Xe chạy
êm ru, thật ra sau khi uống say cũng không còn thấy khó chịu lắm mà chỉ khát
nước. Chiếc ghế thoang thoảng mùi da tổng hợp, cô quay người ôm lấy anh, vùi
đầu vào cổ anh, cảm nhận cảm giác thân thuộc, cũng như vô số lần trong mơ, cô
biết đó là Thiệu Chấn Vinh, cô lại mơ thấy anh.
Lôi Vũ
Tranh có phần khó khăn khi tìm cách gỡ tay cô xuống. Người bên Bác Viễn đi hết
rồi, đặc biệt Hạng tổng chỉ bỏ lại một câu: “Cô Đỗ giao cho anh nhé”, sau đó
vẫy vẫy tay rồi lên xe đi thẳng. Còn cô lại giống con mèo hoang, mở to đôi mắt
đang mơ màng, đứng dưới ánh đèn đường vẻ tội nghiệp.
Không
đợi anh nói, tài xế của anh đã im lặng kéo con mèo hoang đó đẩy vào ghế sau.
Anh
hung hăng trừng mắt với tài xế, đáng tiếc anh ta không nhìn thấy, chỉ đóng cửa
xe sau đó ngồi vào ghế lái, khởi động.
Thôi
vậy, chẳng qua là đưa cô về nhà một lần, nể mặt Chấn Vinh.
Nhưng
chẳng lâu sau, cả người cô đều nghiêng qua, không nói không rằng cuộn mình
trong lòng anh giống một con mèo ngoan ngoãn trong lòng ông chủ, tự biết tìm
cho mình một tư thế thoải mái, hơi thở nhẹ nhàng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Cả
người anh cứng đờ.
Anh
định đẩy cô ra, nhưng cô giống như viên kẹo dẻo, hoặc là kẹo cao su, dính chặt
không rời. Chỉ cần anh đẩy nhẹ một cái cô lại ôm chặt hơn, chẳng khác gì một
con bạch tuột còn sống.
“Đỗ
Hiểu Tô”, anh vỗ mặt cô, “Nhà cô ở đâu?”.
Cô
không đáp, ậm ừ một lát, cằm tựa vào ngực anh, nghiêng đầu ngủ tiếp.
Không
có bản lĩnh thì đừng có uống kiểu đó.
Xe dừng
trước cổng biệt thự, tài xế mở cửa giúp họ, anh lại cố vỗ mặt cô: “Này!”.
Cô
không phản ứng
Bỏ đi,
mặc kệ cô ngủ trong xe một đêm. Nhưng cô vẫn đang ôm chặt lấy anh không buông,
anh cũng chẳng xuống xe được.
“Đỗ
Hiểu Tô”, anh gọi cô, vẫn không phản ứng.
Anh đưa
tay nhéo cô, cô bị đau kêu lên một tiếng, cuối cùng mở mắt, hàng mi dài hơi
cong khẽ chớp như đôi cánh bướm.
“Tài xế
đưa cô về”, cuối cùng anh cũng kéo được một cánh tay của cô ra, “Tôi phải xuống
xe”.
Cô
ngẩng mặt lên, làn da trắng thấp thoáng dưới ánh đèn xe gần như trong suốt, cảm
giác như được tạc bằng băng, thổi một hơi sẽ tan chảy. Cô cười ngốc ngếch, hình
như không hiểu anh nói gì, cô nhào đến, cánh tay vừa bị gỡ ra lại vòng trở lại,
giống một đứa trẻ đang làm nũng: “Anh mập rồi”, đưa một ngón tay chỉ vào má
anh, “Ở đây”, sau đó chỉ xuống cằm, “Ở đây nữa”.
Không
đợi anh kịp phản ứng, cô đột nhiên vòng tay ôm cổ anh, ngẩng mặt lên hôn. Hơi
thở cô có mùi rượu, đôi môi nóng bỏng lướt trên môi anh, không, đó là lưỡi. Anh
theo bản năng định đẩy cô ra nhưng cô lại càng siết chặt. Anh định nói gì đó
nhưng vừa mở miệng đã để lưỡi cô nhân lúc đó tiến vào, chặn tất cả những gì anh
định nói lại. Mặt cô nóng bừng, môi cũng nóng, cả cơ thể như một ngọn lửa. Anh
vùng vẫy, cuối cùng cũng đẩy được cô ra.
