“Haha.” Tiêu Tê cười lạnh một tiếng, đôi mắt lập tức mở ra tràn đầy phong mang sắc bén, tỉnh táo khôn khóe, không hề nhìn ra một giây trước hắn còn đang làm nũng nằm trong lòng Tây Tư Diên, “Nếu không có ông ở đây cậu cho rằng mình còn đầy đủ tứ chi được như vậy, còn nói được mấy câu chó má đó?”
Sở Học Dung cũng cúi đầu bật cười lập tức bị không khí lạnh lẽo tràn vào cổ làm khô cổ đến mức ho khan. Tây Tư Diên chậm rãi nâng lên mi mắt rậm rạp mảnh dài, ưu thế con lai chưa bao giờ keo kiệt với anh những ưu đãi về chút tiểu tiết bề ngoài.
“Cho anh cậu uống nước đi.” Anh đưa túi nước chỉ còn lại một chút cho Sở Tử Vũ, người sau à một tiếng rồi nhận lấy bằng cả hai tay, cậu chà xát năm đầu ngón tay đỏ bừng vì lạnh sau đó mở nắp.
Nửa giờ trước Tây Tư Diên đã chợp mắt một lúc, trong lúc ý thức mơ hồ toàn thân được nhiệt độ nóng hổi của Tiêu Tê sưởi ấm thích đến mức không muốn cử động, ngược lại lục phủ ngũ tạng của Sở Học Dung đau đớn như bị nghiền nát, nước đá chảy vào cổ họng cóng đến mức a-mi-đan và khí quản như dính vào một chỗ.
Anh ta được Sở Tử Vũ đỡ dậy cứng đờ ngồi một lúc lại cảm thấy vai, eo và bắp đùi bị quần áo cọ vào đau đớn, Sở Học Dung cúi đầu nhìn cổ tay mình, hai bên hằn rõ vết dây, lớp da bên trên cũng xước xát: “... Ai vậy, ai cầm thú như vậy?”
“Em trai cưng của anh đấy.” Tiêu Tê chớp mắt mấy cái với anh em nhà họ Sở, cuối cùng Sở Tử Vũ cũng hiểu mình phải học cách bỏ qua những lời nói nhảm vô nghĩa của Tiêu Tê, cậu nhìn chằm chằm Sở Học Dung uống cạn chút nước còn sót lại, ân cần nói: “Anh, anh vẫn còn sốt.”
“Khụ Khụ, cũng hết cách.” Sở Học Dung liếm bọt nước trên khóe môi, “Còn nước không?”
“...” Tiêu Tê vô lại chắp tay ra sau lưng làm như không có chuyện gì xảy ra, “Nhìn tôi làm gì? Cho uống nước lạnh như vậy không sợ tiêu chảy à?” Sở Học Dung sắc mặt tái nhợt sắc mặt tái nhợt suy yếu nhưng vẫn cố chống đỡ tinh thần nhìn về phía hắn, dáng vẻ có chết cũng không thể nói thua Tiêu Tê: “Thế anh sưởi ấm cho tôi đi.”
“Đội trưởng Sở.” Tây Tư Diên là người duy nhất có suy nghĩ của người bình thường, “Anh là dị năng gì?”
“Thính lực.” Sở Học Dung nghiêng mặt tỏ ý lỗ tai của mình, “Thì ra... Đây chính là cảm giác của tiến hóa lần thứ hai.”
“Thế cậu và em cậu giống nhau à, có hơi lãng phí.” Tiêu Tê bĩu môi biểu thị ghét bỏ, Sở Học Dung trực tiếp làm như không nghe thấy, “Hiện tại tình huống thế nào? Sao ba người lại đi với nhau, còn những người khác đâu?”
“Anh, Trần Gia bỗng nhiên biến thành zombie.”
“Đã xảy ra chuyện gì?” Sở Học Dung lập tức nghiêm túc, Sở Tử Vũ dùng năm phút giải thích cho anh trai cơ bản mọi chuyện, còn việc vì sao Tiêu Tê lại từ vị trí của đội ba tiến vào phạm vi của đội một còn thành công tìm được hai người Sở Học Dung không để ý cũng không đi sâu nghiên cứu, hơn nữa anh ta tin rằng chỉ cần mình hỏi Tiêu Tê cũng chỉ nói một câu: May mắn thôi!
