Nói xong Bạc Ngạn Thiên liền đi lên lầu.
‘Vốn dĩ Vân Ngọc Hân đang muốn đỡ nhưng Bạc Ngạn Thiên lại né tránh động tác của cô ta và để quản gia đỡ mình lên lầu.
Cô ta bối rối trong giây lát, bế tắc đến nỗi cứ đứng như vậy ngay tại c Bạc Minh Lâm nói: “Vân Ngọc Hân, cô còn ngồi ở đây làm gì? Mau trở về sớm đi! Bây giờ nhà họ Vân đang trong tình trạng hỗn loạn, cô cứ xử lý cho tốt những chuyện đó đi rồi hẳng nói tiếp!”
‘Vân Ngọc Hân hung hãng liếc anh ta một cái rồi nói một cách lạnh lùng: “Anh còn có nhàn rồi thoải mái ở đây nói bóng nói gió tôi được cơ à? Bạc Minh.
Lâm, anh đã trăm phương nghìn kế tính toán mọi cách chỉ vì để được ngồi vào.
cái vị trí tổng giám đốc này, anh tưởng rằng trong lòng ông nội không biết rõ sao? Nhưng đến cuối cùng thì sao? Người kế thừa duy nhất trong lòng ông nội chỉ có một mình Tuấn Phong! Anh là cái thá gì?”
Cô ta bây giờ đang đầy một bụng tức giận không có chỗ nào để phát tiết cho nên đã trút giận hết lên người Bạc Minh Lâm.
Nhưng làm sao Bạc Minh Lâm có thể để cho cô ta được nước lấn tới như vậy!
Bạc Minh Lâm chế giêu mỉa mai: “Vân Ngọc Hân, có phải là tôi đã nế mặt cô quá rồi phải không? Cô vẫn còn mặt mũi để lấy tôi ra làm trò tiêu khiển à?
Cô nghĩ cô là cái thá gì? Không phải cô cũng đã phải trăm phương ngàn kế đế có thể được gả cho Tuấn Phong nhưng cô thử nghĩ lại xem Tuấn Phong đã nhìn thẳng vào cô một lần nào chưa?
Trước đây cô ÿ vào tình yêu thương của ông nội nên muốn làm gì thì làm; thế nhưng bây giờ ông nội đã chấp nhận cô rồi hay chưa? Còn nữa, cô có phải là người nhà họ Bạc không, cô có tư cách gì mà gọi “ông nội” hả! Từ nay trở về sau cô cũng nên đối cách xưng hô kính trọng mà gọi một tiếng “ông chủ Bạc” đi, đừng có không biết đối nhân xử thế như vậy nữa!”
“Anh!” Vân Ngọc Hân tức giận nói: “Anh chỉ biết đè đầu tôi ra mà nói chuyện thôi! Anh có dám nói như vậy trước mặt anh Tuấn Phong không? Từ trước đến nay anh vì nhà họ Bạc mà vẫn luôn theo sau những người khác và chờ đợi cấn thận, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ là làm việc chăm chỉ vì người khác thôi sao? Chẳng qua anh cũng chỉ là một thứ đồ bỏ đi mà thôi Dù sao hôn ước cũng thất bại rồi.
‘Vân Ngọc Hân dứt khoát không ăn được thì đành đạp đổ.
Bạc Ngạn Thiên tức giận với cô ta, cô ta có thể chịu được; Bạc Tuấn Phong tức giận với cô ta, cô ta cũng có thể chịu được; nhưng dựa vào cái gì mà cô ta cũng phải chịu đựng sự tức giận của Bạc Minh Lâm chứ?
“Öf’ Bạc Minh Lâm đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Vân Ngọc Hân và nói một cách lạnh lùng: “Vân Ngọc Hân, cô có biết cô thua vì điều gì không?”
Vân Ngọc Hân nhíu mày: “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Có trách cũng trách bụng cô không mang được thai, thế nhưng nếu như cô biết tranh giành hơn thua một chút, giống như Lâm Thanh Thuỷ kia kìa, có thể vì nhà họ Bạc mà sinh một đứa con hờ, đến lúc đó ông nội cũng không đến mức không chấp nhận cô. Một con gà mái mà không đẻ trứng thì có tác dụng gì?
Thậm chí cô còn không thể so sánh được với gà mái. Cô thử nghĩ xem, gà mái không đẻ trứng còn có thể đem đi hầm canh, còn cô có thể làm được gï?”
“Anh..!” Vân Ngọc Hân chịu không nối sự sỉ nhục như vậy nên đã giơ tay lên tồi hướng về phía Bạc Minh Lâm đòi bạt tai một cái Nhưng Bạc Tiêu Dương nhanh tay nhanh mắt nên đã mạnh mẽ đứng dậy ngăn cản cô ta, hung hăng bắt lấy tay cô ta.
‘Vân Ngọc Hân tức giận đến muốn hộc máu nói: “Bạc Minh Lâm, anh thả tay tôi ra chưat”
“Cứt” Bạc Tiêu Dương đột nhiên vứt tay cô ta ra.
Mặc dù từ trước đến nay cô ta chưa bao giờ coi trọng Bạc Minh Lâm nhưng Vân Ngọc Hân cũng không thử mở mắt ra nhìn cho rõ ràng xem đây là nơi nào.