Hai Thai Năm Bảo: Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

Chương 480: Chương 480




Lâm Tĩnh Anh nói: “Đến giờ ông ta vẫn không cho phép tôi gặp gỡ trực tiếp với người đàn ông kia. Kể cả lâm vào tình huống không thể tránh được thì Vân Lập Tân vẫn cấm tôi và Cung Dận tiếp xúc trực tiếp.

Sao Cung Dận lại xấu hổ? Cung Dận chưa bao giờ biết người phụ nữ có mối nhân duyên ngắn ngủi với mình vào cái đêm hai mươi mấy năm trước kia là tôi. Hơn nữa, sau này tôi mới biết chuyện này, chỉ là tôi vẫn luôn coi như mình không biết gì mà thôi. Vân Lập Tân cho rằng tôi ngu xuẩn, nhưng trên thực tế là tôi quá mức ngây thơ, tôi nghĩ mình cứ giả bộ không biết là có thể cho rằng chuyện này chưa từng xảy ral”

Lâm Tĩnh Anh vừa nhắc tới chuyện này, thì cảm giác sỉ nhục không gì sánh được trào lên.

Vân Giai Kỳ nói: “Không thể nào!”

Tại sao có thể là Cung Dận. Nếu Cung Dận… Cung Dận là cha đẻ của cô, thì Cung Chiến chính là anh ruột cùng cha khác mẹ với cô à?

Trong lúc nhất thời, đầu óc Vân Giai Kỳ rối loạn. Cô không thể tin được cô lại là con gái ruột của nhà họ Cung. . đam mỹ hài

Lâm Tĩnh Anh nói: “Cô dám nhận không? Cung Dận chính là cha đẻ của cô, chỉ cần cô dám nhận thì tôi sẽ dẫn cô đến nhận cha”

Vân Giai Kỳ châm chọc nói: “Tôi nhận cha, nhưng cha sẽ nhận tôi sao?”

Giống như Lâm Tĩnh Anh nói, Cung Dận thậm chí còn không biết người phụ nữ mà trước đây Vân Lập Tân đưa lên giường của mình là Lâm Tĩnh Anh. Cung Dận lại càng không biết Lâm Tĩnh Anh mang thai con của mình, còn sinh một đứa con gái cho mình. Từ đầu đến cuối, Cung Dận không hề biết chuyện này, vậy bảo cô đi nhận cha kiểu gì.

Trong cái nhìn của nhà họ Cung, cô tùy ý đến nhà họ làm thân là muốn trèo cao lên nhà họ Cung. Mà dù Cung Dận nhận cô thì Mộng Yến Mi?

Đó là dì của Bạc Tuấn Phong đấy. Giả sử cô nhận Cung Dận, thì chẳng phải là cô cũng nhận cả Mộng Yến Mi sao.

Dù Cung Dận nhận cô, thì Mộng Yến Mi tuyệt đối sẽ không nhận cô.

Vân Giai Kỳ sửng sốt một lúc lâu, bông nhiên cô bật cười. Cô cảm thấy chuyện này quá buồn cười, quá hoang đường. Cha đẻ của cô lại là Cung Dận ư?

Lâm Tĩnh Anh quan sát nét mặt của cô, bà ta nhướng đôi mi thanh tú: “Sao thế, cô không dám nhận?”

“Tôi nhận kiểu gì?” Không phải là Vân Giai Kỳ không dám nhận, mà là cô không biết nên nhận như thế nào.

Cô biết thủ đoạn của Lâm Tĩnh Anh. Bà ta biết mình không thể trông cậy vào Vân thị nên muốn mượn cô làm bàn đạp để đi đầu quân cho.

Cung Dận. Đây là bà ta đang tính choc ho nửa đời sau của mình. Vân Giai Kỳ hà tất phải chuốc lấy khổ vào người. Cô không thể nhận người cha này.

Vân Giai Kỳ nói: “Tôi không chấp nhận”

Lâm Tĩnh Anh hơi ngoài ý muốn: “Vì sao?”

“À, tôi không nhận nổi người cha này” Vân Giai Kỳ nói: “Tôi cũng không muốn nhận”

“Không phải cô luôn muốn biết cha ruột của mình là ai sao? Bây giờ cô đã biết rồi mà vì sao lại không dám nhận?”

Vân Giai Kỳ cười lạnh hỏi lại: “Bà cảm thấy nhà họ Cung sẽ hoan nghênh tôi sao? Bà biết ông chồng tốt của bà không thể trông mong được gì nên muốn suy tính cho nửa đời sau à. Nhưng tôi không muốn bị bà lợi dụng!”

Trong lúc nhất thời, Lâm Tĩnh Anh á khẩu không trả lời được.

Vân Giai Kỳ nói: “Hừ, tôi không nhận người cha này”

Sắc mặt Lâm Tĩnh Anh trở nên tệ hơn, bà ta cắn răng nghiến lợi nói: “Đến dũng khí nhận cha cô cũng không có thì cô còn cố chấp hỏi bằng được cha đẻ cô là ai để làm cái gì!”

“Sao vậy, ngay cả tư cách và quyền lợi được biết cha ruột của mình là ai tôi cũng không có à? Nếu bà đã biết cha đẻ của tôi là ai, rồi bà nói sự thật với tôi thì không phải là trách nhiệm làm mẹ cơ bản mà bà nên thực hiện sao?” Từng câu từng chữ của cô như nhả ngọc.

Lâm Tĩnh Anh đột nhiên không đáp trả được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.