Trong cuộc diễn tập chiến đấu năm đó cảnh hắn bước ra từ WC của sở chỉ huy đội đỏ một cách thần kỳ đến nay vẫn là đề tài bàn tán hăng say của mọi người, cũng là nỗi ám ảnh nhiều năm của chỉ huy đội đỏ, hỏi hắn sao làm được hắn chỉ qua loa lấy lệ nói một câu với tất cả mọi người: May mắn thôi.
“Anh đã nhắc em nhiều lần, phải cẩn thận với đội phó Đường, kết quả...” “Em, em có để ý, em sợ gã ra tay với anh nên một tấc không rời.” Sở Tử Vũ rất tủi thân, “Nhưng cũng cũng không thể xác nhận nhất định là gã làm đúng không?”
Sở Học Dung vô lực nhìn cậu một cái rồi mím môi không nói nữa, Sở Tử Vũ cực sợ vẻ mặt như vậy của anh trai, lập tức khúm núm cúi thấp đầu không dám cãi lại nữa.
“Được rồi mà mặt liệt, mặc kệ cậu có bằng chứng gì xác định việc biến thành zombie là do tên Đường gì đó gây ra, cậu để em trai mình canh chừng nhưng cũng đâu thể đề phòng hết được gã sẽ làm gì.” Tiêu Tê thế mà lại nói đỡ cho Sở Tử Vũ, “Cậu ta có thể đảm bảo cậu an toàn không xây xước đã rất không tệ rồi, cậu không biết khi tôi và Tây Tư Diên đến em trai cậu khổ sở khiêng cậu vào một cái hang nhỏ cao chưa đến 2m, đáng thương bị zombie ở ngoài kéo ống quần.”
Sở Học Dung không thay đổi sắc mặt nhưng giọng nói mềm nhũn ra ngay, “... Có bị thương không?” “Không ạ.” Sở Tử Vũ lấy khăn ẩm đã khô trên trán Sở Học Dung xuống, dùng những ngón tay lạnh như băng thay thế áp lên khuôn mặt nóng bỏng của anh trai.
“Hơn một trăm con zombie kia khẳng định là Đường Nhạc Tuyên cố ý thả ra.” Sở Học Dung nắm tay em trai, “Nếu không theo kế hoạch dù không kích nổ chúng cũng sẽ bị nhốt trong hố.”
“Đường Nhạc Tuyên...” Tiêu Tê ghi nhớ cái tên này, “Đội phó Đường này của cậu là người thế nào?” Sở Học Dung lắc đầu, “Không rõ ràng lắm, nhưng ôm địch ý rất lớn với tôi, nhưng tôi không nhớ mình có thù gì với gã, đã tận thế rồi mà còn nhớ mãi không quên muốn mạng của tôi.”
“Nắm giữ kỹ thuật sinh học về zombie không nhiều lắm, không lẽ viện nghiên cứu trong khu an toàn đang phát triển các loại thuốc tiêm có công dụng tương tự?” Tây Tư Diên hỏi, Sở Học Dung thuận thế nhìn về phía anh, “Cái này phải hỏi Đinh Nhất Kiệt, viện nghiên cứu không công bố tất cả mọi thứ ra ngoài.”
“Mấu chốt là họ nghiên cứu zombie tiến hóa để làm gì?” Tiêu Tê nhíu mày, “Hay là muốn nghiên cứu thuốc thúc đẩy tiến hóa lần một sang tiến hóa lần hai, kết quả dùng cho zombie lại hiệu quả hơn?”
