Họ ăn trưa tại câu lạc bộ, Thượng Quan đề nghị đánh
bài nhưng Diệp Thận Khoan có việc gấp phải về, vì thế họ cũng giải tán. Lúc
Thượng Quan Bác Nghiên trở về, sau khi qua sông thì bị tắc đường, chậm chạp đi
từng tí một, khó khắn lắm mới xuống đường được, kết quả lại càng bị tắc nghiêm
trọng hơn. Đang lúc bộ dạng uể oải, chán nản, tình cờ đưa mắt sang bên đường thì
anh nhìn thấy một bóng người có mái tóc dài và đôi mắt to, xinh đẹp đáng yêu
như đã gặp ở đâu đó. Nhìn kỹ lại thì đúng là cô gái vừa gặp sáng nay, đúng là
đi mòn giày chẳng thấy, giờ tìm được lại chẳng mất chút công sức nào. Thấy cô
đang xách đồ vừa mua trong siêu thị, vội vàng kéo cửa kính xuống gọi: “Này!”.
Đỗ Hiểu Tô không chú ý lắm nên cứ cúi đầu đi, anh gọi
mấy lần cô mới quay đầu nhìn lại, thấy anh mở cửa xe, tươi cười vẫy tay: “Mau
lên đi!”
Cô nhìn xung quanh, anh lại càng cười tươi hơn: “Không
nhận ra tôi à? Sáng nay đó...”, anh bắt chước tiếng động cơ xe con khá giống.
Đỗ Hiểu Tô thấy nụ cười lộ hàm răng trắng của anh ta mới chợt nhớ ra, anh ta
chính là người đua xe với Lôi Vũ Tranh sáng nay.
“Mau lên xe đi! Nếu không là bị bắt đó!”, anh lại giục
cô, “Nhanh lên nhanh lên! Em xách nhiều đồ như vậy, tôi chở em về nhà!”.
Cô đáp: “Không cần đâu, nhà tôi gần đây thôi”.
Anh xị mặt: “Em nghĩ tôi là người xấu à?”
Trên đời này làm gì có người xấu lái Audi R8, cùng lắm
là mấy chàng công tử nhà giàu rảnh rỗi mà thôi.
Cô vẫn đang do dự, anh lại thúc giục: “Nhanh lên,
nhanh, đằng trước có cảnh sát! Nhanh!”
Cô bị giục đến mức lúng túng, đành phải lên xe. Vừa
đóng cửa xe thì đằng trước đúng là có cảnh sát đi đến. anh ta thậm chí còn rất
hài lòng vì cô hành động nhanh, khen cô: “Thật khá, suýt nữa thì bị nhìn thấy”.
Thật ra sáng nay anh và Lôi Vũ Tranh đều chạt xe vượt
quá tốc độ, đáng ra đã bị bắt cả chục lần rồi.
Cô bật cười, thắt dây an toàn. Chỉ tiếc với tình trạng
kẹt xe này, tốc độ xe chạy cũng chẳng khác gì đi bộ.
Anh nói không ngừng: “Tôi là Thượng Quan Bác Nghiêu,
Bác trong bác học, còn Nghiêu là trong anh mình tài giỏi. Tên em là gì?”
“Đỗ Hiểu Tô.”
“Tên hay thật”, anh cười, “Tên nhóc Lôi Nhị này lần
nào tìm bạn gái cũng có tên rất hay”.
“Không phải”, cô có vẻ rất bình tĩnh, “Tôi không phải
bạn gái anh ấy”.
Anh có vẻ khá ngạc nhiên, nhìn cô rồi nói: Tôi chưa
từng gặp qua ai như em, người ta bị hiểu lầm là bạn gái cật ta còn mừng không
hết, chỉ có em là vội giải thích”.
Đỗ Hiểu Tô im lặng.
“Nhưng cũng tốt, anh đột nhiên cười, “Nếu đã không
phải bạn gái cậu ta, vậy thì làm bạn gái tôi đi”.
Đỗ Hiểu Tô không kịp phản ứng, đôi mắt đen láy tràn
đầy vẻ kinh ngạc, Thượng Quan nói tiếp: “Em xem, tôi cũng không tệ mà, ít nhất
cũng đẹp trai hơn Lôi Nhị, đúng không? Nói về tiền, đừng thấy cậu ta hơn tôi là
nhiều tiền hơn, tôi cũng không nghèo hơn cậu ta đâu. Hơn nữa cậu ta là kẻ không
hiểu chuyện tình cảm, cả ngày chỉ comple oai phong, ở chung với cậu ta em sẽ
buồn đến chết...”.
