Tác giả: Đường Bất Khố
Editor: Điệp Ân
Ch
Yến Thành là một đô thị phồn hoa, cho nên dù đã tiếp cận nhưng vẫn bằng không, đường phố vẫn như trước thập phần náo nhiệt, thậm chí đối với nhiều người mà nói, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.
Gần đây, đúng vào thời điểm kiến thiết văn minh thành thị, nhóm đạo phụ cận đang chuẩn bị ánh đèn, một số cây cầu bắc qua sông cũng đã được trang trí, chỉ cần đi xe qua mấy cái khai lộ, có thể nhìn thấy khắp nơi đầy sự huy hoàng xán lạn, là một nơi có một góc nhìn tốt.
Nhưng mà thanh niên mỹ mạo đang lái xe lại tựa hồ không có tâm trạng để ý phong cảnh lạc hậu ven đường.
Cửa sổ xe đóng chặt, mùi rượu nồng nặc đang chậm rãi lên men ăn mòn thần kinh của cậu, con ma men kia không ngừng tiến lại gần nói chuyện với cậu, tất cả những thứ như này cũng làm cho cậu có chút mơ hồ không khỏe, nhìn qua mặt lộ vẻ bất đắc dĩ cậu chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ của quản lý giao cho rồi về nhà nghỉ ngơi
Nhưng con ma men này dường như không phát hiện rằng cậu không muốn nói nhiều vào lúc này, cũng không biết có phải do rượu không mà thái độ của nam nhân còn nhiệt tình hơn trước.
“ Cậu cũng thích đồng hồ đeo tay hửm? “ Nhìn qua thì có vẻ là hỏi, nhưng ngữ khí lại rất kiên định.
Sức quán sát của Kiều Mặc Xuyên luôn luôn hơn người, liếc mắt cái là đã nhìn ra toàn thân Lâm Tiệm Tây chỉ có cái này coi như là có chút giá trị, hiển nhiên là hắn ta đối với đồng hồ có một yêu cầu nhất định, huống chi chơi đồng hồ vốn là ham muốn của rất nhiều nam nhân.
“ Cũng không tính là thích, chỉ là lúc thường khi đi thi thì dùng canh thời gian. “ Lâm Tiệm Tây thần sắc tự nhiên trả lời, quay tay vô lăng, xe liền vòng vào một cái chi lộ[1].
[1] Chi lộ: Con đường nhánh, từ con đường lớn tẽ ra. (Tại vì tui không còn từ nào thích hợp cho từ này nên để vậy luôn.)
“ Cái này cho cậu, cứ cho là quà cảm ơn cậu vì đã đưa tôi về. “ Kiều Mặc Xuyên cũng không để ý câu trả lời của cậu, tiện tay từ trong xe lấy ra một hộp quà màu xanh bích đưa tới, “ Hi vọng kỳ thi lần tới cậu có thể được thành tích xuất sắc hơn. “
Chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn của Thụy Sĩ được trao đi một cách nhẹ nhàng, nhưng hắn không có chút hối tiếc, làm như có thật nói: “ Đương nhiên, muốn mỗi lần cậu nhìn thời gian đều có thể nhớ đến tôi, vậy thì còn gì tốt hơn. “
Khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười ngả ngớn đầy mê người, giọng trầm thấp như mang theo tia điện, tràn ngập sự dụ dỗ.
Nhưng mà người được tặng quà lại không chút cảm kích, khẽ mỉm cười lễ phép mà từ chối: “ Cảm tạ, ý tốt của Kiều tiên sinh, nhưng nhân viên chúng tôi có quy định, không được nhận thêm quà từ khách. “
Thực ra là đang nói bậy, có nhiều phục vụ nhờ vào cái “ Quà tặng thêm từ khách. “ mà sống qua ngày, một số còn lợi dụng công việc này như một bàn đạp. Tình nhân gần đây nhất của Tào Lượng Văn chính là nhanh viên pha chế trong quầy bar.
