Truyện: Hải vương đưa đám tra công tiến vào nơi hỏa táng
Tác giả: Đường Bất Khổ
Editor: Điệp Ân
Chương 2: Kế hoạch đánh bắt cá
Nhạc trong quán đã được giảm bớt nhưng không khí vẫn rất sôi động, nhưng loại náo nhiệt này lại không ảnh hưởng đến tất cả mọi người - ít nhất là không phải ở góc đối diện quầy bar.
Lâm Tiệm Tây bị kéo lại hiển nhiên có chút bối rối, nhưng vẫn thuận miệng hỏi: “ Xin hỏi ngài có cần gì nữa không? “
“ Đương nhiên là có “ Ngữ điệu của Kiều Mặc Xuyên hơi cao lên, “ Như vậy đi, cậu đưa phương thức liên lạc của cậu cho tôi, tôi và bằng hữu thường thường có những cuộc hẹn xuyên đêm, sau đó tới chỗ này đều điểm cậu phục vụ. “
Có chút cồn trong giọng nói êm dịu, trầm thấp gợi cảm khiến người ta khó lòng từ chối.
Mà lại nói lời này rõ ràng là thông cảm cậu làm việc ngoài giờ, có lòng tốt chăm sóc cậu danh sách, người bình thường căn bản sẽ không như vậy không biết phân biệt mà từ chối.
Mà Lâm Tiệm Tây hiển nhiên không phải là một người bình thường.
Cậu không thèm suy nghĩ thành khẩn từ chối, trên mặt mang theo vẻ chân thành cùng áy náy: “ Cảm ơn ngài, bất quá hừng đông là tôi phải đổi ca rồi, sợ không có cách nào phục vụ được ngài, nhưng tôi có thể nhờ đồng nghiệp của mình làm giúp. “
Kiều Mặc Xuyên: “... “
Thiếu chút nữa là hắn đã quên đi điều này rồi, nếu là sinh viên, việc đi làm thêm vào buổi tối đã là giới hạn. Nếu thường xuyên đi làm qua đêm, có khả năng cậu không thể tốt nghiệp được.
Nhưng lần đầu bị người ta không chừa cho chút mặt mũi thẳng thừng từ chối, ngay lập tức sắc mặt của Kiều Mạc Xuyên không được tốt lắm, vì vậy nhàn nhạt trả lời: “ Quên đi. “
Đối với liệp diễm đối tượng khó tính, hắn nguyện ý bỏ ra chút tâm tư. Nhưng cuối cùng loại chuyện này cũng là ý muốn của chính mình, nếu không quá mức hứng thú, hoặc là bày ra cái tư thái[1] quá cao, hắn cũng không nhiệt tình có thói quen bị hờ hững.
[1] Tư thái: Dáng vẻ và thái độ của con người. Tư dung, sắc thái trước một sự việc....
Bất quá cũng chỉ là hàng nhái có thể thay đổi bất cứ lúc nào, cũng không thể khiến người nghĩ mình làm bộ làm tịch.
Hắn lấy ra từ trong túi một tấm danh thiếp mạ vàng đưa tới, thái độ hoàn toàn khác với vừa rồi: “ Ở đây khi nào có sản phẩm mới, nhớ nhắc tôi. “
Lâm Tiệm Tây trong lòng hiểu rõ, đây rõ ràng chẳng có một chút thành ý cộng tác nào, nhưng cậu vẫn nhận lấy nó và cẩn thận cất vào túi.
Loại nhu thuận này khiến sắc mặt của Kiều Mặc Xuyên bớt giận đi đôi chút, đặt ly rược xuống không nói cái gì nữa.
Mắt thấy thiếu niên có dung sắc hơn người bưng khay đi vào quầy bar, nam tử có gương mặt trẻ con đã đứng nhìn từ lâu tiến lại, nở một nụ cười đầy cợt nhả giả vờ ngạc nhiên nói: “ Cái này lại bị cậu bắt lại? “
Đây là một trong những bằng hữu thân nhất của Kiều Mặc Xuyên, Lương Tuấn tiểu thiếu gia nhà họ Lương, cũng là một tay ăn chơi, hơn nữa trong nhà còn có một anh trai xuất sắc làm trụ cột, anh ta lại càng coi trời bằng vung, mỗi ngày đi công ty điểm danh một cái[2] liền xuống lớp.
[2] Nguyên văn là điểm cái mão, điểm mão là điểm danh => dịch theo tui nôm na là điểm danh một cái.
Kiều Mặc Xuyên nghe hắn nói như vậy, hừ một tiếng, đem bàn tăng thêm băng rượu brandy dịch đến trước mặt hắn.