Lúc này Đỗ Hiểu Tô đã hiểu, đây chính là một anh chàng
nhà giàu rảnh rỗi không biết làm gì, nên cô nói: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi,
cảm ơn anh”.
Thượng Quan nháy mắt với cô: “Đừng nói dối, nếu em có
bạn trai rồi, vậy tại sao cuối tuần phải đi siêu thị một mình, phải xách hai
túi lớn thế này. Cho dù em có bạn trai thật, nhưng từ điểm này có thể thấy anh
ta không xứng đáng, nhanh chóng quên anh ta đi thôi!”
Đỗ Hiểu Tô thấy hơi chua xót, hạ giọng nói: “Tôi sẽ
không bao giờ quên anh ấy”, quay đầu nhìn ra bên ngoài. Xe chạy chậm, người đi
bộ đông đúc, ai nấy cũng vội đi về phía đầu đường, nhưng ngay một hình bóng
quen thuộc cũng không thấy.
“Nói dối không phải là thói quen tốt”, Thượng Quan
cười khúc khích. “Như vậy đi, làm bạn gái tôi là được”.
“Tôi thật sự đã có bạn trai rồi”, cuối cũng cô cũng
quay lại, đôi mắt hơi hoe đỏ, “Tôi không nói dối anh, anh ấy tên Thiệu Chấn
Vinh”.
Thượng Quan không nói gì, khá lâu sau mới lên tiếng:
“Xin lỗi”.
“Không có gì”, Đỗ Hiểu Tô nhỏ giọng đáp. Đẩy cái bánh
mì vào túi, hàng lông mi dài, cong cong như chiếc quạt nhỏ, khi rủ xuống lại
càng dài thêm, nhưng cảm giác mông lung như bị ngăn cách bởi thứ gì đó. Không
khí trong xe chợt yên tĩnh, anh không cười đùa với cô nữa, còn cô khẽ cắn môi,
ôm chăt lấy túi đò. Qua một lúc lâu cô mới nói: “Tôi...cho tôi xuống đây đi”.
“Không sao”, anh nhất định lái xe lên, vô tư dừng ngay
bên cạnh bảng cấm dừng xe, hỏi cô, “Ở đây phải không?”.
Cô gật đầu, vừa đưa tay đẩy cửa, anh đã xuống xe, giật
lấy hai túi đồ trên tay cô: “Tôi đưa em lên!”.
“Không cần đâu!”
Anh kiên quyết: “Tôi đưa em lên!”.
Anh vẫn đang cầm đồ của cô, cô cũng không tiện giành
lấy, đành dẫn đường đi. Vào thang máy lên lầu, qua hành lang đến trước của nhà,
cô nói: “Cảm ơn, tôi đến rồi”.
“Tôi giúp em mang vào trong”, anh chau mày nhìn vào
túi: “Mì ăn liền, phở ăn liền, đùi gà đóng gói, cả ngày em đều ăn mấy thứ này?”
“Phải đi làm, có lúc không kịp nấu cơm.” Cô nhấp nhổm
không yên nhưng anh cứ như tòa tháp chặn ngay trước cửa, cô đành mở cửa mời
vào, cũng may là ban ngày, nêu không có vị khách thế này cũng không tiện lắm.
Cô rót cho anh ly trà, sau đó để hai túi đồ vào tủ
lanh. Anh cầm ly trà chạy vào bếp, hỏi cô: “Căn nhà này em mua hay thuê?”
“Thuê.”
“Hướng tây”, anh toát mồ hôi hột, “Tường nhà em nóng
hôi hổi mà em không thấy nóng sao?”.
Hôm nay nhiệt độ khá cao, thật ra khi vừa vào nhà cô
đã bật máy lạnh, chỉ là nhiệt độ chưa hạ thôi. Cô hơi ngại, vội lấy điều khiển
chỉnh nhiệt độ xuống thấp hơn.
Máy lạnh vẫn đang kêu, đột nhiên anh nói: “Tôi tìm cho
em một căn nhà khác”, sau đó chêm một câu, “Đừng hiểu lầm, tôi có người bạn làm
môi giới bất động sản, anh ta nhất định có căn nhà vừa ý, có thể rẻ hơn giá thị
trường nữa, chỉ cần trả tiền thuê nhà là được”.
Cô đã từng trải qua chuyện này một lần, sao còn dám
tham lam như vậy nữa chứ, liền vội lắc đầu: “Không cần đâu, tôi ở đây rất tốt,
tôi cũng có nhà, Chấn Vinh để lại cho tôi...có điều còn chưa sửa sang...đợi làm
xong tôi sẽ dọn đi”.