Tài xế
đã biến mất từ lâu, trong vườn chỉ còn tiếng côn trùng kêu râm ran, cách đó còn
một ngọn đèn đường đang sáng, phản chiếu luồng sáng yếu ớt vào xe. Thật ra trên
nóc xe có đèn, rọi lên mặt cô, gò má ửng hồng, cô nửa ngồi nửa gục trên ghế xe,
hai mắt mơ màng.
“Thiệu
Chấn Vinh”, giọng cô rất nhỏ, thì thầm như sợ mình sẽ bị đánh thức, “Em rất nhớ
anh”.
Anh
ngồi lặng ở đó, còn cô chậm rãi nhắm mắt, ngủ thiếp đi.
Trời đã
khuya, phòng khách không bật đèn, các vật dụng chìm trong bóng tối yên tĩnh. Từ
cửa sổ lớn trong phòng khách có thể nhìn thấy một bức tường phía đông, dưới
chân tường trồng rất nhiều trúc, còn phía trước có một dãy đèn, ánh sáng rọi
lên từng cây trúc xanh mượt, mỏng manh như tranh vẽ, phản chiếu ánh sáng xanh
thẫm vào nhà, sâu như đầm nước. Nơi này làm anh nhớ đến phòng đọc sách của bố ở
nhà. Bên dưới mái hiên, trúc mọc chen nhau, gió thổi qua tạo nên tiếng xào xạc
như tiếng mưa rơi. Cách đó rất xa vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông điện thoại
từ phía khu nhà đối diện, vì thế mỗi khi có ai đi vào đều bước nhẹ nhàng, cẩn
thận.
Dưới ánh
sáng mờ nhạt. mấy quân cờ lộn xộn trên bàn ở trên bệ cửa sổ tỏa ra vầng sáng
trong suốt. Đây là ván cờ mà cách đây hơn một tháng anh đã chơi, người quét dọn
không dám đụng vào. Rất hiếm khi anh ở lại đây, vì căn nhà quá lớn, tuy là một
biệt thự kiểu Trung, có quản gia cai quản, chăm nom nhưng anh vẫn cảm thấy
thiếu sinh khí. Chỉ khi nào từ sân bay về trễ, không muốn qua sông anh mới nghỉ
lại đây.
Nhờ
chút ánh sáng xanh nhạt của ngọn đèn ngoài vườn, anh sắp xếp lại những quân cờ,
tiếng lạch cạch cứ văng vẳng bên tai, khiến anh nhớ đến hồi nhỏ học chơi cờ, dù
việc học vô cùng vất vả nhưng ông ngoại vẫn bắt anh học với thầy nổi tiếng,
không nghỉ ngày nào.
Ông
ngoại nói: “Vũ Đào trầm tính, không cần học. Chấn Vinh tính cách hòa nhã, không
cần học. Chỉ có cháu tính cách nóng nảy nên buộc phải học”.
Lúc đó
Chấn Vinh mới chỉ là thằng nhóc bốn tuổi, còn anh khi ấy cũng chưa được sáu
tuổi.
Quãng
thời gian đó đã qua mất rồi.
Anh
bước xuống thềm, ngồi lên ghế tựa trong vườn, châm một điếu thuốc,
Trời
nhuốm một màu đen tuyền, bên trên như rắc những hạt bạc trắng. Nửa đêm, khí
nóng mùa hè dịu đi, gió đêm lành lạnh, lướt qua vạt áo.
Anh
chợt nghĩ đến người còn đang say ngủ trong phòng dành cho khách trên lầu hai,
đầu đau nhói, có lẽ anh uống nhiều thật rồi.
Anh
từng thấy bố mẹ hòa thuận, cũng từng thấy ông bà tương kính như tân. Bởi dù sao
trong thời đại đó cũng có không ít các cặp vợ chồng luôn sánh bước bên nhau
cùng vượt qua hoạn nạn.
Thời
niên thiếu anh cũng từng nghĩ đến việc sau này sẽ gặp được người mà mình yêu
trọn đời, sống vui vẻ đến đầu bạc răng long.
