thích ai như thế.
Vân Giai Kỳ dịu dàng vuốt tóc rồi nhéo má Cung Bắc, gương mặt trắng trẻo mềm mại sờ rất thích.
Cô không kìm được hỏi nhỏ: “Bé Bắc, cô ôm con một cái nhé?”
Cung Bắc thẹn thùng gật đầu. Nếu không phải bố bảo một cậu bé lịch sự phải từ tốn thì cậu đã bổ nào vào lòng cô rồi. Vân Giai Kỳ ôm chặt Cung Bắc, bánh bao nhỏ này áp mặt vào vai cô, gương mặt đỏ bừng vì ngại.
Bạc Ngạn Thiên thấy vậy cũng khá ngạc nhiên, ông ta quay sang hỏi Cung Chiến: “Cung Chiến à, chuyện là thế nào vậy?”
Cung Chiến cười, chỉ nói: “Bọn cháu gặp nhau ở bệnh viện, bé Bắc rất thích cô ấy”
Bạc Ngạn Thiên nghe xong thì nhíu mày. Con bé này có gì hay mà thích?