Nhưng thái độ của Lâm Tiệm Tây rất kiên định, ánh mắt cũng rất chân thành đến mức không giống như đang kiếm cớ, càng không phải là giả ý mà từ chối.
Kiều Mặc Xuyên không nhịn được cười nhạo một tiếng, nháy mắt một cái liền chuyển chủ đề: “ Cậu làm phục vụ mỗi lần đi làm đều phải đúng lâu như vậy, lòng bàn chân có đau không? Tôi không nghĩ là giày của cậu phù hợp với chân cậu đâu. “
Nam hài tử này đang ở tuổi ăn học, bất luận gia cảnh có làm sao đi nửa, mưa dầm thấm đất dưới[2], nhiều ít đối với có chút quan tâm. Phiên bản limited mới ra cũng là một điều đáng để khoe khoang.
[2] Mưa dầm thấm đất dưới: Tui không biết cái này nghĩa là gì, ai biết thì cho tui biết nha.
Nhưng mà Lâm Tiệm Tây không theo lối suy nghĩ thông thường: “ Kỳ thực đi tới đi lui cũng như để rèn luyện thân thể, hơn nữa tôi trời sinh không sợ mệt, mang giày gì thoải mái là được. “
Mỗi câu trả lời của cậu đều như đinh đóng chặt, cả người như tường sắt. Không từ chối bất kỳ cuộc trò chuyện nào, nhưng cũng không nhận bất kỳ sự lấy lòng nào.
Sau khi qua qua lại lại vài lần, Kiều Mặc Xuyên chỉ đơn giản không nói nữa. Hắn lười biếng dựa vào ghế da, ánh mắt lướt từ đôi lông mày hơi cau lại của Lâm Tiệm Tây đến đôi mắt xinh đẹp kia, dọc theo sóng mũi mịn màng, cuối cùng rơi xuống chiếc cằm nhỏ nhắn xinh xắn.
Sau đó không biết hắn suy nghĩ cái gì, khóa miệng giật giật, đáy mắt thâm trầm giống như bầu trời đêm mênh mông bên ngoài cửa sổ.
Lâm Tiệm Tây dựa theo linh cảm của chính mình chạy trên con đường xa lạ, còn phải ứng phó với những câu tán gẫu của nam nhân mang theo men rượu bên cạnh, thật vất vả rốt cục cũng tới đích, dừng lại ở một khu biệt thự khuất tầm.
Phong cách Châu Âu đơn giản, hoa viên đẹp đẽ trước sảnh, ánh đèn vàng ấm áp của đèn đường khiến cả ngôi biệt thự trông thật ấm áp-- nhưng đây không phải là nhà chính của Kiều Mặc Xuyên, đó chỉ là nơi hắn ta đem nhóm chim hoàng yến về ngủ mà thôi.
Lâm Tiệm Tây liếc nhìn người nam nhân đang đóng chặt hai mắt, có chút trào phúng mà nhếch mép.
“ Kiều tiên sinh, đến nhà ngài rồi, ngài có thể xuống xe. “ Cậu nhẹ giọng nhắc nhở.
Kiều Mặc Xuyên không chút phản ứng, lẳng lặng nằm trên ghế phụ, hô hấp đều đều, dường như đã hoàn toàn ngủ say.
“ Kiều tiên sinh, ngài nên dậy trước đã, đã đến nhà ngài rồi. “ Lâm Tiệm Tây cao giọng, nhưng vẫn không nhận được câu phản hồi.
Vì thế cậu tháo dây an toàn ra, một bên gọi một bên nhẹ nhàng lay thân thể Kiền Mặc Xuyên.
Trong quá trình lay, đôi tay thon dài của Lâm Tiệm Tây lướt qua cổ tay nam nhân, cọ vào đường vai dọc theo cánh tay mạnh mẽ, ngón út lạnh lẽo giống như vô ý xẹt qua xương cổ tay bị lộ ra của hắn.