Nhưng
xã hội càng phồn vinh, đường danh lợi lắm mưu mô lừa lọc.
Chứng
kiến quá nhiều, khó tránh khỏi chán ghét.
Khi
Chấn Vinh dẫn theo cô xuất hiện trước mặt anh, anh càng cảm thấy đây đúng là
một vở kịch.
Cô ta
xứng sao? Cô ta sao xứng với Thiệu Chấn Vinh?
Nhưng
Chấn Vinh yêu cô, Chấn Vinh thật sự yêu cô, anh từng thấy đôi mắt Chấn Vinh đỏ
hoe, đôi tay siết chặt.
Chỉ là
không ngờ cô cũng yêu Chấn Vinh như thế.
Tuyệt
vọng, sống như một cái xác không hồn, chỉ vì Chấn Vinh chết rồi.
Khi bà
ngoại mất, ông ngoại cũng đau đớn vô cùng, thời gian trôi qua rồi cũng dần hồi
phục. Mười năm sau, ông ngoại đổ bệnh qua đời, các nhân viên khi sắp xếp di vật
của ông, phát hiện ra có rất nhiều tác phẩm thư pháp, một xấp giấy dày khoảng
ba tất chỉ viết đúng một câu Giang thành tử của Tô
Đông Pha: “Mười năm sống trên đời, đôi ta cách trở, không nhớ mong nhưng thật
khó quên”. Anh không thể tưởng tượng được, trong mười năm ròng rã, ông ngoại đã
viết đi viết lại câu từ tưởng nhớ người đã khuất đó với tâm trạng gì. Ông ngoại
được sinh ra trong một gia tộc danh tiếng, những thập kỉ trước, năm mười tám
tuổi vì không chấp nhận bị gia đình ép buộc hôn nhân nên một mình ông cùng bà
ngoại lúc đó là bạn học trốn sang Nhật Bản, vượt qua khó khăn, vừa học vừa làm.
Sau chiến tranh về nước, từ đó sống bên nhau đến trọn đời.
Tình
yêu đó đã trải qua thử thách của thời gian, của khó khăn vất vả, anh vẫn luôn
cảm thấy trong thời đại ngày nay sẽ chẳng bao giờ có chuyện như thế.
Những
gì xảy ra trong hiện thực ngày nay đối với anh mà nói nó đã trở nên quá quen
thuộc rồi. Anh cho rằng cái gọi là tình yêu thực chất chỉ là trò cười. Ai mà
chẳng vừa quay đầu đã quên ngay để tìm niềm vui mới, thay đổi khó lường?
Không
ngờ vẫn còn một kẻ ngốc như Đỗ Hiểu Tô, cố chấp không chịu quên.
Anh nhớ
có người từng nói với anh: “Vì chưa gặp được, nên không thể hiểu”.
Lúc đó
anh cũng tỏ vẻ ít nhiều khinh thường, cảm thấy chuyện thật hoang đường, thế
giới này làm gì có thề sống thề chết, có gì có thể kháng cự được danh vọng tiền
tài?
Nhưng
đúng là anh đã gặp rồi, mới hiểu được.
Không
phải không có, mà là anh chưa gặp.
Anh dập
tắt điếu thuốc, ngẩng mặt lên nhìn những vì sao lấp lánh trên trời đang chảy
dài, không biết đó có phải là ngân hà không. Không khí trong thành phố bị ô
nhiễm, ánh sao theo đó cũng mờ nhạt như không hiện hữu. Phía góc vườn có tiếng
côn trùng đang kêu, từng tiếng từng tiếng vang vọng.
Gió đêm
bắt đầu lạnh
Đỗ Hiểu
Tô không biết sao mình lại đến được nơi này. Cô ủ rũ trước gương đã hơn nửa
tiếng đồng hồ, nhưng vẫn không sao nhớ được tối hôm qua thật ra đã xảy ra
chuyện gì.
Cô uống
say, rồi bị nhét vào xe, sau đó khi tỉnh lại đã ở trong biệt thự của Lôi Vũ
Tranh.
Cô chỉ
mong mình đã không làm gì quá thất lễ.
