Hàn Băng Ngưng Tuyết

Chương 16: Chương 16: Chương 7 tiếp




“Ngươi cảm thấy thân thể như thế nào?” Long Quân Vĩ đỡ Ngưng Tuyết lên trên giường, ân cần hỏi.

“Không cần ngươi lo, ta bệnh chết là việc của ta!”

Ngưng Tuyết nửa chống thân thể, đẩy Long Quân Vĩ đứng ở mép giường ra.

“Ta chỉ quan tâm ngươi, vì sao ngươi không cảm kích một chút nào?” Mấy ngày qua, lúc nào hắn cũng ở đây sợ thân thể nàng không khỏe, nhưng Ngưng Tuyết lại lạnh lùng đối với hắn.

“Không phải ta không cảm kích, nhưng ngươi thừa dịp lúc ta ngủ say bắt nạt ta...ta hận ngươi!”

Ở trên thuyền, sau khi xảy ra chuyện kia Long Quân Vĩ cũng rất tôn trọng Ngưng Tuyết, trừ phi Ngưng Tuyết đồng ý, nếu không hắn sẽ không vượt quá khuôn phép.

Đối với chuyện kia, Long Quân Vĩ không hề thấy xấu hổ.

“Chuyện xảy ra trên thuyền lúc đó, ta không hối hận.” Dĩ nhiên, hắn còn gạt nàng một chuyện chưa nói, nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết.

Hắn không sợ sử dụng thủ đoạn ti tiện, đây là việc cần thiết để giữ tiểu tiên nữ ở bên người.

“Vậy ngươi cũng đừng xuất hiện ở trước mắt ta, ta không muốn gặp lại ngươi.” Ngưng Tuyết hạ lệnh đuổi khách.

“Được rồi, nhưng ngươi phải uống hết thuốc.” Hắn cầm chén thuốc đặt lên bàn nhỏ ở cạnh giường Ngưng Tuyết.

“Ngươi vừa rời khỏi đảo, Ngưng Tuyết thân thể ngươi càng ngày càng kém, tiếp tục như vậy sao được?”

Long Quân Vĩ ân cần chăm sóc Ngưng Tuyết giúp nàng mặc bạch y, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú này, khiến trong lòng Ngưng Tuyết hiện lên một bóng người, tuấn nhan mà nàng muốn quên cũng không quên được………..

Hàn Băng. . . . . . Hắn bây giờ đang ở đâu? Có phải rất tức giận hay không? Hắn có biết nàng ở trong hoàng cung hay không?

Nhưng nàng đã bị nam nhân khác vấy bẩn, hiện tại nàng cũng không thể đối diện với hắn nữa…..

Trong lòng nàng bi thương thật sâu, trong đầu đều là cảnh tượng Long Quân Vĩ hèn hạ cưỡng bức nàng, nàng không thích cơ thể dơ bẩn này, cho nên mỗi ngày hắn đều chỉ mặc quần áo màu trắng cho nàng, mặc dù thân thể nàng dơ bẩn, nhưng ít ra y phục của nàng trong sạch, còn có…

Màu trắng là màu sắc duy nhất Hàn Băng thích mặc, nàng mặc quần áo màu trắng, để nàng có thể cảm giác nàng ở trong lòng Hàn Băng.

“Ngưng Tuyết, Ngưng Tuyết.” Long Quân Vĩ phát hiện Ngưng Tuyết thất thần, hắn đưa tay vỗ nhẹ gương mặt của nàng, dịu dàng hô.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người đá văng, người tới tuấn nhan âm trầm, sải bước vào trong phòng.

“Hàn Băng!”

Ngưng Tuyết và Long Quân Vĩ đồng thời kêu lên, một người vui mừng nhưng một người lại lo lắng. Long Quân Vĩ lo lắng Ngưng Tuyết bị Hàn Băng mang đi.

Hắn vẫn còn đến tìm đến nàng! Ngưng Tuyết vui mừng chạy về phía Hàn Băng, nhưng đi được một nửa thì cước bộ lại cứng đờ.

