Dây thừng nhanh chóng được truyền đến tay Lão Thang, hắn chia đoạn buộc vài nút thắt để tiện cho Lưu Huy và Triển Thần bắt lấy.
Hắn cúi người xuống, phía cuối ánh sáng có một bóng người đang lắc lư lơ lửng, rất nhiều zombie đã quay lại đi về phía vách đá, hàng chục con rơi xuống từ vách đá đối diện máu me văng tung tóe, có vài con sọ não vỡ tung không phát ra tiếng động, có vài con cụt tay gãy chân còn đang giãy dụa trên mặt đất.
Triển Thần từ từ thả lỏng lòng bàn tay đang dùng sức cứng như sắt của mình, nhưng vẫn vươn vai không cách nào thu lại được, “Hình như... Trật khớp rồi, tôi không cử động được.” Lưu Huy đổi thành hai tay nắm dây thừng, hắn lớn tiếng an ủi: “Đừng sợ, tôi ở bên dưới, sẽ không để cô bị ngã xuống đâu.”
Người đàn ông khỏe nhất trên đỉnh buộc đoạn dây đã thắt nút lên lưng, những người còn lại xếp hàng hai bên sợi dây như chơi kéo co, Lão Thang xác nhận mọi người đã chuẩn bị xong liền ném dây xuống rồi hô lên với Lưu Huy và Triển Thần: “Bắt lấy sợi dây này, chúng tôi kéo hai người lên!”
Ngay khi dây thừng được ném xuống Lưu Huy nhanh tay bắt lấy rồi cuốn vào chân không để nó bị gió thổi ra xa, cùng lúc đó hắn chuyển người lên sợi dây thừng mới, những người phía trên chống trên nền đất cùng nhau gánh vác trọng lượng cơ thể của Lưu Huy.
Dư Uyển Ương thấy Triển Thần vẫn không động đậy sốt ruột đưa hai tay lên miệng hô, “Tiểu Thần, bắt lấy sợi dây kia!” Trong lòng Triển Thần cũng rất cuống, nhưng cô không làm gì được.
Máu theo cổ tay chậm rãi chảy vào trong ống tay áo, cô hét lên một tiếng rồi trượt xuống một đoạn ngắn, khó khăn lắm mới dừng lại được.
Tôi hết sức rồi, Triển Thần nghĩ như vậy, rất không cam lòng...
Vô số zombie dưới ngẩng đầu lên, những con đằng trước cố gắng leo lên trên, những con phía sau thì gầm gừ chờ đợi nhân loại tự đưa tới cửa.
Nước mắt làm mờ tầm mắt cô, khóc ở bất kỳ trường hợp nào cũng là một cách để bộc lộ tâm trạng, đối với những chuyện cần giải quyết thì chẳng được tích sự gì, nhưng trong nhiều tình huống cảm xúc sẽ khiến nước mắt không kiềm chế được, hơn nữa ngoại trừ khóc Triển Thần cũng thực sự không biết nên làm gì.
Lòng bàn tay trơn trượt không nắm được vật gì, Triển Thần bất lực trượt xuống thêm nửa mét rồi bỗng nhiên được ôm ngang kéo vào trong lòng một người.
Lưu Huy một tay cầm nút thắt, cúi đầu lo lắng nhìn về phía cô, “Có nghe thấy tôi nói chuyện không?” Triển Thần sửng sốt, lúc này mới nhận ra vừa rồi mình đã căng thẳng đến mức không không để mắt đến tất cả thanh âm, cô gật đầu lau nước mắt rồi nghiêng người dựa sát vào lòng Lưu Huy.
“Ôm chặt tôi.”
“Không được... tôi không cử động được.”
“Chân còn cử động được không? Kẹp vào chân tôi.”
“Ah...” Triển Thần khó khăn cong đầu gối leo lên người Lưu Huy như một con Kaola cụt tay. Lão Thang cúi người nheo mắt nhìn xuống phía dưới, sau khi đối diện với ánh mắt Lưu Huy xác nhận hai người đều đã leo lên dây thừng thì phất tay với mọi người phía sau, “Kéo!”
Nước mắt thấm ướt bả vai Lưu Huy, sau khi hai người ổn định hắn ôm lấy vai Triển Thần dùng quần áo bao lấy cô, “Không sao rồi, được rồi, cứ khóc đi.”
Triển Thần nghẹn ngào một tiếng chôn mặt trong vạt áo Lưu Huy khóc rống lên, sống sót sau tai nạn tim đập nhanh khiến toàn thân cô như nhũn ra, chỉ có nước mắt vẫn cuộn trào mãnh liệt như ống nước bị vỡ, máu trong người như đã khô cạn.