Thượng Quan nói: “Vậy thì tôi mời em ăn cơm, xem như
là xin lỗi”.
Thật ra anh không có lỗi, cô chẳng biết làm sao đành
nói dối là tối nay có hẹn, anh lại cười: “Nói dối không phải là thói quen tốt,
trưa nay tôi chưa ăn no, giờ đói rồi. Đừng khách sáo được không? Tuy chúng ta
vừa quen nhau, nhưng em trai của Lôi Nhị cũng giống em trai của tôi, đi thôi,
ăn bữa cơm thôi mà”.
Nhắc đến Chấn Vinh như vậy, cô cố tỏ ra mình không
đáng thương, cô không câng người khác thương hại. Anh có vẻ thấy mình đã lỡ
lời: “Em xem tôi đói đến mức nói lung tung rồi, tôi mời em ăn thịt nướng vậy,
ăn một mình vô vị lắm”.
Tuy là công tử hay đùa cợt nhưng khi đột ngột nghiêm
túc thì khiến người ta thật khó lòng từ chối. Hai người vừa xuống lầu thì đúng
lúc nhìn thấy cảnh sát giao thông đang cho xe kéo đầu chiếc R8 thời thượng của
anh lên.
“Này này!”, anh vội chạy qua, “Đồng chí cảnh sát chờ
chút! Chờ một lát!”.
Người cảnh sát nói: “Anh là chủ xe?”, sau đó chỉ lên
tấm bảng cấm đậu xe to đùng: “Anh biết cái này là gì không?”.
Anh toát mồ hôi: “Đồng chí cảnh sát, là thế này, anh
nghe tôi nói đã. Tôi đang cãi nhau với bạn gái, cô ấy xuống xe liền bỏ đi nên
tôi đành phải để xe lại đây chạy theo, khó lắm mới dỗ cô ấy hồi tâm chuyển ý,
anh xem, chẳng phải tôi quay lại rồi sao?”, anh đưa tay chỉ Đỗ Hiểu Tô đứng gần
đó, “Anh xem, nếu anh bắt xe rồi, cô ấy nổi giận lại cãi nhau với tôi, tôi dự
định ngày mai đi đăng ký kết hôn, lần này thì xong rồi. Anh tốt bụng giúp đỡ đi
mà, cái này liên quan đến hạnh phúc cả đời tôi...”.
Anh cảnh sát bán tín bán nghi nhìn Đỗ Hiểu Tô rồi lại
liếc sáng Thượng Quan đang mang bộ mặt thành khẩn, sau đó nhìn lại chiếc R8,
cuối cùng rút giấy phạt ra, ghi lại số xe: “Tự đi ngân hàng nộp phạt, xe để lại
cho anh”.
“Cảm ơn, cảm ơn”, Thượng Quan nhận giấy phạt, cảm thán
nói, “Anh thật tốt bụng!”.
Cảnh sát cho người thả đầu xe xuống, tiếp tục giáo dục
Thượng Quan: “Dù cãi nhau với bạn gái cũng phải tuân thủ luật giao thông chứ”.
“Vâng, vâng.”
“Còn cô bé này”, anh cảnh sát quay sang nói Đỗ Hiểu
Tô, “Đang giữa đường phố nổi giận cái gì, nguy hiểm lắm biết không!”.
“Đúng vậy!”, Thượng Quan nháy mắt với Hiểu Tô, “Đi
thôi, chúng ta đi ăn thịt nướng”.
Lên xe rồi Đỗ Hiểu Tô mới nói: “Anh nói dối cũng giỏi
thật”.
“Đùa à, tôi là giám đốc của công ty chứng khoán”, dáng
vẻ anh rất nghiêm túc chỉnh tề, “Công ty chứng khoán gọi là gì em biết không?
Dù là nói dối Ngọc Hoàng, mặt cũng không biến sắc”.
Cuối cùng Đỗ Hiểu Tô cũng không nhịn được cười.
Thượng Quan khen cô: “Em xem em cười đẹp bao nhiêu, em
nên cười nhiều một chút”.
Cô hơi ngượng ngùng.
Vốn tưởng anh sẽ chở cô vào một quán ăn Brazil náo
nhiệt nào đó, không ngờ anh lại đưa cô đi nơi khác, tìm một quán nhỏ: “Nói cho
em nghe, thịt nướng ở thành phố này ngon nhất là ở đây đấy”.