Không được! Nàng thế nào lại quên thân thể của mình đã bị Long Quân Vĩ vấy bẩn, nàng biết lấy thể diện gì đối mặt với Hàn Băng? Nàng không thể!

Lúc này, bởi vì Hàn Băng xông vào chỗ ở của Tam hoàng tử, nên một đám cấm vệ quân cũng nghe tiếng mà đuổi đến.

Ba người nhìn nhau, gian phòng tràn ngập không khí trầm mặc quỷ dị.

Long Quân Vĩ nặng nề nghĩ, tối nay ba người bọn họ nên đến lúc chấm dứt, nếu như Ngưng Tuyết thật sự không chọn hắn, hắn cũng sẽ không thả Ngưng Tuyết rời đi cùng Hàn Băng, hắn không làm được!

Hàn Băng mở miệng đánh vỡ trầm mặc trước: “Ta chỉ muốn hỏi một câu.” Ánh mắt lạnh lùng mang theo khí tức xơ xác, nhìn thẳng Ngưng Tuyết tiều tụy gầy gò.

Nàng mặc một thân bạch y, nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hắn biết bệnh của nàng lại tái phát.

“Ngưng Tuyết, ta muốn ngươi hãy thành thật trả lời ta.”

Lửa giận ghen tỵ đốt hắn cháy hừng hực, nhưng Hàn Băng vẫn ôm chặt một tia hi vọng. Nếu như giữa Ngưng Tuyết và Long Quân Vĩ không có gì, hắn có thể tha thứ cho nàng, dẫn nàng trở lại bên người, nhưng nếu nàng và Long Quân Vĩ có cái gì không minh bạch, đừng trách hắn vô tình, hắn muốn nàng chết!

Nhìn nét mặt lHàn Băng ạnh lùng, Ngưng Tuyết biết hắn muốn hỏi cái gì.

“Không cần hỏi. . . . . .” Ngưng Tuyết hạ quyết tâm, “Ta sớm đã là người của Tam hoàng tử, giữa chúng ta không còn cái gì, hơn nữa từ đầu tới cuối đều chưa từng yêu ngươi, ta chỉ yêu Tam hoàng tử, cho nên ngươi không cần tự mình đa tình nữa!” Chính miệng nóilời trái lương tâm, nàng lại càng thêm rõ ràng trong lòng mình yêu chính là Hàn Băng, chỉ là nàng vẫn luôn không có phát giác, còn đối với ân cần của hắn có nhiều hiểu lầm.

Lòng của nàng đau quá! Nhưng tất cả đều quá muộn!

Nàng biết lấy tính cách của Hàn Băng, tuyệt không tha cho người động tới thân thể nàng, nhưng Long Quân Vĩ đường đường là Tam hoàng tử, nàng thà bị Hàn Băng hiểu lầm nàng không còn trinh tiết, cũng không muốn Hàn Băng phạm vào tội giết Hoàng tử.

“Là thế này phải không?” Hàn Băng nổi giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngưng Tuyết. Nữ nhân không biết thẹn này, nàng lại có thể đem chân tâm của hắn chà đạp như thế, còn thích nam nhân khác!

Đáng giận!

Ánh mắt hắn kích động, đột nhiên bắn ra một chưởng, đánh tới ngực Ngưng Tuyết!

Ngưng Tuyết không tránh cũng không né, dung nhan tươi sáng cười một tiếng, vui vẻ đón lấy một chưởng trí mạng mà Hàn Băng đánh tới.

Một bên Long Quân Vĩ vẫn còn ngây ngốc trong lời thổ lộ củaNgưng Tuyết, lại coi nhẹ một chưởng của Hàn Băng đối với Ngưng Tuyết, ngay cả giúp Ngưng Tuyết ngăn cản một chưởng này cũng không kịp.

“A. . . . . .” Ngưng Tuyết thê lương kêu ra tiếng.

