Ngưng Tuyết nức nở nghẹn ngào núp ở trong chăn gấm khóc thút thít, nàng hận chết Hàn Băng rồi!
“Đáng ghét! Đáng ghét!” Ngưng Tuyết khàn giọng mắng, Hàn Băng quả thật là ghê tởm, giữa ban ngày ban mặt không những cưỡng bức nàng ở trong rừng đào, còn làm cho nàng nhục nhã đến mức phải gạt bỏ tôn nghiêm, cầu xin hắn
yêu thương.
Đợi đến khi nàng không chịu nổi, hắn lại đột nhiên
kéo dài thời gian chạy nước rút, sau đó hắn lại tàn nhẫn lần lượt tiến
vào trong nàng, không để cho nàng nghỉ ngơi.
Nàng không biết mới vừa rồi kết thúc như thế nào, bởi vì nàng đã ngất đi, sau đó được Hàn Băng ôm trở về phòng.
Cho tới bây giờ, thân thể nàng vẫn còn nóng ran, đóa hoa giữa hai chân bị làm đến mức vừa đỏ vừa sưng, khó chịu muốn chết.
Nàng muốn quên đi những hành động dâm đãng của mình vừa rồi, nhưng lại không quên được, chỉ có thể một mình buồn bực ở trong
phòng lớn tiếng khóc, Hồng Nhi vào trong phòng đưa chén thuốc, cũng bị
nàng đuổi ra ngoài.
“Đáng ghét! Hàn Băng đáng ghét!” Nàng ác độc mắng. “Ta mãi mãi sẽ không tha thứ cho ngươi!”
“Không tha thứ cho người nào?”
Giọng nói lãnh tà (lạnh nhạt+tà mị) truyền vào trong chăn, khiến cho thân thể của người đang tức giận mắng người ở trong chăn cứng lại một chút. Âm
thanh ghê tởm đó, cả đời nàng cũng không thể quên được.
Hàn Băng tháo chăn ra: “Sao, không dám trả lời?”
“Không có.” Ngưng Tuyết bĩu môi phủ nhận, một đôi mắt đẹp khóc đến đỏ bừng,
cái mũi khéo léo thẳng tắp cũng đỏ rực, nàng dùng ánh mắt ai oán nhìn
chằm chằm Hàn Băng, nhưng một câu ác ngôn cũng không dám nói.
“Không có? Vậy lời vừa rồi ta nghe được là ai nói.”
“Ngươi nghe lầm.”
Đáng ghét, biết rõ nàng sợ hắn, còn ép hỏi nàng như vậy.
“Uống chén thuốc ở trên bàn đi.” Một ngón tay Hàn Băng chỉ chén thuốc đang để trên bàn được Hồng Nhi mang đến vừa rồi.
Ngưng Tuyết chỉ có thể nghe lệnh, không cam lòng đi đến bên cạnh bàn, cầm chén thuốc còn nóng lên uống.
“Uống xong đến giường ngồi, ta giúp ngươi vận công.”
Ngưng Tuyết ngoan ngoãn ngồi xếp bằng ở trên giường, để Hàn Băng giúp nàng vận công.
Ước chừng nửa canh giờ, Ngưng Tuyết mới có thể hấp thu xong tất cả dược lực mình uống.
Hàn Băng đặt Ngưng Tuyết mềm nhũn lên giường, hắn ngưng mắt nhìn người đang ngủ yên bình, dung nhan mỹ lệ làm hắn nhìn cả đời cũng không chán.
Hiện giờ trong cơ thể nàng tràn đầy dược lực, nửa khắc tới chưa chắc sẽ tỉnh lại.
Thuyền tới đón Tam hoàng tử bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường, nhưng trước
khi đi Tam hoàng tử muốn gặp được Nhị hoàng tử, chờ xử lí chuyện khó
khăn này xong, hắn phải tự mình đi Vô Minh cư một chuyến.