Cô hít
một hơi dài, bước đi trên hành lang vắng lặng, ánh nắng mùa hạ rực rỡ chói mắt
rọi qua mấy khung cửa sổ, từng hạt bụi đang lơ lửng trong không khí như biến
thành vô số cát vàng bay lượn giữa không trung.
Một nữ
giúp việc mặt đồng phục, tay bê bình hoa tươi cười chào cô, sau đó nói: “Cô Đỗ,
Lôi tiên sinh đang ở phòng ăn”. Cô chỉ mỉm cười đáp lại, trong phòng khách cũng
có người đang thay hoa trong bình, thấy cô cũng mỉm cười: “Chào buổi sáng, cô
Đỗ”.
Cô
nhanh chóng đi đến phòng ăn, cúi mặt nhìn xuống thấy mặt sàn gỗ có vân sáng
bóng như gương, Lôi Vũ Tranh đi đôi dép trong nhà, mặc một chiếc áo thun cùng
quần dài, nhìn qua có vẻ rất thư thái.
Cô thấy
hơi ngượng, từ sau khi về từ đảo xa cô dã quyết tâm sẽ không làm chuyện ngốc
nghếch nữa. Cô và Lôi Vũ Tranh cũng sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa. Tuy
anh ta là anh trai của Chấn Vinh nhưng cô cũng không muốn làm phiền, nào ngờ
hôm qua lại mất mặt như thế.
Lôi Vũ
Tranh không nói gì, vừa ăn sáng vừa đọc báo. Bữa sáng của anh rất đơn giản, cô
vốn tưởng rằng cuộc sống của người giàu phải là ngày ngày bào ngư vi cá, thế mà
trong đĩa của anh lại chỉ có thịt hun khói, bên cạnh là một ly cafe, còn tốc độ
đọc báo nhanh đến chóng mặt và tâm trí vốn cũng chẳng để vào việc ăn uống.
Quản
gia đích thân đến hỏi cô, muốn ăn kiểu Tây hay kiểu Trung, cô ngập ngừng: “Đơn
giản nhất là được”.
Kết quả
là nhà bếp bê lên cháo trắng và bánh bao nhân tôm. Cô cắn miếng bánh vừa thơm
vừa mềm rất ngon. Còn cháo nấu đủ nhừ, mùi gạo thơm phức.
“Sau
này ở ngoài đừng tùy tiện uống rượu nữa”.
Cô giật
bắn mình, cháo như nghẹn lại trong cổ, suýt tắt thở.
Nhưng
Lôi Vũ Tranh không ngẩng đầu lên, gần như nói chuyện với tờ báo: “Một cô gái
uống rượu đến say mèm thì còn ra thể thống gì nữa”.
Cô nhỏ
giọng đáp lại: “Xin lỗi”.
Dường
như cô luôn nói xin lỗi với anh.
Anh
không phản ứng, một lát sau mới lật báo sang trang mới, nói: “Cô đang ở đâu?
Tôi đi chơi golf, có thể tiện đường đưa cô về”.
Lúc này
cô mới nhớ ra hôm nay là thứ bảy, không phải đi làm. Chẳng trách anh ăn mặc đơn
giản như vậy. Cô hỏi: “Anh chơi golf ở đâu?”, sợ anh hiểu lầm, cô lại vội vàng
thêm một câu, “Cứ cho tôi xuống trạm xe điện gần nhất là được”.
Cô
không ngờ anh không gọi tài xế mà tự lái một chiếc xe mui trần màu đen. Vì mặc
áo thun nhạt màu nên càng tôn lên dáng vẻ tuấn tú của anh, trông càng giống
Chấn Vinh hơn.
Anh lái
xe vun vút, lướt qua dòng xe đang chạy. Khi đèn đỏ, có một chiếc xe khác dừng
ngang hàng với xe họ, mấy người xe kia huýt sáo với họ, cô làm như không nghe
thấy, còn Lôi Vũ Tranh tỏ nét mặt hầm hầm.
Anh
đang giận, trông bộ dạng khi giận của anh rất giống Chấn Vinh, bên ngoài thì tỏ
vẻ điềm tĩnh, nhưng nét mặt càng lúc càng căng cứng.