Thân thể yếu ớt không chịu nổi một chưởng Hàn Băng đánh tới, một chưởng này Hàn Băng tuy chỉ sử dụng năm phần công lực, lại khiến Ngưng Tuyết bay về phía sau, bóng dáng trắng như tuyết đụng vào bên giường.

Ngưng Tuyết vô lực rơi trên mặt đất, nàng muốn nói cái gì nhưng còn không kịp nói, từng ngụm từng ngụm máu tươi đã không ngừng từ trong miệng nàng phun ra, nhuộm đỏ một thân y phục trắng như tuyết của nàng. . . . . .

“Ngưng Tuyết!” Trái tim Long Quân Vĩ như bị vỡ ra, chạy vội tới bên cạnh Ngưng Tuyết.

Hắn luống cuống tay chân! Bởi vì nàng phun ra máu!

“Truyền ngự y! Mau truyền ngự y cho ta!” Long Quân Vĩ nóng lòng đối với vệ binh ở ngoài cửa kêu, chỉ sợ chậm trễ Ngưng Tuyết liền hết cách xoay chuyển.

Không bận tâm Hàn Băng thờ ơ lạnh nhạt ở một bên, Long Quân Vĩ trước che lại huyệt đạo quan trọng toàn thân Ngưng Tuyết, lại như thế nào cũng không ngừng được máu tươi từ trong miệng nàng chảy ra….

“Đáng giận! Không cầm máu được!”

Long Quân Vĩ giận dữ, nếu như Ngưng Tuyết chết rồi, hắn muốn Hàn Băng phải chôn theo!

“Hàn Băng, hôm nay ta muốn ngươi để mạng lại nơi này!” Long Quân Vĩ muốn đứng dậy cùng Hàn Băng nhất quyết sinh tử, nhưng một cánh tay nhỏ yếu kéo nhẹ vạt áo của hắn, hắn cảm nhận được lực lôi kéo hơi yếu này, vội vàng quay đầu lại, nhìn chủ nhân bàn tay nhỏ bé này.

Ngưng Tuyết mặt trắng không còn giọt máu, hơi thở mong manh, thanh âm đứt quãngkhuyên can nói: “Không. . . Không cần báo thù, chưởng này. . . Là ta. . . Cam nguyện chịu . . . Ngươi. . . Không cần làm khó hắn. . .” Vừa nói, nàng lại nôn ra một ngụm máu tươi.

“Ngươi không cần nói nữa.” Long Quân Vĩ ôm chặt Ngưng Tuyết

“Ngươi. . . Nhất định. . . Phải đáp ứng ta. . .” Nàng mệt mỏi quá. . . nước mắt giống như trân châu bị đứt, dọc theo khuôn mặt không còn chút huyết sắc nào của nàng chậm rãi chảy xuống.

Tuy rằng sinh mệnh lực của nàng dần dần xói mòn, hai mắt nàng đẫm lệ lóe sang giống như vì sao, vẫn chỉ nhìnmột người. . .

Người nọ mặc áo trắng, dáng người lạnh lùng vĩ ngạn như một vị thần, đứng ở trước mắt nàng lạnh lùng nhìnnàng. Cảm giác giờ phút này, giống như trở lại sáu năm trướctrong trận gió tuyết kia, hắn đột nhiênxuất hiện ở trong sinh mệnh của nàng như vậy, sau đó đem nàng rời khỏi gió tuyết lạnh lẽo. . .

Mạng của nàng là hắn cứu , nên lúc này nàng trả mạng lại cho hắn. . .

Nhưng nàng vẫn có chút không cam lòng, tầm mắt bị nước mắt làm mờ, nàng xem không rõ ràng lắm tuấn nhan của hắn. . .

Không được. . . Nàng cũng sắp chết, trước khi nàng chết, nàng phải đem bóng dáng hắn lưu ở trong lòng. . . Bằng không. . . Nàng không bao giờ gặp được hắn nữa . . .

Nàng muốn đưa tay lau đi nước mắt. . .

Bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh vô lực nâng lên rồi hạ xuống, vẫn không thể nâng lên lau đi nước mắt không ngừng rơi xuống kia. Nàng thật sự mệt mỏi, mí mắt như có trăm ngàn cân nặng. . .