Tuy rằng Kiều Mặc Xuyên che giấu rất kĩ, nhưng Lâm Tiệm Tây vẫn nhạy bén nhận ra sự căng thẳng trong nháy mắt trên cơ bắp của hắn.
Cậu không tiếng động mà nở nụ cười, trực tiếp đi ra mở cửa xe, Kiều Mặc Xuyên đang lim dim mắt nhắm nghiền lại khi nghe thấy tiếng động.
Cậu ta cứ như thế mà bỏ đi?
Hắn nhất thời tỏa ra trận khí thế bức người, hắn ta ngồi thẳng dậy muốn ngăn người, kết quả vừa mở mắt ra mới phát hiện Lâm Tiệm Tây cơ bản không hề cử động, tọa tại vị thượng ung dung nhìn mình, đáy mắt lộ ra thần sắc hiểu rõ.
“ Ngài quả nhiên là không có say. “ Cậu có vẻ hơi đắc ý, khóe miệng bí mât nhếch mép như một tiểu hồ ly giảo hoạt, “ Nếu đã như vậy tôi đi về trước, cảm ơn ngài đã tiêu phí tại Lam Đậm, chúc ngài sinh hoạt vui vẻ. “
Kiều Mặc Xuyên lúc này mới phát hiện chính mình bị cậu xếp vào một chỗ.
Hắn híp mắt lại, ánh mắt như chim ưng vững vàng chiếm lấy khuôn mặt tinh xảo phát sáng trong đêm của Lâm Tiệm Tây, còn có trong ánh mắt của hắn ta lóe lên một tia ý cười giảo hoạt.
Cái này căn bản là đang khiêu khích.
Mắt thấy người kia chuẩn bị rời đi, một cỗ tà hỏa từ trong lòng ngực hắn bốc lên, động tác trên tay của hắn còn nhanh hơn đại não, không một chút nghĩ ngợi thủ đoạn chế trụ thanh niên mảnh khảnh, dứt khoát đem người kéo trở về.
Lâm Tiệm Tây bị hành động bất ngờ này làm cho giật mình, kinh ngạc quay người lại, nam nhân nắm lấy cậu sắc mặt âm trầm ấn xuống một bên ký ức hẹp hòi, sau khi kéo cánh tay còn lại của cậu, động tác nhanh đến mức khó tin.
Sau đó ghế lái ngã về phía sau, Kiều Mặc Xuyên nghiêng người về phía trước, chỉ cần dùng một chút lực của hai tay, đã trực tiếp đem người cương quyết áp chế ở chỗ ngồi.
Trong không gian chật hẹp và chật chội, hai người dựa rất gần, gần đến mức Kiều Mặc Xuyên có thể thấy những sợi lông tơ vàng nhỏ của thanh niên cùng sự kinh ngạc trong mắt cậu ta, nghe thấy nhịp tim cùng hô hấp của nhau.
Huống hồ mùa này quần áo đơn bạc, thân thể ấm áp gắt gao đè chặt áo sơ mi, nhiệt độ ám muội không ngừng tăng lên theo tiếng sột soạt cọ xát của vải vóc.
Nhưng mà một khắc sau, Lâm Tiệm Tây từ trong khiếp sợ phản ứng lại, ánh mắt cậu lóe lên, một chút xảo kình lập tức tránh thoát khỏi sự kiềm chế của nam nhân, liền không chút khách khí nào đem người đẩy ra, khung cảnh ám muội cùng kiều diễm trong nháy mắt không còn sót lại chút gì.
“ Buông tay! “ Âm thanh lạnh như băng.
Cậu thoạt nhìn rõ ràng gầy yếu tinh tế như vậy, cố tình khí lực lại không hề nhỏ, lại rất linh hoạt, tốc độ xuất thủ nhanh, động tác tàn nhẫn, hai người ở trong xe ngươi đến ta đi, như là đang đánh nhau vậy, mà Kiều Mặc Xuyên từ nhỏ đã luyện tán thủ cư nhiên không thể chiếm được một chút lợi lộc nào.