Hắn cúi người hôn lên đôi môi xinh xắn, ngón tay yêu thương phác họa gương mặt tuyết nộn của nàng.
“Ta yêu ngươi.”
Nói ra lời thề ẩn sâu trong lòng, hắn xoay người đi khỏi Dạ Tịch lâu.
¤¤¤
Ánh trăng mông lung, ánh sao ảm đạm.
Đây là một cơ hội thích hợp để hắn hành động vào ban đêm. Long Quân Vĩ thừa dịp bóng đêm mờ mờ, lén Hàn Băng lẻn vào Dạ Tịch lâu.
Tối nay hắn nhất định phải mang Ngưng Tuyết đi!
Hắn bị cảm giác ghen tỵ bao phủ, hôm nay đang trong rừng đào hắn chính mắt
thấy được thân thể trần truồng của Ngưng Tuyết, không hề xấu hổ cầu xin
Hàn Băng thương yêu, một màn kia làm cho hắn rung động thật lớn, để cho
hắn không nhịn được ghen ghét dữ dội.
Tiểu tiên nữ của hắn có thể nào lại vô sỉ, ti tiện như vậy!
Cho nên hắn dùng kế khiến Hàn Băng rời khỏi Dạ Tịch lâu, hắn mới có thể thừa cơ lẻn vào, mang Ngưng Tuyết đi.
Ở trên đảo mấy ngày nay, vết thương trên người hắn cơ bản cũng đã bình
phục, công lực cũng phục hồi được 8, 9 phần, lấy khả năng của hắn bây
giờ, cộng thêm việc Hàn Băng không có ở gần đây, hắn muốn mang Ngưng
Tuyết từ Dạ Tịch lâu đi là chuyện dễ dàng.
Thủ vệ trông chừng Dạ
Tịch lâu, không tới hai ba chiêu đã bị hắn giải quyết, hắn rất thuận lợi trực tiếp tiến vào trong Dạ Tịch lâu.
Long Quân Vĩ tìm được
Ngưng Tuyết đang nằm ngủ say ở trên giường, để tránh đánh thức Ngưng
Tuyết, hắn điểm huyệt ngủ của nàng, mới yên tâm ôm nàng vào trong ngực.
Long Quân Vĩ nhếch môi cười một tiếng, tiểu tiên nữ là của ta!
Thừa dịp bóng đêm, hắn mang nữ nhân Hàn Băng coi trọng nhất đi. . . . . .
※※※
Soạt. . . . . . Soạt. . . . . . Soạt. . . . . .
Âm thanh sóng biển vang lên bên tai không dứt, giống như tiếng sột soạt
đang ở bên tai, nhưng thiếu lồng ngực rộng rãi ấm áp mà nàng quen thuộc. Cho dù trong cơn ngủ say, Ngưng Tuyết vẫn khẽ chau mày.
Soạt. . . . . . Soạt. . . . . . Soạt. . . . . .
Kỳ quái! Cảm thấy được giường nàng đang nằm không ngừng đung đưa, Ngưng
Tuyết nặng nề mở mắt ra, ngạc nhiên nhìn chằm chằm mọi thứ chung quanh.
“Nơi này là nơi nào?” Ngưng Tuyết hoảng sợ kêu lên.
Nàng nửa ngồi dậy, lại phát hiện thân thể của mình ở dưới mền, hoàn toàn trần truồng.
“Tại sao lại như vậy?” Nàng vừa sợ hãi vừa kéo chăn che đến cằm mình, chỉ để lộ cái đầu đang lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, nói cho nàng biết hiện tại đã là ban ngày, mặc dù có cảm giác xa lạ, nhưng nàng biết bây giờ mình đang ở trên thuyền.
“Trời ơi! Tại sao ta lại ở trên thuyền?” Rốt cuộc
lúc nàng ngủ đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ đầu nàng là một mảnh hỗn độn,
không có một chút suy nghĩ.
Đột nhiên một tiếng động vang lên --
Cửa được mở ra, Long Quân Vĩ tự nhiên tiêu sái đi vào.
