Hải Vương Đưa Đám Tra Công Tiến Vào Nơi Hỏa Táng

Chương 1: Chương 1: Xuyên thành pháo hôi




Truyện: Hải vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng

Tác giả: Đường Bất Khổ

Editor: Điệp Ân

Chương 1: Xuyên thành pháo hôi

Quán bar màu xanh đậm vào buổi tối càng trở nên sôi động, xung quanh là tiếng nhạc chát chúa và tiếng cười nói không ngớt, thập phần ồn ào.

Ngón tay thon dài tráng nõn của Lâm Tiệm Tây nhẹ nhàng vuốt ve ly rượu thủy tinh trong suốt, dáng người kiên cường rắn rỏi, ngũ quan tinh xảo động nhân, giữa hai hàng lông mày lộ ra một chút kiêu ngạo, ai nhìn vào cũng biết đó là một Đại thiếu gia.

Đó là khi bạn phớt lờ bộ đồng phục bồi bàn mà cậu ta đang mặc trên người.

“ Này, Tiệm Tây “ Thanh niên mặt tròn bên cạch đẩy nhẹ cậu một cái, nói nhỏ bên tai cậu: “ Cái tên đẹp trai nhà giàu đó cứ năm giờ lại thường xuyên nhìn lén cậu, cậu thật có phúc đó “.

Cậu ta nháy mắt thần sắc ái muội, giọng nói tựa hồ mang theo một chút sự hâm mộ.

Vì vậy, Lâm Tiệm Tây liếc nhìn về hướng mà cậu ta đã nói.

Hắn ta là một người đàn ông có tướng mạo cực kỳ tuấn tú, khuôn mặt ba thước, lông mày sâu róm, giờ khắc này đang lẳng lặng ngồi uống rượu, cổ áo sơ mi sẫm màu hơi mở, hormone nhàn nhạt lộ ra có thể khiến người bên cạnh hắn ta thường liếc mắt nhìn đến.

Lâm Tiệm Tây mặt cứng lại, sau đó giật giật khóe miệng mỉm cười với thanh niên bên cạnh.

Cái phúc khí này cho cậu đấy cậu có muốn lấy không?

Người phục vụ có lẽ là một người mới đến, nên không biết danh tính của nam nhân kia, nhưng Lâm Tiệm Tây lại biết rất rõ đây là một trong những nhân vật chính của một cuốn tiểu thuyết nổi tiếng, Kiều Mạc Xuyên, Đại thiếu gia của Kiều gia nổi tiếng ở Yến Thành.

Kiều đại thiếu là một tên phú quý nhiều tiền, thích ăn thích chơi và yêu giao tiếp, luôn có nam nam nữ nữ xung quanh hắn ta như một bộ sưu tập đồng hồ của hắn vậy, hoa tâm liền lạm tình. Ai cũng biết hắn ở giữa ngàn vạn hoa, cành lá không sờn, nhưng vẫn có kẻ tiếp bước.

Mà sự xuất hiện người này cũng đồng nghĩa với việc, Lâm Tiệm Tây thực sự xuyên sách.

Hay một cách nghiêm túc mà nói, là xuyên vào tiểu thuyết cải biên từ kịch bản, nhân vật mà cậu xuyên vào là em trai của nhân vật chính vạn nhân mê Lâm Du, người đã lớn trong cô nhi viện nhiều năm.

Dựa theo nội dung của cuốn kịch bản, cậu sẽ gặp phải một số vị tra nam đại lão, bị Hoa tâm Đại thiếu bắt làm một thế thân, bị Học trưởng thầm mến lợi dụng làm một cái lốp xe dự phòng, bị Bạn thân Đỉnh lưu lợi dụng, bị Điên phê Người mô giới mạnh mẽ tính kế.

Tuy nhiên, vì sự đố kị mà sinh lòng hận thù đối với thụ chính, ầm thầm hạ độc thủ sau, sau đó cậu liền bị đám tra công kia liên hợp lại trả thù, thân bại danh liệt buồn tủi mà chết đi, triệt để trở thành một con pháo thí quang vinh hoàn thành sứ mệnh.

Thành thật mà nói, khoảnh khắc Lâm Tiệm Tây tiếp nhận nhân vật này cậu cảm thấy khá mới mẻ. Sau cùng, cậu đã chịu đựng rất nhiều vì lời từ chối với các quy tắc ngầm của các vị đại lão, các nhân vật cậu diễn trước đây đều là loại họa quốc ương dân yêu diễm tâm cơ, còn loại pháo hôi bi thảm này cơ hồ cậu chưa từng diễn qua.

