*Phòng Tú Anh*
“Cộc…..cộc” – có tiếng gõ cửa.
Tú Anh chạy ra mở cửa, là Hoàng Nam.
-Cậu đến rồi?
-Đây là chút điểm tâm, cô ăn đi.( Hoàng Nam đưa túi đồ ăn cho cô )
Hoàng Nam quay đi….
-Cậu đã định đi rồi sao?
-Vậy cô muốn tôi phải làm gì nữa?( Hoàng Nam cau mày quay lại )
-Tớ….ở lại chút đi mà…..( Tú Anh nhìn theo với ánh mắt đáng thương )
Hoàng Nam nhìn cô chằm chằm, bỗng chạy tới ép cô vào tường và hôn!!!
-Ưm….cậu…..cậu định làm gì?( Tú Anh )
-Chẳng phải cô muốn thế này sao?( Hoàng Nam nói rồi cúi xuống hôn tiếp )
Anh bế cô lên, đặt xuống giường, anh cởi chiếc áo khoác ngoài….và lại hôn tiếp!
Trong lúc 2 đôi môi hòa nhịp vào nhau Tú Anh khẽ đưa tay lên áo sơ mi của Hoàng Nam và cởi 1 chiếc, 2 chiếc,…..đến cái khuy thứ 4 Hoàng Nam nắm tay Tú Anh lại!!
-Sao lại dừng lại?( Tú Anh hỏi khẽ )
Hoàng Nam bỏ tay Tú Anh ra, đứng dậy đóng khuy áo lại.
-Tôi phải về rồi. Cô ăn rồi nghỉ sớm đi!
Hoàng Nam cầm lấy chiếc áo khoác và đi ra….
Tú Anh đần người, cô ta cảm thấy hụt hẫng và cô đơn thấy lạ.
Lí do để Hoàng Nam kiềm chế lại ham muốn của mình đó là Khánh Hà!!
Cô đang bị cảm nặng, mà anh thì lại định qua đêm với người con gái khác, cảm giác tội lỗi xen lẫn xa lạ với Tú Anh đã khiến Hoàng Nam phải dừng lại.
*Phòng Khánh Hà và Hoàng Nam*
“Cạch” – tiếng cửa mở.
Hoàng Nam nhìn chằm chằm vào Khánh Hà đang nằm trên giường với chiếc khăn chườm khô queo…
-Này cô, thay khăn cho cô ấy đi!( Hoàng Nam ra lệnh )
Thay khăn xong, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Nam và Khánh Hà.
-Cô sao rồi?
-Chưa chết được. ( Khánh Hà mệt mỏi đáp )
Lặng một lúc, cô hỏi tiếp:
-Sao muộn vậy anh mới về?
-Cô lo cho tôi sao?
-Hừ, mơ đi. Thân tôi còn chưa lo xong.
-Cô nghỉ ngơi đi! Hôm nay tôi sẽ ngủ dưới đất.
*Ba mẹ bắt ngủ chung phòng nhưng 2 ông bà quyết ko chịu, thường thì anh ngủ dưới sàn còn cô ngủ trên giường. Không dám ngủ ghế so-fa luôn vì phụ huynh nghiêm khắc quá ^^*
Bỗng Khánh Hà kéo vạt áo của Hoàng Nam lại:
-Ko cần đâu, anh lên giường mà ngủ.
-Cô……?( Hoàng Nam ngạc nhiên )
-Ko sao đâu.( Khánh Hà nói trong mơ màng )
Hoàng Nam đờ người một lúc rồi cũng lên giường ngủ. Aida, người đầu giường người cuối giường, chẳng ai liên quan đến ai, haizz.
Nhưng….
Khánh Hà lại mơ thấy giấc mơ đó, cô trong vô thức tìm bờ vai Hoàng Nam và nắm chặt lấy áo anh…. “ Đừng! Đừng mà! Tôi ko biết gì hết, bà ko phải mẹ tôi!” – Tiếng nói trong mơ của cô đã làm anh thức giấc.
Anh đẩy nhẹ cô ra, nhưng cô lại càng nắm chặt hơn….
“Tôi ko biết gì hết, tôi ko biết…..”
Biết mình ko làm gì được, Hoàng Nam đành nằm im làm gối ôm cho cô vậy.