Không ngờ công tử nhà giàu như anh cũng có thể tìm
được môt chỗ thế này. Diện tích nhỏ hẹp, trên bàn ăn vẫn còn dầu mỡ bóng loáng,
trong tiệm phảng phất mùi dầu khói cháy khét, nhân viên phục vụ cũng không thèm
quan tâm đến họ, nhưng thịt nướng đúng là ngon vô cùng, miệng anh vẫn còn dính
dầu, quay sang hỏi cô: “Ngon không?”.
Miệng cô cũng đang nhai, gật gật đầu.
Anh hài lòng nhìn cô ăn: “Vậy thì đúng rồi, ăn rồi sẽ
vui hơn”.
Cô uống một ngụm nước trái cây, nói: “Tôi không có gì
không vui cả”.
“Xem em kìa, lại nói dối”, anh thuận miệng nói, “Mắt
em chỉ toàn là đau thương”.
Cô lặng người, sau mới cười: “Không ngờ anh ngoài nói
dối giỏi ra, cũng rất khéo mồm”.
“Anh là chàng thanh niên văn vẻ đáng để làm quen nhất
năm nay đấy”, anh nâng ly lên, tỏ vẻ vô cùng lịch sự khiêm nhường, “Cảm ơn”.
Cô và anh cạn ly, cô uống nước hoa quả sau đó tập
trung ăn thịt.
OoO
Không ngờ từ đó cô quen biết Thượng Quan. Anh ta khá
rảnh rỗi, lại ồn ào, một tuần cũng phải có dăm ba ngày không tìm được ai ăn
cùng, nhất là cuối tuần, cứ những lúc như thế lại gọi điện cho cô: “Đi ăn nào
bạn tốt”.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ: “Anh không bận làm ăn sao? Mấy
công tử các anh chẳng phải cần đi giao thiệp nhiều sao?”.
“Anh là cậu ấm, biết cái gì gọi là cậu ấm không? Chính
là loại chỉ cần tiêu tiền không cần kiếm tiền, ngoài ăn chơi ra những việc khác
không cần làm.”
Cô hỏi anh: “Bố anh ở nhà không quản sao?”
“Ông ấy bận lắm, làm gì có thời gian quản anh.”
“Vậy anh không cần thừa kế sự nghiệp?”
“Có anh cả ở đó, không đến lượt anh thừa kế đâu, hơn
nữa anh và anh ấy lại không cùng mẹ. Haizzz, chuyện này nói hai câu không nói
hết được. không kể với em sẽ tốt hơn.”
Không ngờ Thượng Quan lúc nào cũng vui vẻ đó lại có
gia thế phức tạp như vậy. Điều đó khiến cô không thể không nhớ đến những bộ
phim ân oán trong các gia đình giàu có trên ti vi, người ta vẫn nói mỗi nhà mỗi
cảnh, nên cô cũng chẳng tiện hỏi nhiều.
Hôm nay họ đi ăn món Huy Châu, cả phòng ăn không khác
gì một căn từ đường cổ, gạch ngói đều được chuyển từ nơi khác đến, sau đó xây
lại, các tượng điêu khắc tinh xảo, rất cổ kính, lại có cả cổ vật trăm năm, được
ở trong đó đã thấy vinh dự, hơn nữa thức ăn cũng rất ngon,
Chỉ có điều không thể ngờ được là cô sẽ gặp Lâm Hướng
Viễn và Tưởng Phồn Lục
Từ xa đã nhìn thấy khuôn mặt trang điểm tinh tế của
Tưởng Phồn Lục, Đỗ Hiểu Tô mặt đã biến sắc. Còn Tưởng Phồn Lục cũng nhìn thấy
họ, sau đó nói gì đó với Lâm Hướng Viễn, Lâm Hướng Viễn nhìn về phía họ, bất
đắc dĩ đứng dậy đi theo Tưởng Phồn Lục.
Trong thành phố rộng lớn này, có hàng ngàn hàng vạn
người, tại sao cứ phải gặp người mà cả hai đều không muốn gặp nhất?
Đỗ Hiểu Tô cầm thìa khuấy canh cá trong bát, mệt mỏi
nghĩ ngợi.
Kết quả là sau khi Tưởng Phồn Lục đến gần, chỉ nhìn
thoáng cô một cái, sau đó cười chào hỏi Thượng Quan: “Chào chú”.
Cô ngạc nhiên ngẩng nhìn Thượng Quan, còn Thượng Quan
dường như tỏ vẻ thờ ơ gật đầu một cái, trước mặt người ngoài anh lúc nào cũng
mang dáng vẻ coi thường tất cả: “Hai người đến ăn cơm?”.
“Vâng”, Tưởng Phồn Lục như gặp bậc trưởng bối, tỏ vẻ
rất cung kính. Đỗ Hiểu Tô lúc này mới biết quả nhiên mình kiến thức hạn hẹp.