Vì thế cậu liền bắt đầu tỉ mỉ nghiên cứu nội dung từ đầu, vừa đọc vừa ghi lời chú giải cùng tiểu sử nhân vật cuốn tiểu thuyết. Nhưng thời điểm cậu lật đến những trang cuối cùng, trên giấy đột nhiên xuất hiện một đoạn ký tự màu vàng chói lọi.

“ Nam diễn viên Lâm Tiệm Tây, vì thường xuyên diễn vai chân đạp năm cái thuyền, vai Hải biến Tu la tràng tra thụ vì diễn quá nhập tâm, đã gây nên sự tức giận của khán giả, hiện đã bị liên danh trách cứ, sắp xuyên vào trong sách trở thành tráng niên[1] mất sớm pháo hôi thụ. Chỉ có thể dùng tra trị tra, công lược hết thảy các vị tra công đại lão, làm cho bọn họ đau thấu tim gan đối với cậu mong mà không được, mới thay đổi được kết cục đoản mệnh. “

[1] Tráng niên: Chỉ những người đàn ông đang ở độ tuổi sung sức

Lâm Tiệm Tây: “? “

Còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cậu cảm thấy trước mắt một mảng đen kịt, như bị một cây búa tạ đập trúng.

Khi cậu vừa tỉnh lại, cậu đã ở nơi này.

Kiều Mạc Xuyên, một hào đại lão trong sách, cách thời điểm đó không xa thi thoảng ngước mắt lên đánh giá chính mình.

Trong nguyên tác, Kiều Mạc Xuyên rất thích Lâm Du đại thiếu gia nhà họ Lâm, lại không dám tùy tiện ra tay, không thể làm gì khác hơn là tìm một cái thế thân tán gẫu để an ủi, liền đối với nguyên chủ tướng mạo giống nhau triển khai theo đuổi.

Nguyên chủ trẻ người non dạ, lại buồn rầu trước thái độ lúc nóng lúc lạnh của học trưởng có tình ý với anh ta, nên rất nhanh chóng liền luân hãm vào sự tiến công của cậu ấm, Sau này thậm chí còn cam tâm tình nguyện chịu đựng cho hắn lạm tình.

Lúc này, Kiều Mạc Xuyên và nguyên chủ đã gặp qua hai lần, có những cuộc nói chuyện ngắn ngủi, thậm chí hầu như không có cuộc trò chuyện nào vui vẻ. Vì vậy trong ấn tượng của nam nhân, anh ta chắc chắn bị gán cho cái mác là “ Dễ mắc câu “.

Khi nó đến quá dễ dàng, liền không trân trọng, một khởi đầu bết bát như vậy là không tốt.

Đôi mắt trong veo của Lâm Tiệm Tây theo bản năng nheo lại, cậu giả vờ như không biết cái ánh mắt của Kiều Mạc Xuyên đặt trên người mình, khẽ xoay người, chỉ lộ ra một nữa khuôn mặt rực rỡ.

Cậu nâng chiếc cốc lên một cách thận trọng, thái độ cẩn thận tỉ mỉ, nhìn ra một người rất đơn thuần. Nhưng đôi môi đỏ mọng như có như không mà nổi lên, chính cái độ cong này sấn đến trong mắt thần sắc lười biếng mà tản mạn[2], câu nhân khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

[2] tản mạn: Ở tình trạng rời rạc, không có sự liên hệ với nhau, không tập trung.

Cái ly sâm panh phổ thông được cậu cầm trên tay nhẹ nhàng lau chùi, phảng phất dát lên một tầng ánh sáng lộng lẫy, không duyên cớ thu hút sự chú ý của người khác.

Vì vậy Kiều Mạc Xuyên ánh mắt thâm trầm, hắn ta nhìn từ dưới lên không bỏ sót, mịt mờ mà nóng bỏng đó là một loại ánh mắt đánh giá con mồi.

Nhưng cảm giác bị một con sói lang nhìn chằm chằm này không những không làm cho Lâm Tiệm Tây cảm thấy sợ hãi, mà còn mơ hồ sinh ra sự hưng phấn khi gặp phải địch thủ.

Muốn sống thì phải hoàn thành nhiệm vụ, mà nhiệm vụ này nói trắng ra là, không phải là công lược tra nam sao?

Đùa thôi, đây chính là sở trường của cậu.

Là một người cộng hiến hết mình cho sự nghiệp trong vòng giải trí, cậu vào nghành đã nhiều năm, cậu diễn rất nhiều vai hải vương, nhân vật có khả năng tối hải đồng thời có thể câu tám nam nhân cùng một lúc mà không bị lật, các thuộc tính chuyển đổi liền mạch giữa cao lãnh cùng yêu diễm, các ngươi chắc chưa nuôi loại cá này bao giờ chứ gì?

Lâm Tiệm Tây nhàn nhã nghịch thiết bị đo lượng đồ của rượu và đầu lọc trên quầy bar, giống như có thần cơ diệu toán[3] đột nhiên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của Kiều Mạc Xuyên chưa kịp thu hồi.