Khỉ Ốm thở phì phò đứng trước mặt Lưu Huy, quơ quơ đèn pin, “Sao rồi?”
“Tôi không sao, nguy hiểm quá, tôi còn chưa kịp phản ứng đã rơi xuống rồi, nếu không nhờ Triển Thần túm lấy một tay thì không biết có sống được hay không nữa...” Lưu Huy vỗ vỗ lưng Triển Thần, “Tiểu Ngư, tay Triển Thần không biết đã gãy hay trật khớp, em chăm sóc cô ấy để anh đi khuân đồ giúp mọi người.”
“Tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có.” Khỉ Ốm thở dài, “Chắc ông vẫn chưa biết, bên chỗ Đầu Nhím bỗng dưng lòi ra hơn trăm con zombie.” “Chắc ông cũng không biết, Trứng Vịt biến thành zombie không đơn giản như vậy, có thể là zombie tiến hóa lần thứ hai.”
“...” Khỉ Ốm sao có thể để số lượng tin tức tình báo của mình bị Lưu Huy qua mặt, “Thế chắc ông còn chưa biết, không thấy và Tiêu Tê đâu.”
“Hả?” Lưu Huy dừng bước nhìn bốn phía, “Xảy ra chuyện gì, bọn họ đâu?”
“Không biết, vẫn không thấy đâu, không phải lúc đầu đi cùng với các ông à?”
“...” Lưu Huy nhanh chóng thở dài, “Hình như sau khi đội một đốt đèn Khổng Minh thì không thấy họ đâu nữa, chắc là đi kiểm tra tình huống rồi!... Các đếch gì chứ, hai người đi thì có ích gì?”
“Đợi về họ đánh chết luôn!” Khỉ Ốm nghiến răng nghiến lợi nhấc thanh sắt nặng nề dưới chân, Lưu Huy cũng vác một thanh khác lặp lại một lần, còn nhấn nhá đọc rõ chữ.
“Đúng thế, chờ họ trở về.”
“Đập chết luôn!”
Vài người lớn tụm lại lăn một cây gỗ to xuống vách đá, khúc gỗ lăn như chày cán bột đẩy ngã zombie san phẳng chúng dưới mặt đất, tiếng nổ ầm ầm thu hút lũ zombie trong đường hầm, rất nhiều con quay lại cố gắng đi ra lại bị mắc kẹt giữa những thanh sắt và xác chết.
Tiếng kêu gào vang lên không ngừng như có giòi bọ trong lỗ tai, trận hỗn chiến bắt đầu, nhân loại nhẫn nhịn cả một đêm cuối cùng cũng nâng lên súng máy bùm bùm bắn xuống phía dưới khiến những con zombie chưa bị chặn lại biến thành thịt vụn, bức tường xác chết chặn lối đi dần được hình thành, đóng kín toàn bộ đường hầm.
※
Khi Sở Học Dung đã khôi phục chút sức lực Tiêu Tê không nói một tiếng quyết đoán đưa Tây Tư Diên rời đi.
“Cậu ta có thể làm được, một đội khủng bố gồm mười người từng chặn giết cậu ta nhưng không thành công. Cũng từng sống trong rừng rậm nguyên sinh suốt một tuần mà không có bất kỳ sự trợ giúp nào, bọn anh đều nghĩ rằng sẽ phải làm đám ma cho cậu ta, anh cũng kết xong vòng hoa rồi, kết quả...” Tiêu Tê vẻ mặt tiếc nuối vô cùng khiến người ta phải nghi ngờ tiểu đội mười người kia chính là hắn phái đi.
“Không có gì để lo lắng cả.” Tây Tư Diên lại tổn thất gần nửa số mũi tên, hiện tại trong túi đựng tên chỉ còn cô đơn một mũi, nhìn mà muốn tái phát bệnh OCD, “Em muốn biết anh bị Ngô Tầm hại thế nào.”
“...” Tiêu Tê buồn bực lườm anh một cái, “Em muốn báo thù cho anh hay chỉ đơn giản là muốn tìm trò giải trí thả lỏng thể xác và tinh thần?”
“Trước để thư giãn thể xác và tinh thần, sau là để báo thù cho anh.” Tây Tư Diên để chân trần lội ra giữa dòng suối, mặt nước trong vắt có thể thấy rõ những viên đá cuội mượt mà dưới đáy cùng với đàn cá con bơi lội. Tiêu Tê chỉ định tùy tiện tìm một chỗ rót đầy nước rồi tiếp tục lên đường, nhưng Tây Tư Diên nhất quyết phải tìm một nguồn nước sạch chảy từ trong suối ra.
