Khánh Hà ngoảnh đầu lại, đó là Hoàng Nam!!
Cô chạy tới, ko biết vì sao mà ôm chầm lấy anh và nói với giọng run rẩy:
-Tôi sợ….tôi cứ tưởng là hắn, tôi cứ tưởng…..( cô khóc luôn rồi @@ )
Hoàng Nam đơ vài giây, cũng lấy tay ôm lại, siết chặt vào lòng:
-Rồi rồi….ko sao, ko có gì phải sợ hết, có tôi ở đây rồi….
Cô như cún con vậy, cứ dụi đầu vào ngực anh @@@
-Nào, giờ về nhà. Ok? Chạy lắm rồi kêu sợ! ( Hoàng Nam lừ lừ )
Cô cũng lặng lẽ theo anh về…
Nhưng đến khi ra xe thì….
Rẹt rẹt…
Mờ mờ ảo ảo, thực thực hư hư!!?
Người cô…..mờ đi!!!!?
Thấy cơ thể bất thường, cô đưa tay ra nhìn, hoàn toàn trong suốt!!!
Cơ thể cô đang dần mờ đi….
Cái gì thế này?
Là sao vậy?
-Sao còn chưa vào trong!?( Hoàng Nam quay lại )
Nhưng hoàn toàn ko thấy cô đâu!!?
-Hoàng Nam!!! Là tôi, tôi này, là tôi, aaaa cái quái gì đang diễn ra vậy…..Nhìn tôi đi nhìn vào mắt tôi!!!( Cô nói như hét lên )
Cô cố gắng quơ tay chân và hét lên nhưng dường như Hoàng Nam ko hề trông thấy cô!!!?
-Cô đâu rồi!? Vừa quay ra đã chạy rồi!? Cô…..?
Khánh Hà hoảng loạn, cô chạy ra đường, trời ơi, xe đi xuyên qua cô luôn???
Bỗng, cô nhìn thấy mẹ quá cố của cô từ trên cao, bà cười khổ:
-Con ko thuộc về thế giới này…..Mẹ gửi con đến đây, hôm nay tròn 20 năm (tính từ lúc gửi Khánh Hà đi)…..con nên mạnh mẽ đối diện với số phận của mình, hãy giải cứu những người ở thế giới thuộc về con, hậu duệ cuối cùng của thiên sứ, mẹ yêu con….
Bà rơi nước mắt, nước mắt long lanh…..từ từ biến thành viên ngọc đỏ như máu, trong đó chứa phép thuật của bà….từ từ tiến vào miệng cô, cô nuốt phải và cảm thấy trong người như có dòng điện chạy qua, rất mạnh mẽ….
Còn Hoàng Nam vẫn miệt mài gọi tên cô và đi tìm khắp nơi
*.*
Thế giới thứ 2…
Khánh Hà vừa bước sang thế giới này thì ngay lập tức có tiếng dao điện sau gáy ( Tidy và mụ già đã chắc chắn hôm nay cô sẽ sang thế giới này nên đã chuẩn bị từ trước )
Tại nhà Tidy, phòng giam thiên sứ.
Khánh Hà đã tỉnh dậy sau một hồi ê ẩm….
-Aa…( Khánh Hà kêu lên vì rất đau đầu )
“Đây là đâu? A, là nơi giam các xác thiên sứ….” – cô nghĩ.
Cạch – cánh cửa được mở ra….
-Chúng ta lại gặp nhau rồi! ( Tidy )
“Tên khốn nạn!!”
Cô nghĩ vậy nhưng vẫn im lặng và ko đáp.
-Xin lỗi vì đã trói em, nhưng mà tôi sẽ tháo ra ngay…
Tidy lại gần, cởi trói cho cô, thay vào đó hắn dùng xích dắt cô như dắt chó đến nơi ẩn của mụ già…
-Anh cởi trói cho tôi…là như thế này sao?( Cô bỗng hỏi )
-Xin lỗi, chỉ hôm nay thôi, là em sẽ được yên bình rồi, cực kì yên bình luôn. Em sẽ “ngủ” thật sâu, như mẹ em vậy…..