Ánh mắt phiếm lệ, chậm rãi nhắm lại. . .

“Không! Ngươi không thể chết được!” Long Quân Vĩ thương tâm muốn chết, ôm chặt thân mình nhỏ nhắn ở trong lòng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch không còn sức sống, cõi lòng hắn tan nát khi không cảm giác được dấu hiệu sinh mệnh của nàng.

Một loại tức giận điên cuồng tràn ngập trong lòng Long Quân Vĩ. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trừng mắt nhìn hung thủ gây nên việc này.

“Hàn Băng! Là ngươi hại chết Ngưng Tuyết!” Hắn buông Ngưng Tuyết trong lòng, lớn tiếng lên án trước ánh mắt thờ ơ của Hàn Băng.

Hàn băng không nói được lời nào, ánh mắt như cũ lãnh mạc nhìn Ngưng Tuyết.

Long Quân Vĩ bị thái độ đạm mạc của Hàn Băng chọc giận.

“Ta muốn ngươi đền mạng!” Hắn tức giận đứng lên, vừa ra tay liền muốn lấy tính mạng của Hàn Băng.

Thế công sắc bén trực tiếp đánh tới đầu của Hàn Băng, Hàn Băng lại như không nhìn thấy, không tránh né cũng không phòng ngự, cứ như vậy thẳng tắp đứng im tại chỗ.

Bỗng dưng, một bóng dáng màu đen quỷ mị, cấp tốc tách đám cấm vệ quân canh giữ ở cửa ra, nhanh chóng xâm nhập phòng, giúp Hàn Băng đỡ một chưởng trí mạng này.

Long Quân Vĩ nhìn đến cái bớt hình rồng trên mặt người nọ, lập tức nhận ra người chịu một chưởng kia, đúng là nhị hoàng huynh của hắn.

“Là ngươi! Nhị hoàng huynh.” Long Quân Vĩ có chút kinh ngạc, nhị hoàng huynh mất tích đã lâu, thế nhưng lại đột nhiên xuất hiện.

“Là ta, hơn nữa ta sẽ không để cho ngươi lấy mạng của hắn.” Sở Thương nói, hộ vệ bên cạnh không hề hay biết Hàn Băng đang đi về phía cửa phòng. Nơi đây không phải chỗ bọn họ có thể ở lâu, trước hết hắn phải mang Hàn Băng rời đi.

Long Quân Vĩ không có ý định tranh đấu với nhị hoàng huynh, hắn thở dài một hơi: “Thôi, ngươi dẫn hắn đi đi!”

Cấm vệ quân ngoài cửa tách ra hai bên, lưu lại một con đường, để Sở Thương mang Hàn Băng rời đi.

Hàn Băng uống say mèm, nằm úp sấp ở trong thư phòng biệt quán Hàn Tuyết, trong đầu của hắn là một mảnh hỗn độn, nhớ không nổi mình rời khỏi hoàng cung như thế nào, sau đó trở lại biệt quán Hàn Tuyết.

Khi về biệt quán hắn không ngừng uống rượu, muốn quên đi hiện thực tàn khốc.

Một cảnh tượng, hiện lên trong đầu hắn ——

“Ngươi vĩnh viễn đều là người của ta.” Hàn Băng ôm chặt Ngưng Tuyết, mũi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt phát ra từ trên người nàng.

“Ta có thể hỏi một vấn đề hay không?” Ngưng Tuyết sợ hãi hỏi.

“Ngươi nói.”

“Vì sao nhất định phải là ta?” Nàng tò mò hỏi.

“Chờ ngươi chính thức thành thê tử của ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Hàn Băng quyết định không nói cho nàng đáp án của vấn đề này bây giờ, hắn phải chờ tới đêm tân hôn rồi mới nói.

“Không. . .” Hàn Băng đột nhiên mãnh liệt lắc đầu, điên cuồng khàn khàn hét lên.

Ngưng Tuyết đã chết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.