Suốt cả một buổi tối, Lâm Tĩnh Anh và Vân Lập Tân giãng co không ngừng, cho đến cuối cùng bà ta cũng nhìn rõ hiện thực là bà ta và Vân Lập Tân vốn chưa từng là người một nhà. Vân Giai Kỳ mới là đứa con gái ruột thịt của bà ta, cũng là lợi thế duy nhất bây giờ của bà ta.
Bà ta biết Vân Giai Kỳ là cốt nhục của Cung Dận, nên nếu đã không thể trông cậy vào Vân Lập Tân thì bà ta định ký thác cuộc sống tương lai của mình vào Vân Giai Kỳ.
Mặc dù, trước đây bà ta và Vân Giai Kỳ đã kết ân oán sống chết rồi. Nhưng nói gì thì hai người họ vẫn là mẹ con ruột có tình cảm máu mủ nên không có gì là không bỏ qua được.
Vân Giai Kỳ vừa chạy xe đến Vân thị, Lâm Tĩnh Anh đã đứng ở cửa đợi cô. Khi nhìn thấy xe của cô, Lâm Tĩnh Anh trực tiếp mở cửa lên xe.
Vân Giai Kỳ nhìn sắc mặt tiều tụy của bà ta là cô biết bà ta đã thức trắng cả đêm.
Lâm Tĩnh Anh là một người rất coi trọng việc bảo dưỡng vẻ đẹp của mình nên luôn cân bằng giữa nghỉ ngơi và làm việc và chăm chỉ chăm sóc bản thân. Vì vậy nên bà ta rất mệt mỏi, uể oải khi mà cả đêm không ngủ. Đặc biệt là đôi mắt bà ta nhìn như thể đã khóc rất nhiều, tới mức dù đã chườm đá lạnh lên mắt thì vẫn có thể thấy đôi mắt ấy đang bị sưng đỏ.
“Sao bà lại bất ngờ đồng ý đưa tôi đi gặp cha đẻ?”
Lâm Tính Anh nói: “Tôi cảm thấy không cần phải lừa cô chuyện này”
Vân Giai Kỳ nực cười: “Sao thế, hôm qua thấy Vân Lập Tân ăn chơi nên bị kích thích mạnh, cảm thấy không thể trông cậy nổi vào loại đàn ông này cho nên bà muốn trông cậy vào tôi à?”
Chỉ bằng một câu mà cô đã chọc thủng ý định của Lâm Tĩnh Anh.
Mà Lâm Tĩnh Anh cũng chẳng buồn giấu giếm nữa, bà ta giận dỗi chẳng ừ hử gì, càng nghĩ càng thấy ấm ức.
Vân Giai Kỳ nhìn bà ta mà không hiểu sao cô lại cảm thấy hơi thương cảm. Người phụ nữ này cũng là một kẻ đáng thương, bà ta bị Vân Lập Tân lợi dụng triệt để như vậy mà kết quả địa vị lại chả bằng một gái điếm. Cũng chẳng biết nên nói bà ta đáng buồn hay đáng thương đây. Chỉ là người đáng thương, tất có chỗ đáng trách.
Lâm Tĩnh Anh nói: “Cô đừng nói chuyện với tôi kiểu chĩa họng súng thế. Dù sao giờ chúng ta đã là người chung đường, với chúng ta cũng có quan hệ huyết thống mà”
Vân Giai Kỳ như nghe thấy một câu chuyện cười.
“Ha ha ha! Bây giờ bà mới biết chúng ta quan hệ huyết thống á? Thế trước đây bà đối xử với tôi như thế nào?”
“Cô đừng có nhắc lại trước đây tôi đối xử với cô thế nào. Đấy cũng là vì tôi thân bất do kỷ thôi” Sắc mặt Lâm Tĩnh Anh rất quẫn bách: “Thế cô có muốn gặp cha đẻ hay không? Tôi thấy cô có vẻ cũng chẳng muốn gặp lắm nhỉ?”
“Tôi không biết cha ruột tôi là ai thì tôi gặp thế nào?”
Lâm Tĩnh Anh nhìn chằm chằm Vân Giai Kỳ thật lâu, sau đó bà ta bỗng nhiên nở nụ cười: “Ngoại hình của cô rất giống người đàn ông kia, nhất là hai hàng lông mày giống y xì đúc”
Vân Giai Kỳ hỏi: “Rốt cuộc người đàn ông kia là ai2”
“Tôi nói ra chỉ sợ cô sẽ không tin! Cô cũng biết người đó, thậm chí cô còn từng gặp rồi” Lâm Tĩnh Anh trầm ngâm một lúc lâu. Bà ta như thể đang chuẩn bị tinh thần, sau đó bỗng nhiên đọc một cái tên: “Cung Dận: Khi cái tên này vừa được bà ta thốt ra, Vân Giai Kỳ lập tức giật mình.
Cung Dận!
“Cung Dận? Cung Dận nào?” Vân Giai Kỳ không khỏi hơi hoài nghỉ lỗ tai của mình.
Lâm Tĩnh Anh nói: “Ở cả cái thủ đô này có mấy người tên là “Cung Dận” hả? Trước đây, lúc Vân thị lâm vào cảnh khó khăn, trong cả thủ đô cũng chỉ có một “Nhà họ Cung” là có năng lực giúp Vân thị trong lúc khẩn cấp”
Ánh mắt Vân Giai Kỳ chấn động…
“Làm sao có thể?”
Vân Giai Kỳ không tin. Nhà họ Cung và nhà họ Bạc đã mấy đời thân với nhau, nhà họ Vân và nhà họ Bạc lại có mối quan hệ tốt. Vì vậy mà khó tránh khỏi ba nhà sẽ qua lại với nhau. Nếu Vân Lập Tân thật sự vô liêm sỉ tới mức bán vợ cầu vinh thì sao dám đối mặt với nhà họ Cung.