“Thay vì ở đây đoán già đoán non không bằng mau chóng quay về khách sạn, đợi quay về khu an toàn rồi tự đi hỏi Đinh thần y.” Sở Tử Vũ có anh trai làm chỗ dựa lại bắt đầu bộc lộ tính tình, nói chuyện cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Tiêu Tê nhìn phía Tây Tư Diên, vừa vặn đối phương cũng đang nhìn hắn, hai người không biết lần thứ bao nhiêu ăn ý đối diện nhau cùng trao đổi một ánh mắt, “Mặt liệt, sau khi mọi chuyện ở đây chấm dứt tôi phải đi trước, cậu thay tôi nói với các anh em chiến đội Hùng Ưng một tiếng.”
“Hả?” Tính cả thời gian trước tận thế Sở Học Dung đã gần mười lăm tháng chưa ở chung với Tiêu Tê nhưng cái tên mặt người cách hành xử lại như chó này để lại ấn tượng sâu sắc cho anh ta, ngay cả mấy lời giả dối như anh ta coi hắn là nữ thần cũng có thể thở ra được, nên đầu óc Sở Học Dung chỉ trống rỗng trong chớp mắt, sau một khắc liền phản ứng kịp, “Tôi không giúp anh đâu, tự bịa đi.”
“...” Tiêu Tê chọc chọc Tây Tư Diên xin giúp đỡ, “Anh thấy sao?” Không nghĩ tới Tây Tư Diên mở mồm là có, “Nhận lệnh của đội trưởng Sở truy tìm dấu vết của zombie biến dị.”
“Được.” Tiêu Tê gật đầu, “Sau đó cho tôi mượn một chiếc xe, xe máy là được, tôi thấy trong cốp sau của cậu có.”
“...” Sở Học Dung ngước mắt lên, ánh mắt sắc bén như vuốt ưng nhìn chằm chằm vào mặt Tiêu Tê không bỏ qua bất cứ thay đổi nhỏ nào trên mặt hắn, “Muốn mượn xe anh phải nói cho tôi biết anh định làm gì.”
Tiêu Tê thản nhiên nói: “Giết Ngô Tầm, đội trưởng đội Thánh Quang.”
“...” Sở Học Dung cảm giác mình vừa đấm vào bông, vốn tưởng rằng bắt được một nhược điểm không thể cho ai biết của Tiêu Tê ai ngờ đối phương lại chẳng sao cả, trực tiếp giao hết nhược điểm của mình cho anh ta.
“Hả?” Sở Tử Vũ nghe xong quả thực hoài nghi lỗ tai của mình lỗ tai của mình, cậu trợn to mắt rồi ném ra một đống dấu hỏi chấm, “Tại sao lại muốn giết gã?? Chỉ một mình anh?... Không lẽ có cả Tư Diên? Các anh điên rồi sao?”
Sở Học Dung cũng không quan tâm Tiêu Tê giết thế nào, có giết được hay không, Tiêu Tê dám đi tức là đã nắm chắc sẽ thành công, cũng có chuẩn bị sẽ thất bại dù là 100% hay 1%. Anh ta thầm nghĩ, hỏi: “Vì sao?”
“Đừng nói cậu không biết Ngô Tầm làm cái gì suốt từ khu 6 đến khu 10.”
“Nói thật.”
“Lúc trước tôi bị gã hại một lần.”
Sở Học Dung thoả mãn gật đầu, “Chìa khoá ở dưới một viên gạch lỏng trong gầm giường phòng tôi.”
※
Nếu để Triển Thần thử lại một lần có lẽ cô sẽ không làm được như vậy nữa.
Ngay cả ý thức cũng không theo kịp tốc độ, khi bộ não có thể suy nghĩ cô đã tay không nắm chặt lấy cổ tay của Lưu Huy, cả cơ thể ngã xuống khỏi đài cao.
Trong khoảnh khắc mất trọng lực đầu óc Lưu Huy trống rỗng, hắn không tin sinh mệnh của mình sẽ đặt dấu chấm hết vào thời khắc này, bản năng cầu sinh thôi thúc hắn vươn hai cánh tay vô thức túm lấy bất cứ thứ gì để ổn định cơ thể, ngay sau đó cổ tay hắn được túm chặt lấy, khó khăn treo giữa không trung.