Lương Tuấn vẫn luôn không có hứng thú, cầm lấy cái chén lớn uống hai hớp, tiếp tục bát quát nói: “ Nếu tôi nói, xét về dung mạo cùng dáng người, tên này so với vị đại thiếu gia nhà họ Lâm kia tốt hơn- “
Chưa kịp nói hết câu, anh ta bị cắt ngang bởi âm thanh va chạm mạnh của thủy tinh. Sau đó, nam nhân đè nén thanh âm tức giận liền âm trắc trắc vang lên: “ Cậu ta là cái gì mà đáng để so sánh với Tiểu Du? “
“ Được, được rồi, tôi sai rồi. “ Lương Tuấn lập tức giơ hai tay lên đỉnh đầu ra hiệu bản thân đầu hàng, dừng một chút, liền có chút bất mãn bĩu môi, “ Nhưng cậu cũng không cần nói như vậy với tiểu phục vụ đó. “
Trên thực tế thường ngày, hắn ta đã im lặng từ lâu. Mà hôm nay uống nhiều hơn hai ly, lời nói cũng bắt đầu tăng lên.
“ Tôi vừa nãy nghe cậu ta nói chuyện ôn ôn nhu nhu, giống như một tiểu chim sơn ca, hơn thế nữa-- “
Hắn vừa uống vừa lớn đầu lưỡi, lời nói hơn phân nữa liền nghẹn lại, trợn mắt lên chỉ vào một bên thấp giọng nói: “ Ai cậu xem tiểu bách linh đem cái gì lén lút kín đáo đưa cho đồng nghiệp của cậu ta? “
Biết rõ thế mà còn hỏi, còn có thể là cái gì?
Đó không phải là danh thiếp mình mới đưa cho cậu ta à!
Kiều Mặc Xuyên quả thực muốn phát phì cười.
Hắn thấy một nam bồi bàn trẻ tuổi khác thì thầm với Lâm Tiệm Tây một cách gượng ghịu. Sau đó, trên mặt Lâm Tiệm Tây lần lượt lộ ra vẻ ngạc nhiên cùng khích lệ, ngay sau đó không chút do dự đưa danh thiếp đưa cho anh ta.
Nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm như chút được gánh nặng của cậu, hắn còn có thể biết được người này đang nói gì, hẳn là lung lay chuyện hắn thường xuyên tổ chức những buổi đi chơi thâu đêm suốt sáng.
Được rồi, chỉ có tán gẫu vài câu thôi mà tưởng chừng như lấy mạng cậu, nhưng giờ thì cậu thực sự giỏi trong việc dụ dỗ.
Kiều Mặc Xuyên áp má lên, ũ rũ nhấp một ngụm rượu, chất rượu băng lãnh kích thích khiến hắn hơi dựng lên, đáy mắt tối đen bị ánh đèn sấn đến đặc biệt càng thêm sâu, như đang tính toán cái gì đó.
______Đăng tại Wattpad @DiepAn3024______
Phản ứng tự nhiên của Kiều đại thuếu tất cả đều nằm trong những điều mà cậu đã đoán trước đó, cậu vừa mới tan tầm trở về chỗ ở của mình liền vội vã tắm rửa một chút, bây giờ đã gần một giờ sáng.
Bởi vì học kỳ này có rất ít khoa, mà ở trong ký túc xá trường thì không tiện cho việc đi làm thêm, nguyên chủ ban đầu đã thuê một căn nhà gần ga tàu điện ngầm trước khi được đưa về Lâm gia, không gian rất là nhỏ hẹp, một đại nam nhân cũng là có thể miễn cưỡng hoạt động sinh hoạt.
Bất quá Lâm Tiệm Tây không có yêu cầu cao đối với nơi ở, dù sao khi còn là một diễn viên cậu đã gặp được không ít người có hoàn cảnh tồi tệ hơn thế này. Cho nên cậu rất yên tâm với tình hình hiện tại, nhân tiện dọn dẹp căn nhà một chút.
Cậu rót cho mình một cốc nước, ngồi xuống bàn học, ngước mắt lên thì thấy một chiếc gương lớn nằm chéo trong góc, phản chiếu một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn.
Tướng mạo thì không có cái gì thay đổi cả, dáng người không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả tên cũng không thay đổi nốt, nhưng cậu đã đến một thế giới khác chỉ sau một đêm, trở thành một người khác với thân phận hoàn toàn khác, thật khó có thể tin những gì vừa trải qua.
Nhưng bây giờ không phải lúc cảm động, vì muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, cậu nhất định phải lập ra một kế hoạch câu cá thật chi tiết.
Đầu tiên là Kiều Mặc Xuyên.
Đi theo con đường khổ tình, không oán không hối mà trả giá, chờ hắn quay đầu lại, không thể nghi ngờ đây chính là hạ sách. Đôi khi mù quáng cống hiến cũng vô ích, Đại thiếu gia đã lang bạt giang hồ nhiều năm như vậy, trong số những tiểu tình nhân mà hắn từng tiếp xúc, không có mười thì cũng có tám người thể hiện chân ái của mình, cuối cùng cũng không phải là thất bại tan tán mà quay trở về sao?
Những ngón tay trắng nõn của Lâm Tiệm Tây nắm lấy đáy ly chậm rãi xoay tròn, đôi mắt cậu vô thức nheo lại.
Một người như Kiều Mặc Xuyên rất tự cao tự đại, nắm giữ quá nhiều, đồ vật có thể để vào mắt cũng rất ít, trong trường hợp nhân dạng không đồng đều, dù cho có làm nhiều đến đâu cũng khó có thể gây ấn tượng với hắn ta, chỉ có thể làm ơn mắc oán.