Anh không giới thiệu Đỗ Hiểu Tô với Tưởng Phồn Lục,
cũng không giới thiệu Tưởng Phồn Lục với Đỗ Hiểu Tô, chỉ nói với Tưởng Phồn
Lục: “Vậy đi ăn đi, không cần quan tâm tới tôi”.
Nhưng Lâm Hướng Viễn vẫn cố ngoái cổ nhìn Đỗ Hiểu Tô
lần nữa. Còn Đỗ Hiểu Tô chi lo ăn phần ăn của mình, không để ý đến họ.
Đợi họ đi rồi, Thượng Quan mới nói: “Cháu họ xa của
anh và chồng nó”.
Tâm trạng cô cũng không thay đổi nhiều lắm: “Anh có
cháu họ lớn như vậy?”.
Anh có vẻ bực mình: “Bố anh già lắm rồi mới sinh anh,
nhà anh họ hàng đông, nào gần nào xa, cháu gái gọi bằng chú đã là gì, cháu gọi
bằng ông cũng có rồi”.
Đỗ Hiểu Tô vốn chẳng nhớ đến lần gặp mặt đó lắm, chỉ
không ngờ sau đó mấy ngày Lâm Hướng Viễn lại gọi điện cho cô.
Gọi điện vào di động rồi hẹn cô ra ngoài nói chuyện.
Cô từ chối nhưng Lâm Hướng Viễn vẫn kiên trì: “Em chọn
địa điểm đi, anh chỉ có vài câu muốn nói thôi, nói xong sẽ đi ngay, sẽ không
làm phiền em lâu đâu”.
Cô đáp: “Nếu là vì chuyện lần trước thì không cần đâu.
Tôi biết anh tốt mới giúp tôi, nhưng để vợ anh hiểu lầm, tôi phải xin lỗi mới
phải”.
Anh khẽ thở dài: “Hiểu Tô, anh biết anh có lỗi với em.
Nhưng em một thân một mình ở đây, nhất định phải tự chăm sóc mình”.
Cô nói: “Cám ơn”. Cô cảm thấy anh ta gọi điện đến
không chỉ vì vài câu này, quả nhiên anh ta nói tiếp: “Hiểu Tô, em có biết rõ về
Thượng Quan không?”.
Quả nhiên.
Cô thầm nhủ, anh ta muốn nói Thượng Quan không phải
người tốt.
Lâm Hướng Viễn nói: “Anh ta không phải người tốt, Hiểu
Tô, cách xa anh ta môt chút, loại công tử nhà giàu đó, dính vào thì chết cũng
không có chỗ chôn”.
Cô gần như cười lạnh: “Lâm tiên sinh, cảm ơn anh, cảm
ơn anh gọi điện khuyên tôi biết sai mà sửa, có điều tôi không muốn vợ anh có
thêm hiểu lầm gì, cho nên chúng ta nên ngừng cuộc nói chuyện ở đây thôi. Còn về
việc tôi có quan hệ với ai, đó là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến
anh”.
Cô nhanh chóng ngắt điện thại, cảm thấy cả người toát
lạnh. Cô hận mình năm đó sao tại sao lại ngốc nghếch, ngu muội, yêu con người
đó đến chết đi sống lại.
Nhưng chuyện này cũng nhắc cô rằng, trong mắt người
ngoài, có lẽ quan hệ giữa cô và Thượng Quan đã trở nên ám muội. Vì thế khi
Thượng Quan gọi điện đến, cô dùng công việc để từ chôi, hạn chế việc cùng đi ăn
với anh.
Trâu Tư Kỳ rất tán thành việc đó: “Tên Thượng Quan đó
vừa nhìn đã thấy rất đào hoa, chúng ta là con gái nhà lành, không nên chọc
vào”.
Đỗ Hiểu Tô thấy cô bạn ưỡn ngực, không nhịn được cười:
“Còn thiếu nữ gì nữa, sắp già đến nơi rồi”.
Trâu Tư Kỳ liếc mắt: “Đúng thế, cậu sắp hai mươi tư,
già lắm rồi”.
Đôi mắt cô thoáng sầm lại. Năm ngoái Thiệu Chấn Vinh
chúc mừng sinh nhật cô, còn năm nay, cô chỉ còn một mình.
Chỉ mới hai mươi tư tuổi, nhưng lại có cảm giác như đã
qua nửa cuộc đời.
Trâu Tư Kỳ nói: “Sinh nhật cậu định thế nào?”.
Cô đáp: “Tớ về nhà”.