‘Vân Ngọc Hân hoảng hốt trong giây lát: “Ông nội, còn cháu thì sao? Ông nội không cần cháu nữa à?”
Ông ta đã đồng ý nhận Vân Giai Kỳ làm cháu dâu, vậy còn cô ta thì sao?
Hoàn toàn không còn hy vọng nữa rồi sao?
‘Vân Ngọc Hân tự nhiên không cam lòng. . Truyện Gia Đấu
Bạc Ngạn Thiên nói: “Cháu cũng nhìn thấy thái độ của Tuấn Phong rồi đấy, nếu như không phải cô ta thì nó không cần, ông cũng không muốn cưỡng ép nó thêm nữat”
Suy cho cùng, một người là cháu đích tôn mà ông ta yêu thương nhất, còn một người là Vân Ngọc Hân, hai người này ở trong lòng ông ta ai nặng nhẹ ông ta vẫn là người phân biệt rồ ràng nhất!
Cộng thêm với việc sức khỏe của Bạc Ngạn Thiên đang ngày càng xấu đi Cho nên ông ta chỉ hy vọng Bạc Tuấn Phong có thể sớm trở về tiếp nhận gia nghiệp nhà họ Bạc, có như vậy ông ta cũng có thể an tâm giao Bạc Vân vào tay anh và có thế an tâm an dưỡng tuổi già.
‘Vân Ngọc Hân cũng đây một bụng uất ức, cô ta trừng mắt nhìn chăm chảm vào Vân Giai Kỳ. Mặc dù không cam lòng nhưng đứng trước mặt Bạc Ngạn Thiên cô ta cũng không dám nói thêm gì nữa.
‘Vân Giai Kỳ nói: “Tôi cũng có điều kiện!”
Bạc Ngạn Thiên trừng mắt lên nhìn.
Cô nhóc này vậy mà còn dám đề cập đến điều kiện với ông ta?
“Ông cụ, không phải ông đồng ý chấp nhận tôi thì tôi sẽ phải mang ơn đội nghĩa ông đâu! Chuyện của Vũ Minh và Mạn Nhi tôi có thể không nhắc đến chuyện cũ nữa, nhưng tôi hy vọng sau này sẽ không xảy ra những chuyện như thế này nữa! Ông cụ này, chắc hẳn là ông cũng đã từng được cảm nhận nỗi đau đớn khi máu mủ ruột thịt phải chia lìa, cho nên ông không thể ngăn cản Vũ Minh và Mạn Nhỉ nhận tôi!”
Bạc Ngạn Thiên hừ lạnh một tiếng.
‘Tuy rằng ông ta cũng đã âm thầm thừa nhận chuyện này nhưng tính tình của ông cụ cũng rất ngang ngược, nhưng ông ta đã hạ mình chịu nhận thua chính là vì nể mặt đứa cháu đích tôn chứ không phải là nể mặt cô!
Làm sao ông ta có thế chịu thua trước Vân Giai Kỳ một cách dễ dàng được?
‘Và làm sao Bạc Tuấn Phong lại có thế không nhìn ra được.
Anh nói: “Ông nội, chờ cháu giải quyết xong những chuyện này rồi cháu sẽ quay lại”
Nói xong, Bạc Tuấn Phong kéo Vân Giai Kỳ rời đi Trong phòng khách bỗng trở nên im lãng trong chốc lát.
Bạc Ngạn Thiên nhìn Vân Ngọc Hân rồi lại nhìn Lâm Thanh Thuỷ, sau đó nói với Lâm Thanh Thuỷ: “Nhân lúc vẫn còn sớm đấy, mau đi phá đứa bé kia đi!”
Lâm Thanh Thuỷ vừa nghe Bạc Ngạn Thiên muốn cô ta đi bỏ đứa bé, nước mất vốn đang khô cạn bây giờ lại tuôn trào ra “Ông chủ Bạc, đừng mà…”
“Cô khóc lóc với tôi có tác dụng gì chứ?” Bạc Ngạn Thiên nói: “Đứa bé trong bụng cô không phải của Tuấn Phong, Minh Lâm lại không nhận, nhà họ Bạc cũng không có khả năng nhận”
Không nhận, nhưng càng không thể bỏ mặc để cho huyết thống của nhà họ Bạc bị lưu lạc bên ngoài.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa!
Lâm Thanh Thuỷ khóc không ra nước mắt.
Bạc Ngạn Thiên nói: “Ông Phúc đâu, đưa cô ta về đi rồi trông coi cô ta cho cẩn thận!”
Quản gia gật gật đầu, đi qua gần Lâm Thanh Thuỷ và nói: “Cô Lâm, xin mời!”
Lâm Thanh Thuỷ đứng dậy nhìn thoáng qua Bạc Ngạn Thiên một cái như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi, chỉ có thể ôm hận mà đi Bạc Ngạn Thiên chống gậy đứng lên nói với Bạc Tiêu Dương và Bạc Minh Lâm: “Hai người các cháu cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên thành gia lập nghiệp rồi! Đợi đến khi Tuấn Phong trở về kế thừa Bạc Vân rồi các cháu chính là cánh tay phải và cánh tay trái của nó! Hỗ trợ Tuấn Phong cho thật tốt. Tương lai của Thiên Ngạo sau này đành giao vào tay các cháu vậy!”