“Bám
chắc”, anh nói ngắn gọn, cô thậm chí còn chưa kịp phản ứng. Đèn tín hiệu vừa
đổi màu, chiếc xe lập tức phóng thẳng như một mũi tên.
Tăng
tốc đột ngột khiến cô bị như lật nhào vào ghế, cũng may đã thắt dây an toàn.
Phóng xe kiểu này trên đường trung tâm thành phố đông đúc, anh nhất định là
điên rồi. Cô nắm chặt tay vịn, nghe tiếng gió vùn vụt bên tai, quét lên mặt đau
rát. Còn anh vẫn điềm nhiên lái xe, rất nhiều xe khác bị họ vượt qua trong giây
lát. Từ phía xa đã nhìn thấy đèn đỏ, cô cứ tưởng anh sẽ vượt, không ngờ anh lại
từ từ thắng xe giảm tốc độ.
Xe lần
lượt dừng trước đèn đỏ, chiếc xe lúc nãy lại như âm hồn không tan xuất hiện bên
cạnh, tốc độ kinh người vừa nãy không thể cắt đuôi được nó, không đợi Đỗ Hiểu
Tô ngạc nhiên, cửa xe bên kia hạ xuống, người lái xe cũng đeo kính đen, tươi
cười lộ ra hàm răng trắng: “Lôi Nhị, cậu chạy nhanh vậy làm gì?”.
Rõ ràng
là người quen, nhưng tay Lôi Vũ Tranh vẫn đang để trên cần số, nắm chặt đến mức
mu bàn tay ẩn hiện gân xanh. Đỗ Hiểu Tô chỉ sợ anh nổi trận lôi đình, không ngờ
khóe miệng anh nhếch lên như đang cười vẻ coi thường: “Tôi biết cậu định đuổi
theo, sao có thể không nhanh được chứ? Tôi mà không chạy nhanh chẳng phải sẽ có
lỗi với chiếc xe của Đức mới mua của cậu sao?”.
“Nói
linh tinh”, người đó cũng nói giọng Bắc như Lôi Vũ Tranh, ngay cả khi mắng cũng
có giai điệu, “Tên khốn cậu chở theo bạn gái, vừa nhìn thấy tôi thì đế giày đã
như bôi dầu, còn muốn giấu hả? Định giấu ai chứ?”.
Lôi Vũ
Tranh không biểu hiện gì: “Cậu mới vậy! Có giỏi thì gặp tôi trên sân golf, hôm
nay không cho cậu thua thảm hại thì không trị được bệnh ngứa của cậu”.
Người
kia cười ha ha, đưa ngón cái chỉ xuống đất. Vừa lúc đèn tín hiệu chuyển xanh,
hai chiếc xe dường như cùng lúc phóng đi, nhưng không đợi chiếc kia kịp phản
ứng, Lôi Vũ Tranh đột ngột đổi hướng sang phải, mấy phút sau đã ở trên đường
cao tốc, chiếc xe kia cũng không còn vết tích.
Qua
sông rồi, tốc độ xe anh giảm xuống rõ, hỏi Đỗ Hiểu Tô: “Cô ở đâu?”.
Cô nói
tên đường, sau đó anh chỉ im lặng lái xe.
Nhà cô
thuê không được tốt lắm, nên dù cách nhà khá xa cô đã nói: “Cho tôi xuống đây
được rồi, bên kia khó dừng xe”.
Lôi Vũ
Tranh còn chưa kịp vào sân golf, từ xa đã nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc.
Bọn họ thi nhau hỏi: “Ồ, hôm nay sao lại đến trễ thế?”.
“Kẹt
xe”, Lôi Vũ Tranh đáp bừa một câu, “Sao còn chưa đánh?”.
“Chẳng
phải đợi cậu đến mới bắt đầu sao?”, có người vỗ vai anh từ đằng sau, cười hí
hửng nói, “Đừng chối nữa, cô bé kia đâu?”.
Bên
cạnh lập tức có người kêu lên: “Cậu khai ra mau, Thượng Quan nói hết rồi, hôm
nay gặp cậu trên đường, trên xe còn có một giai nhân tuyệt thế!”.