Cả khuôn mặt Ngưng Tuyết đỏ bừng nắm chặt chăn, mặc dù nàng đã để cho hắn
nhìn qua thân thể một lần, nhưng nàng còn chưa muốn cảnh xuân của mình
bị lộ ra ngoài.
“Ngươi đã tỉnh?” Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn nở nụ cười, hỏi người gần như chỉ lộ ra hai con mắt ở trên giường.
“Nói nhảm, ta mở to mắt nhìn ngươi, không tỉnh chẳng lẽ là mộng du à?” Ngưng Tuyết thở phì phò nói.”Ta hỏi ngươi, đến cùng là ngươi đã làm cái gì?
Tại sao ta lại ở chỗ này?”
Long Quân Vĩ đứng thẳng nhún vai một
cái. “Không có làm cái gì cả, chỉ làm theo yêu cầu của ngươi, dẫn ngươi
rời khỏi Hàn Băng đảo.”
“Cái gì?” Ngưng Tuyết không thể tin được, Long Quân Vĩ thật sự có khả năng mang nàng từ bên người Hàn Băng đi
sao? Nhưng Long Quân Vĩ mang nàng đi, vì sao lại muốn để cho toàn thân
nàng trần truồng? Hắn đã làm gì đối với nàng?
“Tại sao. . . . . . Ta . . . . . . Trên người của ta lại. . . . . .” Ngưng Tuyết lắp ba lắp bắp nói.
Mặc dù có lúc nàng hận Hàn Băng độc đoán vô tình, nhưng dù sao ở trong lòng nàng nhận định Hàn Băng muốn nàng, nàng chính là nữ nhân của Hàn Băng,
nàng không thể phản bội Hàn Băng!
“Đêm qua lúc ta dẫn ngươi tới chỗ này, đã đoạt lấy thân thể của ngươi.”
Long Quân Vĩ nói thật nhẹ nhàng, nhưng lời nói của hắn lại là một tiếng sấm, làm trong đầu Ngưng Tuyết rung động ầm ầm, vốn là gương mặt xinh đẹp
ửng hồng bỗng chốc không còn một chút huyết sắc.
Thật lâu, Ngưng
Tuyết mới lấy lại giọng nói của mình: “Chuyện này. . . . . . Không phải
là thật. . . . . . Không phải. . . . . .” Đôi mắt xinh đẹp của nàng rưng rưng, liều mạng lắc đầu, không muốn đối mặt với sự thật đang xảy ra.
Ngưng Tuyết sợ hãi, nàng thật sự không chắc chắn Long Quân Vĩ có lừa nàng hay không. Hôm qua nàng và Hàn Băng kịch liệt giao hoan như vậy, đến nay
giữa hai chân vẫn còn khó chịu, nàng không cách nào biết được là Hàn
Băng hay là Long Quân Vĩ tạo nên.
“Tha thứ cho ta, ngươi làm cho ta không kìm chế được.” Long Quân Vĩ vừa nói vừa đi đến bên người Ngưng Tuyết.
Ngưng Tuyết lập tức lui về phía sau, cảnh giác nhìn hắn.”Không được tới đây! Ngươi muốn làm gì?”
Hiện tại nàng hận chết Long Quân Vĩ, hắn lại ti tiện thừa dịp nàng ngủ mê
man cứng rắn đoạt lấy thân thể của nàng, hành vi đáng xấu hổ như vậy còn không bằng cầm thú.
“Ta không muốn làm cái gì cả, ta chỉ muốn
nói cho ngươi biết, lúc ngươi còn chưa thật sự yêu ta, ta sẽ không dẫn
ngươi đi tìm mẹ ngươi. Cuộc sống sau này, ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo
ta!”
“Ngươi. . . . . .” Ngưng Tuyết giận đến nói không nên lời.