Quả thực trơn như một con cá.
Trong đầu Kiều Mặc Xuyên xẹt qua câu nói không thể giải thích được của Lương Tuấn, khí lực trên tay dần thả lỏng.
Lâm Tiệm Tây lập tức nhân cơ hội mở cửa xe, gió lạnh từ ngoài xe thổi vào, tràn vào đại não có chút men say của nam nhân.
Bên trong ánh mắt của cậu như là ngâm hàn tinh, sáng đến mức hắn không thể nhìn thẳng, ngữ khí rất thẳng thừng: “ Kiều tiên sinh, không biết bây giờ ngài đã tỉnh táo hơn chưa? “
Lúc nói chuyện, lồng ngực Lâm Tiệm Tây chập trùng có hơi chút gấp gáp, hiển nhiên là đang cố nén tức giận. Nhưng cậu vẫn quyết định nhường bước cho đối phương, không muốn vì mình mà quán bar làm mất lòng những vị khách hàng lớn.
Cổ áo rộng hơi bị xé toạc bởi vì một phen dây dưa vừa rồi, lộ ra một đoạn xương quai xanh nhỏ xinh, tư thái có chút chật vật, mà cho dù dưới tình huống như vậy, cậu vẫn toát ra một cỗ khí chất lẫm liệt bất dung mạo phạm.
Cậu ta cuối cùng là kiêu ngạo vì cái gì chứ?
Rõ ràng là không có cái gì, nhưng thật giống như cái gì cũng không thiếu, vô luận là dùng bất cứ thứ gì làm mồi đều không dụ được cậu ta.
Kiều Mặc Xuyên không tự chủ dùng đầu lưỡi áp lên đỉnh quai hàm, đột nhiên cảm thấy những gì mình đang làm có chút nực cười.
Không muốn thì thôi, Kiều Mặc Xuyên hắn bên người làm gì thiếu người chứ?
Thân phận cùng điều kiện bày ở đàng kia, trong ngần ấy năm, ngoạt trừ Lâm Du ra, xưa nay chỉ có người khác vắc óc tìm ra mưu kế để làm vừa lòng hắn, khó hơn thì là lãnh mỹ nhân, chỉ hai ba lần liền mắc câu.
Cùng tình nhân ở bên nhau kẻ nào cũng cam tâm tình nguyện phục phục thiếp thiếp đối với hắn, hắn cho tới bây giờ chưa từng dùng thủ đoạn thấp hèn bức bách người nào đó, hôm nay thực sự là bị váng đầu.
Nói cho cùng, Lâm Tiệm Tây không phải là người duy nhất giống Lâm Du, bất quá chỉ có gương mặt thôi, không cần phí tâm tư nhiều như vậy, cũng không phải hắn không thể.
Nhưng một lúc sau, gió đêm thổi qua, nam nhân híp mắt lẳng lặng nhìn Lâm Tiệm Tây thẳng lưng chạy đi càng lúc càng xa, bóng lưng thon gầy thanh lãnh cao ngạo, không hiểu sao, lửa giận như kỳ tích mà bị dập tắt.
Không hiểu sao trong đầu hắn chợt lóe lên đôi mắt long lanh của thanh niên, bên trong tràn ngập thủy sắc, tức giận lẫm liệt, nhưng lại xinh đẹp đến kinh người, khiến trong lòng hắn không khỏi lúc ẩn lúc hiện xẹt qua một ý nghĩa--
Lúc này, chính mình dường như thực sự đem người chọc giận.
Nhưng mà, Lâm•bị chọc giận•Tiệm Tây giờ khắc này lại thản nhiên tự đắc ngồi ở băng ghế sau của xe taxi, thậm chí còn chuẩn bị cho những con cá lớn khác trong ao nuôi cá.
