Cũng chỉ chảy chút máu mà thôi, sẽ chết sao?”
Bạc Tuấn Phong nhất thời sửng sốt: “Tốt rồi càng tốt! Chết rồi liền không cần nhìn thấy anh nữa, cho sạch mắt” Bạc Tuấn Phong: “…” Mấy y tá lập ngây ngốc nhìn nhau. Ai cũng không dám tưởng tượng người đáng sợ như Bạc Tuấn Phong khí thế mạnh mẽ như vậy khi trước mặt Vân Giai Kỳ lại không dám lớn tiếng.
Bạc Tuấn Phong nói: “Xử lý vết thương giúp cô ấy”
“Dạ” Y tá lập tức tới xử lý vết thương cho cô. Vân Giai Kỳ phản ứng rất kịch liệt: “Tôi không cần!”
Bạc Tuấn Phong giữa lấy cô, cô không thể chống cự nữa.
Cũng may phía sau đầu cô chỉ rách da không cần khâu lại. Sau khi xử lý tốt vết thương, một y tá trong số đó lấy hết can đảm nói ra: “Cô Vân đôi mắt của cô tốt nhất vẫn cần để bác sĩ xem qua một chút ạ…
Bạc Tuấn Phong nheo mắt, anh đột nhiên giơ tay lên vẫy tay trước mặt Chu Vân Kỳ nhưng cô dường như không nhìn thấy, hướng nhìn không có một chút tiêu cự, không chút lay động. Lòng anh lộp cộp’ một tiếng, anh năm chặt lấy vai cô: “Mắt của em, không nhìn thấy?” Tay của anh vẫy trước mặt cô, cô hoàn toàn không nhìn thấy.
Vân Giai Kỳ lạnh nhạt nói: “Tôi không phải nói rồi sao, chuyện của tôi không cần anh quản”
“Dù cho em muốn tức giận với anh cũng không cần như vậy với chính mình?” Bạc Tuấn Phong tức giận nói: “Em có thể dày vò nhưng đừng tự ngược đãi mình như vậy!”
“Tôi tự ngược đãi mình bởi vì tôi không đáng sống!” Vân Giai Kỳ nói: “Tôi hại chết Doãn Lâm, đến con của mình cũng không bảo vệ được tôi có tư cách gì để sống tốt?”
Doãn Lâm, Doãn Lâm lại là Doãn Lâm. Chẳng lẽ giữa bọn họ không thể thoát khỏi ma chướng của Doãn Lâm hay sao?
Bạc Tuấn phong nói: “Không cần nhắc đến tên của cậu ta!”
“Tôi nhắc rồi thì làm sao?”
“Anh có thể vớt cậu ta lên từ biển cả cũng có thể đem cậu †a ném xuống biển!” Câu này hoàn toàn chọc giận lên Vân Giai Kỳ, cô trở nên khó chịu và nói: “Anh dám!”
“Em xem thử anh có dám hay không! Em vì anh ta không muốn ăn uống tự ngược đãi bản thân, bây giờ anh cực kỳ hận cái tên này! Nếu em cứ tiếp tục dày vò mình em có tin anh sẽ khiến cậu ta vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy biển không!”
Vân Giai Kỳ căn chặt môi hai mắt cô đỏ ngầu đáng sợ.
Trong một khoảnh khắc, người đàn ông ấy thậm chí cho rằng thứ đang rơi không phải là nước mắt mà là máu chảy. Anh chưa từng nhìn thấy bộ dáng uất ức của cô như thế. Nhãn nhịn, kìm nén, khắc chế, đỏ mặt đến tận gân cổ, gân xanh nổi lên hết, đau lòng tuyệt vọng nhưng vẫn cố chấp nhìn chằm chằm như vậy, ép mình không được khóc ra.
Bạc Tuấn Phong tuyệt vọng nhắm chặt mắt, anh ngồi xuống trước mặt cô sau vài lần cân nhắc anh nắm chặt tay cô và hôn xuống thật sâu lên đầu ngón tay.
“Giai Kỳ, cần anh nói bao lần đây, em như vậy Doãn Lâm cũng không thể sống trở lại…”
“Hôm nay/ Vân Giai Kỳ đột nhiên cắt đứt lời anh nói: “Tôi nằm trên giường bác sĩ siêu âm B cho tôi, bà ta nói… chảy rất sạch sẽ không để lại tàn dư nào. Bà ta mừng thay cho tô bởi vì như vậy không cần phẫu thuật thanh lọc tử cung vì làm sạch tử cung rất có hại cho cơ thể. Khi tôi hôn mê một sinh mệnh nhỏ bé đã bị tước đoạt âm thầm đi khỏi bụng tôi, không chút tàn dư”
Sau một lúc dừng lại, Vân Giai Kỳ ngẩng đầu lên giữ lấy khóe miệng: “Bạc Tuấn Phong tôi làm thế nào để cảm ơn anh?” Sắc mặt người đàn ông đông cứng lại.