“Aaaa...” Tiếng phụ nữ đau đớn cật lực vang lên trên đỉnh đầu, cơ thể cô không thể chịu được sức nặng nhưng dù thế nào cũng không chịu buông tay. Lưu Huy há to miệng thở hổn hển, ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào người, hắn híp mắt nhìn lên trên nhận ra người đang túm lấy mình là Triển Thần, cánh tay gầy guộc kéo lấy cơ thể nặng 70kg của hắn.
Dây thừng quấn sơ sài trong lòng bàn tay Triển Thần đã hằn đỏ lên, sợi dây thừng to từng cứa đứt bàn tay Tiêu Tê càng thêm tàn nhẫn với cô, vết máu rất nhanh chảy ra từ lòng bàn tay, cô bị trượt xuống một đoạn lại gào thét càng dùng sức nắm chặt.
Không đến tuyệt cảnh Triển Thần cũng không dám tưởng tượng mình sẽ phát ra âm thanh như vậy, cô tiêu hao hết sức lực và linh hồn hét lên thật to.
Cơ thể Lưu Huy treo lơ lửng giữa không trung không có cách nào vận lực, hắn muốn phóng đến vách núi nhưng chỉ cần hắn hơi cử động Triển Thần càng thêm vất vả.
Khỉ Ốm và Dư Uyển Ương cũng không thấy rõ động tác của Triển Thần, chờ khi lão Khỉ đẩy đám người ra quỳ rạp trên mặt đất nhìn xống dưới Triển Thần đã túm được Lưu Huy, hai người cùng nhau treo trên dây thừng, toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào một cánh tay phụ nữ yếu đuối.
Gió lớn khiến dây thừng đung đưa qua lại, đám zombie đi ở phía dưới đã nghe được tiếng vang không ngừng khi nãy, chúng chậm rãi dừng bước dáo dác nhìn xung quanh.
Cuối cùng Lưu Huy cũng bắt được dây thừng, hắn quấn ba vòng quanh tay trái đặt toàn bộ trọng lượng cơ thể lên cánh tay, sau đó lập tức hô lên với Triển Thần: “Được rồi, buông tay đi!”
“...” Triển Thần nước mắt giàn giụa, cánh tay không ngừng co quắp run rẩy nhưng vẫn không buông ra, “Chuột... chuột rút rồi.” Cô nghẹn ngào một tiếng, “Tôi không cử động được, tay không còn cảm giác.”
“Không sao đâu, không có việc gì. Cảm ơn cô, đừng khóc, từ từ cử động ngón trỏ, thử nhìn xem ngón trỏ của cô có thể cử động được không?” Lưu Huy còn chật vật hơn không có việc gì, suýt chút nữa từ trên cao ngã thẳng xuống bầy zombie nhưng bây giờ hắn lại phải an ủi cô gái đã cứu mạng mình.
Triển Thần ngửa đầu hít thở sâu một hơi, phía trên có vô số người kêu to tự động bị cô bỏ qua, phía dưới zombie rục rịch đã phát hiện thức ăn cũng bị cô bỏ qua, trong mắt của Triển Thần chỉ còn lại cảm giác ngón tay đang nắm lấy Lưu Huy.
Nhẹ nhàng cô khẽ ngoắc tay vào bên trong... một ngón trỏ, cảm giác thần kinh co rút lan dọc từ đầu ngón tay đến cô tay, rồi lan khắp nửa người, “Có thể cử động.”
“Tốt, cứ như vậy buông tay ra, đừng lo lắng, tôi sẽ không ngã xuống...” Lòng bàn tay dính đầy mồ hôi, Lưu Huy vừa khuyên vừa quấn thêm một vòng dây thừng vào tay trái.
Khỉ Ốm lo lắng nhìn cái neo ghim trong vách đá, cũng may Tây Tư Diên chọn vị trí bắn tốt, sức chịu lực lớn, móc câu ghim sâu vào trong vách đá không hề di chuyển.
“Đừng lên tiếng!” Lão Thang phất phất tay về phía sau cắt đứt tiếng hô to gọi nhỏ đầy kích động của mọi người, “Tìm sợi dây ném xuống kéo họ lên!”