[3] Thần cơ diệu toán: Tự tra GG

Bốn mắt chạm nhau chưa kịp chuẩn bị, khiến Kiều Mạc Xuyên cũng sững sờ trong giây lát.

Nhưng hắn ta lại không hề có chút xấu hổ khi bị bắt quả tang, trái lại khóe miệng nhanh chóng nhếch lên nở một nụ cười đầy ẩn ý, sau đó hướng về phía Lâm Tiệm Tây lắc ly rượu trong tay, nhẹ nhàng xoay ly rượu với nước rượu màu lam nhạt.

Quả nhiên kinh nghiệm rất phong phú.

Lâm Tiệm Tây đại não nhanh chóng vận chuyển, trong giây lát liền hướng về phía nam nhân một mặt đầy ý cười như hiểu rõ, thẳng lưng bưng khay đi tới.

“ Tiên sinh chào ngài “ Cậu hơi cúi người, với sự tôn kính vừa phải bằng một giọng điệu hoàn toàn xa lạ, một bên thấp giọng nói chuyện một bên tay chân thu dọn những ly rỗng trên bàn.

Từ góc độ của Kiều Mạc Xuyên, vừa vặn có thể thấy bả vai thon gầy đẹp đẽ của người thanh niên, đôi xương bướm hơi nhô cao lấp ló phía đằng sau, quả thực tú sắc khả xan[4], làm người ta thèm đến nhỏ dãi.

[4]Tú sắc khả xan: Một vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói

Nhưng thái độ lễ phép một cách thái quá của cậu cậu thanh niên khiến hắn bất giác nở nụ cười.

“ Trước tiên bên này giúp ngài đem bỏ những chai rỗng trước, xin hỏi ngài có cần thêm gì nữa không ạ? Chúng tôi mới ra-- “.

“ Cậu không nhớ tôi sao? “ Hắn trực tiếp ngắt lời Lâm Tiệm Tây, đôi mắt màu đào nguy hiểm nheo lại, vẻ mặt ngờ vực.

Bầu không khí nhất thời khó giải thích ngưng tụ trong chốc lát, Kiều Mạc Xuyên đánh giá người phục vụ trước mặt, trong mắt mơ hồ hiện lên một tia trào phúng.

Đây chính là một loại thủ thuật vụng về.

Không nhớ rõ hắn? Lừa gạt ai vậy.

Hắn ta không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Lâm Tiệm Tây, hắn muốn biết biểu hiện tiếp theo của người là gì.

Một tia hoảng sợ thoáng qua trong mắt của cậu thiếu niên, sau đó, ánh mắt cấp tốc quét qua chai rượu ở trên bàn, cậu cắn da đầu cố gắng bình tĩnh nói: “ Đương nhiên là tôi có ấn tượng. Ngài là khách quen ở đây mà. “

Kiều Mạc Xuyên không khỏi nhướng mày vì câu trả lời đầy miễn cưỡng vội vàng.

Hắn tự nhận là hắn nhìn người coi như chuẩn, rất rõ ràng, người này chính là không nhớ đến chính mình. Vừa nãy nhìn sang kia vài lần, phỏng chừng cũng là lại đây thanh đài.

Điều này cũng có chút thú vị, hắn lười biếng lùi lại về phía sau, nhẹ nhàng để ly rượu xuống, thủy tinh cùng mặt bàn với tính chất cứng rắn của đá hoa cương va vào nhau phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Không phải là hắn tự luyến, thực sự không biết hắn thì không sao, mà rõ ràng đã gặp qua một lần cư nhiên không khiến cho người ta lưu lại ấn tượng, điều này mà nói cho đám bằng hữu kia về việc này chắc chắn đám kia sẽ cười hắn đến rớt hàm mất.

“ Không phải cậu nói có đồ uống đặc biệt mới ra sao? Đề cử đi “ Kiều Mạc Xuyên mạn bất kinh tâm[5] hướng về phía cậu nâng cằm.

[5] mạn bất kinh tâm: thong thả chứ không có gì mà sợ hãi.

“ Híc, vâng “ Lâm Tiệm Tây như được đại xá, ở nơi khó nhìn thấy mà thở phào nhẹ nhõm, “ Chúng ta lễ này bái mới đẩy dời nguội lạnh hạ hệ liệt rất uống, trong đó một khoản gọi Kyanite, thích hợp rượu mạnh sau tiểu chước, ngài vừa vặn có thể thử một chút, vị khinh bạc... “(?)