“Nhớ! Không cần vọng tưởng chạy trốn, ngươi không nên khiêu chiến quyền thế
của Bình Tây Vương; nếu ngươi chạy trốn, ta sẽ mang binh đi tấn công Hàn Băng đảo, biết không?” Sau khi Long Quân Vĩ bỏ lại những lời này, lập
tức xoay người rời khỏi phòng.
Ngưng Tuyết đau lòng, nước mắt chảy không ngừng, nếu như có thể, nàng không muốn đối mặt với những chuyện tàn khốc này.
¤¤¤
Bảy ngày sau --
Hàn Băng trầm mặt ngồi ở trước bàn.
“Tin tức này xác định là thật?” Giọng nói lạnh lùng, làm cho người ta không rét mà run.
“Bẩm Đảo chủ, tình báo của thuộc hạ tuyệt đối chính xác, tiểu thư Ngưng
Tuyết thật sự đang ở trong hoàng cung, kể cả Tam hoàng tử cũng ở đấy.” Dạ Đông quỳ một chân trên đất, báo cáo tin tức
hắn thật vất vả mới tra được từ trong hoàng cung.
Vừa nghe đến Tam hoàng tử và Ngưng Tuyết ở chung một chỗ, thái độ Hàn Băng càng thêm lãnh khốc.
“Ngươi lui ra đi!” Hắn phất tay cho Dạ Đông lui.
Dạ Đông đứng lên, nhanh chóng lui ra.
“Nữ nhân ghê tởm, ta sẽ làm cho ngươi biết hậu quả rời khỏi ta!” Hàn Băng cáu kỉnh nói.
Vẫn còn nhớ bảy ngày trước --
Hàn Băng tức giận vì không tìm ra Ngưng Tuyết, gần như muốn phá hủy cả Dạ Tịch lâu!
“Tiện nữ nhân ghê tởm!” Hàn Băng cuồng bạo rống giận.
Vừa về tới Dạ Tịch lâu, hắn tìm không được bóng dáng nên ngủ say ở trên
giường, gần như mất đi tất cả lý trí, hắn tức giậnđánh gãy kinh mạch
của mấy tên thủ vệ thất trách, ném vào trong địa lao tối tăm không ánh
mặt trời bên cạnh Vô Minh cư để chịu phạt.
Hắn không thể nào tin nổi Ngưng Tuyết cứ như vậy rời đi với Tam hoàng tử, lại chạy trốn với nam nhân khác!
Khi lửa giận của hắn sắp bộc phát, Sở Thương ở Vô Minh cư nhiều năm đã ra
mặt kéo hắn một phen, để cho hắn lấy lại bình tĩnh, muốn hắn lên thuyền
ra biển bằng tốc độ nhanh nhất, tìm hai người rời đi.
Lần này
xuất đảo, Sở Thương lén mang Lạc Nhi đi với mình, bởi vì hắn thiếu Hàn
Băng một phần ân tình, lần này hoàng đệ của hắn mang Ngưng Tuyết đi, vô
luận như thế nào, hắn cũng muốn giúp Hàn Băng tìm nàng về.
Đoàn
người của bọn họ bởi vì rời đảo quá muộn, không đuổi kịp hành tung của
Tam hoàng tử. Vì vậy, thay vì không có manh mối nên phải tìm lung tung
chung quanh, không bằng chờ thủ hạ Hàn Băng tra ra vị trí của Ngưng
Tuyết; mà vị trí Ngưng Tuyết còn chưa có tin tức, bọn họ liền dừng ở
trạch viện mà Hàn Băng mua tên là “Hàn Tuyết biệt quán“.
“Hoàng cung. . . . . .” Hàn Băng trầm ngâm.
Trong hoàng cung đề phòng nghiêm ngặt, nhưng cách Hàn Tuyết biệt quán của hắn không xa, nếu muốn xác định lời Dạ Đông nói có chính xác không, hắn
phải lập tức hành động.
Hàn Băng không trì hoãn nữa, ngay sau đó rời khỏi Hàn Tuyết biệt quán.