“Thượng
Quan chỉ bịa chuyện, các cậu nghe làm gì”, Lôi Vũ Tranh không vui, đeo găng tay
vào, “Nếu các cậu tin cậu ta thật, cổ phiếu đã tăng thêm 8000 điểm rồi, còn
không mau gọi điện cho nhân viên giao dịch đi”.
Thượng
Quan Bác Nghiêu không những chẳng xị mặt, còn cười phì một tiếng, rồi thẳng
thắn nói: “Được rồi, các cậu cứ coi thường tôi đi, tôi không tin là không tăng
nổi”.
“Cậu ấy
thì may mắn rồi”, Diệp Thận Khoan im lặng hồi lâu, lúc đó mới chậm rãi nói,
“Mọi người vào đầu tư thì thuế lên, đến lượt cậu ấy thì thuế giảm”.
“Đừng
nói chuyện cổ phiếu nữa được không?”, Lôi Vũ Tranh bắt đầu mất kiên nhẫn.
Thượng
Quan vẫn tươi cười: “Hôm nay cậu có vẻ nóng tính nhỉ? Còn nói sẽ cho tôi thua
thảm hại, tôi thấy cậu thua chắc rồi”.
“Vậy
sao?”, Lôi Vũ Tranh mỉm cười, “Để xem đã”.
Kết quả
là vừa đến lỗ thứ hai, Thượng Quan đã thua đến bốn gậy nhưng anh ta cũng không
vội, tươi cười đùa với gậy bóng, hỏi Lôi Vũ Tranh: “Chúng ta cược một trận thế
nào?”.
Ánh
nắng gần trưa chói chang, Lôi Vũ Tranh nheo mắt sau cặp kính đen: “Cược bao
nhiêu?”.
“Cược
tiền quá tầm thường!”, Thượng Quan hứng khởi, “Chúng ta cược cái khác thú vị
hơn, nếu cậu thắng, tôi mời mọi người đi ăn, nếu tôi thắng, cậu phải cho tôi
tên họ, số điện thoại của cô bé kia”.
Lôi Vũ
Tranh lạnh lùng: “Cậu định làm gì?”.
Diệp
Thận Khoan thấy tình hình có vẻ bất thường, liền gọi một tiếng “Thượng Quan”,
rồi cười đùa nói: “Hôm nay cậu làm gì hào hứng thế? Chẳng qua là Lôi Nhị lái xe
chở theo một cô gái, chẳng lẽ cậu không biết, bình thường cậu ấy thích chở theo
mấy cô bé xinh xắn lang thang trên đường, có gì đâu chứ?”.
Thượng
Quan có vẻ không sợ Lôi Vũ Tranh giận, nói chắc chắn: “Cái đó khác nhau, cậu
biết tôi gặp cậu ta ở đâu không? Đường Phương Điện! Vừa qua công viên Thế Kỷ là
thấy xe cậu ấy. Haizzz! Cậu nghĩ xem sáng sớm mới hơn bảy giờ, rõ ràng là đi ra
từ tòa biệt thự của cậu ấy, mà tòa biệt thự đó cậu không phải không biết, chưa
từng có cô gái nào đặt chân đến. Bình thường chỉ có anh em ta uống rượu, nói
chuyện ở đó. Chẳng phải là cậu đổi tên, gọi là gì nhỉ, à, nhà độc thân, chúng
ta là mấy tên độc thân, vừa đúng một nhà”.
“Ai nói
vậy?”, Diệp Thận Khoan vừa thử tư thế đánh bóng vừa nói, “Các cậu độc thân còn
tôi thì không, tôi là người có nhà có cửa có vợ con”.
“Được
rồi, biết cậu có vợ hiền con ngoan rồi”, Giọng Thượng Quan có vẻ không thèm
chấp, “Chúng ta là những tên lưu manh đáng thương, chẳng lẽ, cũng không nói như
thế được sao?”.
Diệp
Thận Khoan đáp: “Cậu không sợ báo ứng sao, tôi đợi xem đến lúc cậu bị vu oan,
xem cậu còn ngang ngạnh thế nào nữa!”, nói xong vung gậy đánh quả bóng nhỏ bay
ra xa tít tắp, cuối cùng rơi thẳng vào hố cát, anh rầu rĩ đưa gậy cho trợ lý.
Thượng Quan thì vui mừng: “Cố lên, cố lên!”.