(?) Đoạn này tui không biết dịch sao hết, QT thì khó hiểu mà bên bản dịch google lại không có đoạn này. Cứu tui với~~~  (இдஇ;)

Giọng nói của cậu nhẹ nhàng êm tai, nhưng Kiều Mạc Xuyên không chú ý đến những gì mà cậu nói, chẳng qua là cảm thấy người trước này lúc mỉm cười, bên má lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ đặc biệt vừa mắt.

Quả nhiên cậu ta có mấy phần giống người đó.

Vẻ mặt Kiều Mạc Xuyên bỗng dưng trở nên mềm mại đôi chút.

Mà cũng không phải như vậy. Trên người cái người kia luôn có một mùi nước hoa lành lạnh, như mùi hương thoang thoảng của lá thông và cây bách vào mùa đông, mà người phục vụ này chẳng có thứ gì trên người, lại dính một chút hương rượu trong quầy.

Vì vậy sắc mặt của hắn vừa thả lỏng liền trở nên lạnh lẽo cứng rắn, trầm giọng nói: “ Tôi muốn tất cả những thứ mà cậu vừa nói, mở thêm hai bình Kyanite.

Đây là loại rượu thượng hạng trong quán bar, cộng thêm tiền hoa hồng từ đĩa thịt nguội đã đặt trước đó, cũng như tiền boa cao, nhiều vô số tính tại cùng một nơi, thu nhập trong một buổi tối cũng đã rất khả quan rồi.

Tuy nhiên biểu cảm trên mặt Lâm Tiệm Tây cũng không có biến hóa quá lớn, thậm chí khóe miệng còn có một tia vui sướng giống như một chương trình đã được sắp đặt, sau lưng miệng đầy cảm tạ, lễ phép cùng xa cách.

Kiều Mạc Xuyên không nhịn được “ tsk “ một tiếng.

Khoan hãy nói, ở điểm này tính kiêu ngạo của cậu ta, cũng có chút giống như hắn.

Chỉ có điều cái người này kiêu ngạo, là bởi vì có đầy đủ vốn. Cái này trước mắt, chỉ đơn giản là cố làm ra vẻ thôi.

Dựa vào Lâm Tiệm Tây công phu viết đơn rượu, Kiều Mạc Xuyên lại nhấp một hớp rượu, ngữ khí tùy ý nói: “ Cậu nhìn qua có vẻ không lớn lắm, chẳng lẽ còn đi học sao? “

“ Vừa làm vừa học “ Cậu mỉm cười nhẹ giọng trả lời.

“ Hóa ra là làm việc ngoài giờ a, lợi hại! “ Nam nhân một mặt chân thành giơ ngón tay cái lên, ra vẻ thân thiết lắm hỏi: “ Ở trường đại học không có bài học nặng nề sao? Vừa làm vừa học có làm trì hoãn việc học của cậu không? “

“ Nó cũng không quá nặng, tôi vẫn có thể lo liệu được. “ Lại là một câu trả lời ngắn gọn khác, như thể cậu ta rất keo kiệt dù chỉ là một lời nói.

Nhưng loại ít lời vừa phải này, cộng với ánh đèn sáng tối lẫn lộn khiến mặt Lâm Tiệm Tây vựng lên một mảng ửng hồng, hai người bù lại, ngươi có thể hiểu là thanh lãnh thận trọng, cũng có thể hiểu là e lệ cẩn thận.

Kiều Mạc Xuyên chú ý tới đôi giày da mũi nhọn kém chất lượng trên chân mình, vì vậy hơi nhướng mày, lại gần một chút, giọng mang ý cười nói: “ Tôi thích những người tự chủ. “

Này kì thực là một tín hiệu tương đối rõ ràng, nhưng người bên cạnh hoàn toàn không tiếp chiêu, chỉ cười khách sáo, sau đó bưng khay chuẩn bị rời đi.

Không phải chứ, chẳng lẽ thật sự gặp phải một tiểu bạch thỏ?

Hay đó chỉ là đang giấu đi bản chất hồ ly?

Kiều Mạc Xuyên liếc mắt nhìn thanh niên trước mặt này một cái, mi tâm khẽ động, sau đó giơ tay nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của thanh niên.

_____________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ao nuôi cá Lâm thị hôm nay khai trương nha! Mong các vị đại gia sẽ ủng hộ nó nha ~

( Còn một khúc dưới nữa cơ, hình như là văn án của truyện mới mà tui lười quá nên không dịch, bác nào muốn đọc thì có thể lên QT để đọc nha)

Lời của Editor:

Dịch không ổn lắm nhưng vẫn mong mọi người ủng hộ, có góp ý hãy bình luận hoặc nhắn tin nha

Lịch ra chương tạm thời:

Siêng: 1 tuần/1 chương

Bình thường: 2 tuần/1 chương

Lười: 3 tuần/1 chương

Thế nha! Nhớ sao cho tui để lấy động lực nha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.