Vậy là Hoàng Nam đã xa cô rồi sao? Ánh mặt trời cũng ko thể cứu được anh....Tại sao chứ? Tại sao lại đến đây, tại sao lại ở đây, và tại sao tôi lại gọi tên anh chứ?
Giọt nước mắt cô cứ thế rơi, rơi và rơi....Ướt đẫm cả cổ áo anh....
Bỗng nhiên không gian tách ra làm đôi, có một lực gì đó cực mạnh, đẩy cô ra khỏi Hoàng Nam....?!
Thế giới được chia làm 2...
Chỗ cô ngồi không gian tối sầm, ánh sáng ko còn, nhưng...bên Hoàng Nam lại là ánh sáng chói lóa, lấp lánh một cách diệu kì.... Lúc này cô mới hiểu ra, cô thuộc về thế giới này, về thế giới đen tối này, còn anh...anh là con người, anh thuộc về thế giới ấm áp kia...
Hai con người, như cafe sữa, mà sữa ko thể hòa được vào cafe đắng ngắt kia....vị sữa này quá trong trẻo, quá đẹp đẽ, nên không thể quyện được vào với nhau...
Hai thế giới, sao mà xa cách đến thế? Nhìn anh gần trong gang tấc, mà bên sáng, bên tối, là do ta ko có duyên, hay vì ta đã cạn duyên?
Tại sao ngay khi lúc em thừa nhận mình yêu anh, lại là ngày xa lìa...
Em còn không biết anh sống hay đã...? Em còn muốn ôm anh và hôn anh thêm lần nữa...
2 ta như 2 con người cố chấp để ko yêu nhau, nhưng rồi lại đến với nhau, và rồi lại xa nhau nhanh như thế...là em sai, hay anh sai?
Miên man trong dòng suy nghĩ, cô muốn nói lời cuối, khi mà đã biết chắc, anh sẽ không thể nào nghe thấy được!
-Hoàng Nam...anh có nghe tôi nói không? Cảm ơn anh vì hôm nay đã đến đây....Tôi...thực sự biết ơn...vì đã tìm tôi, lo lắng cho tôi mặc dù tôi ko tung tích những 3 năm liền....Không biết anh có nghe được hay không, mà kể cả anh ko nghe thấy, tôi....tôi chỉ muốn nói là...tôi....à không....em....EM YÊU ANH!!!!
Sau khi nói xong, cô thấy tim mình hửng sáng, nó hạnh phúc hơn bao giờ hết....Có thể từ nay ta không thuộc về nhau, nếu bình an, nhớ nhau anh nhé!