Cho nên, đặt bản thân mình cao hơn, để hắn ta tự động đuổi tới.
Nhưng trước đó, ngươi phải tạo ra đủ cơ hội. Vì kịch bản nói rằng hắn thích âm nhạc--
Lâm Tiệm Tây suy nghĩ đến một cái gì đó, lập tức tìm kiếm phần mềm xin việc trên điện thoại một hồi, chẳng mấy chốc cậu đã hẹn phỏng vấn với một nghệ sĩ dương cầm bán thời gian tại quán cà phê nơi Kiều Mặc Xuyên thường hay đến vào sáng mai.
Chỉ có những cuộc gặp gỡ bất ngờ cùng đa dạng hóa xung kích, mới có thể khiến cho trái tim không có chốn về của vị hoa tâm đại thiếu cảm giác mới mẻ cùng sinh ra tâm hiếu kỳ!
Cậu thở phào nhẹ nhõm, tựa lưng vào ghế vươn vai, tắt đèn rồi lên giường chuẩn bị ngủ, nhưng điện thoại bên cạnh gối cậu đột nhiên rung lên - có người gửi tin nhắn WeChat.
Cầm lấy điện thoại nhìn một chút, đó là “ Văn Phong học trưởng “ ghi chú này nhìn có vẻ không quá thân mật, nhưng cũng là một tin tức tốt.
Thứ mà anh gửi đến là một đoạn ghi âm, sau khi nhấp vào nó, một giọng nói thanh thuận dễ nghe từ bên trong phát ra, qua dòng điện của điện thoại lộ vẻ từ tính.
“ Tiểu Tây, hiện tại... em có thể tâm sự với anh không? “
Trong giọng nói của anh có chút mùi rượu, vẻ mệt mỏi trầm tư trong lời nói lại càng có thể nghe thấy rõ ràng, khiến người ta không tự chủ được muốn quan tâm.
Mà Lâm Tiệm Tây một người không có tí cảm xúc nào, liền cau mày không vui.
Bây giờ là mấy giờ rồi, mi nói muốn tâm sự liền tâm sự à? Ta không cần phải ngủ chắc?
Cậu thản nhiên quẹt điện thoại vài cái, lật xem lịch sử trò chuyện với vị học trưởng này, kết quả hoảng sợ phát hiện nguyên chủ hoàn toàn không cần phải đi ngủ--
Vô luận là thời gian nào, sớm hay muộn, nhận được tin nhắn thì vài giây sau liền trả lời.
Ngược lại, đối phương thì lạnh nhạt hơn nhiều, có thể luân hồi hoặc qua đêm rồi mới trả lời, đơn giản là bận rộn đến mức không thể trả lời.
Trong sách, đây chính là tên tra nam thứ hai đối với đại thiếu gia Lâm gia kia si mê nhất. Lộ Văn Phong
Lâm Du giấu trong lòng một bạch nguyệt quang, chỉ coi anh như một người bạn thân. Lộ Văn Phong mong mà không được nhiều lần thất bại, liền lấy nguyên chủ ra làm thế thân cũng như là một chiếc lốp xe dự phòng, trước mắt giữa hai người đã thập phần ái muội, chỉ là chưa có xác định quan hệ mà thôi.
Nhưng cho dù là như thế, chỉ cần Lâm Du bên kia vừa có chuyện không ổn, Lộ Văn Phong liền bỏ lại nguyên chủ không nói một câu nào mà chạy tới, anh ta sẽ ở đó bất cứ khi nào anh ta được gọi đến.
______Đăng tại Wattpad @DiepAn3024______
Gee, liếm thật sự [ có thể hiểu nôm na là giống con chó đó ]
Lâm Tiệm Tây phức tạp nhìn biểu tượng cảm xúc của chó con mà nguyên chủ yêu thích nhất đang liếm màn hình, thở dài chua xót.
Có lẽ là bởi vì không đợi được câu trả lời, Lộ Văn Phong liền liên tiếp gửi tin nhắn.
Lâm Tiệm Tây muốn quăng cũng không quăng, trực tiếp tắt điện thoại.
Thật không tiện, chiếc lốp xe dự phòng này không hoạt động vào ban đêm, chỉ với cái thái độ coi thường người khác còn coi đây là chuyện đương nhiên, ta phải phơi khô nó vài ngày rồi mới nói đến chuyện đó!
Cậu tắt máy, ở trên giường trở mình, yên bình đi vào giấc ngủ.
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Kinh nghiệm phong phú Lâm •Hải vương• Tiệm Tây: “ Tôi chưa bao giờ liếm, chỉ câu. “
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã ném mìn: Tam chiết một cái.
Cảm ơn các vị đại gia rất nhiều vì đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.
Lời của Editor:
Chương này ngắn hơn chương trước nên edit nhanh hơn, tuần này tui đi học trực tiếp rồi nên có lẽ sẽ ra chương không được nhanh mọi người thông cảm.
Nói ngắn hơn chứ nó vẫn dài hơn 2k chữ.
Mong mọi người ủng hộ