Cậu mở điện thoại lên vừa nhìn, liền thấy một chuỗi tin nhắn chưa đọc.
Trong đó tin nhắn của Lộ Văn Phong là bắt mắt nhất vì nó ở phía trên cùng: “ Tiểu Tây, thứ sáu tuần sau em có rảnh không? Gặp ở chỗ cũ. “
Chỗ cũ mà anh ta đang nói tới chính là một nhà bàn hạ phụ cận ở sân đằng sau trường học, bởi vì Lâm Du thích ăn đồ ngọt, Lộ Văn Phong lại muốn làm cho cậu ta vui lòng, cố ý mời thợ làm bánh giỏi nhất, thường xuyên nhờ nguyên chủ tham mưu đề ra ý kiến.
Lâm Tiệm Tây mặt không thay đổi trả lời “ Được “, thoát khỏi hộp trò chuyện và nhấp vào nhóm tuyển dụng cho công việc biểu diễn nhóm nghi thức trực tiếp mà cậu đã lưu trước đó, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua một bài biết được đăng bởi một thành viên trong nhóm.
【 Bán thời gian 】Thần tượng nổi tiếng Thịnh Minh Phong có thể gặp mặt, chiêu mộ nhân viên tại chỗ. Phân đoạn Du hí và đóng vai con rối ở ngoài hội trường, yêu cầu nam giới phải cao từ 1m75 trở lên, thời gian làm việc 3-4 giờ, nhận 400 bao hộp cơm mỗi ngày.
Thịnh Minh Phong, đại lão số ba trong sách, cùng nguyên chủ lớn lên chung trại trẻ mồ côi, quan hệ của bọn họ rất tốt, bất quá sau khi trở thành nghệ sĩ hai người liền cắt đứt liên hệ, mãi đến khi nguyên chủ được đưa về Lâm gia thì mới gặp lại nhau.
Bề ngoài thì hắn đối với nguyên quan tâm đủ điều đến mức ám muội không rõ ràng, kỳ thực mọi việc mà hắn ta làm là muốn tiếp cận vị đại thiếu gia của Lâm gia mà hắn ta đã yêu từ lâu.
Trong trí nhớ hiện tại của nguyên chủ ấn tượng đối với vị thanh mai trúc trúc này là -- tính khí cáu kỉnh, một vị đại lão không dễ chọc.
Làm thế nào mà cáu kỉnh?
Lâm Tiệm Tây nhíu nhíu mày, cấp tốc mở thanh tìm kiếm của trang web trên điện thoại, nhập tên Minh Phong. Hắn bây giờ vẫn chưa trở thành đỉnh lưu đang “hot”, tin tức trên internet cũng không được coi là nhiều, nổi bật nhất là một tin tức từ hai ngày trước, cố ý đánh dấu bằng các ký tự mà đỏ tươi.
Tiểu thịt tươi mới nổi Thịnh Minh Phong anh hùng cứu mỹ nhân, dũng cảm cứu em gái đồng nghiệp gặp nạn.
Hình ảnh kèm theo cho thấy một thanh niên tóc vàng tướng mạo xuất chúng sắc mặt lạnh lẽo lôi một tiểu kiều nữ giận dữ rời chỗ, phía sau là người đàn ông trung niên bị đánh đến nổi không thể nhìn ra hình người.
... Ồ hiểu rồi, khá là cáu kỉnh.
Nhưng xét trên khí cạnh tình cảm, ở mức độ nào đó, Thịnh Minh Phong có thể được coi là người có tinh thần trọng nghĩa.
Lâm Tiệm Tây rất khách quan mà đưa ra một cái đánh giá, trong mắt lóe lên một tia sắc bén.
Biết người biết ta, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng, còn hai ngày nữa mới họp mặt, đủ để cậu nghiên cứu cặn kẽ tài liệu về người này tất cả các tác phẩm kể từ khi xuất đạo
______________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Tiệm Tây: Xin hãy gọi tôi là bậc thầy quản lý thời gian.