“Em không sợ nẻ da à.” Tiêu Tê nhìn mu bàn chân còn trắng hơn cả nước suối của Tây Tư Diên có phần xáo động và dễ mất kiểm soát, “Thật ra cũng chẳng có gì, người đàn bà của gã tên là Hồ Điệp, bên ngoài thì ra vẻ không có gã không sống nổi nhưng lúc không có ai lại liên tục tìm nhân tình.”
“Em cũng biết anh đẹp trai.” Tiêu Tê nói đến đây còn nháy mắt với Tây Tư Diên một cái, “Nên cô ta tìm anh, nhưng anh không có hứng thú với phụ nữ, dù có hứng với phụ nữ thì cũng không thể là một góa phụ còn có cả con nhỏ.”
“Sau này cô ta thường xuyên liên lạc với anh bị Ngô Tầm phát hiện, gã không chịu thừa nhận mình bị đội nón xanh nên mới đổ cho anh thèm muốn Hồ Điệp, lúc đầu cũng không có chuyện xấu gì xảy ra, ai biết hôm ấy anh lại bị sốt khi tiến hóa lần hai, bị đè ra đánh một trận, gã còn chưa hả giận tiêm virus zombie vào người anh, sau đó cho người ném anh vào kho hàng.”
“Anh nhớ từng kể cho bọn em rồi mà?” Tiêu Tê nheo mắt, “Ngoại trừ giấu việc tiến hóa lần hai thì còn lại đã nói hết.”
“Thế mà lại là thật.” Trong giọng nói của Tây Tư Diên khó nén thất vọng, Tiêu Tê tức giận cầm hòn đá nhỏ ném vào khuôn mặt của Tây Tư Diên trong nước, “Em còn chờ đợi tình tiết gì hả, anh và Hồ Điệp yêu đương vụng trộm bị bắt ngay tại trận?”
“Hoặc là thằng cu béo ú kia là con ruột của anh?” Tây Tư Diên quay lại bên bờ đi chân trần giẫm trên đá, Tiêu Tê xốc áo ngoài để lộ cơ bụng rắn chắc, “Lại đây, anh ủ ấm cho em.”
“Em không lạnh.” Tây Tư Diên không có biểu cảm gì nhìn Tiêu Tê nhưng vẫn đi đến trước mặt Tiêu Tê theo lời hắn. Anh cong chân đạp lên lồng ngực hắn, Tiêu Tê lập tức dùng hai tay nắm lấy chân Tây Tư Diên, ngón cái và lòng bàn tay vuốt nhẹ lên móng chân anh.
“Đúng thật.” Tiêu Tê cười rộ lên, con mắt híp lại thành một đường mảnh như hồ ly, “Anh muốn làm em, ngay tại chỗ này.”
“Được, không phải anh tìm thấy đồ rồi à, có mang theo không?” Tây Tư Diên ngồi xuống, anh đổi chân rồi rút ra một chiếc tất bông nhét trong túi xỏ vào bàn chân phải đã khô.
Tiêu Tê đương nhiên không có khả năng lấy trời làm chăn lấy đất làm giường ngủ với Tây Tư Diên ở giữa nơi trời băng đất tuyết này, quá cẩu thả, chẳng qua hắn chỉ ngứa mồm muốn biểu đạt cảm xúc của mình. Tây Tư Diên cũng biết điểm ấy nên cũng không nhắc hắn chú ý ảnh hưởng.
Với cái miệng nói lời lẳng lơ của hắn không để ý đến cũng là một cách xử lý, lẳng lơ hơn hắn cũng là một cách xử lý khác. Trước khi yêu đương Tây Tư Diên là kiểu người thứ nhất, Tiêu Tê trêu chọc thế nào anh cũng mặc kệ, sau khi yêu đương anh bắt đầu muốn cùng hắn thi xem ai lẳng lơ hơn.
“Mang... Đang ở trong túi áo anh.” Tay Tiêu Tê men theo ống quần của Tây Tư Diên sờ lên trên, dần lên đến bắp chân, cơ bắp dưới bàn tay tuy cứng rắn nhưng mang lại xúc cảm nhẵn nhụi mềm dẻo, “Tư thế này cũng được lắm, muốn anh dùng miệng giúp em không?”
Ánh mắt Tây Tư Diên đột nhiên tối xuống, Tiêu Tê biết anh đã động lòng, hắn không ngừng cố gắng dụ dỗ, “Lần đầu tiên kỹ thuật không tốt, răng cọ vào em cũng đừng để ý.”
“Không phải chúng ta chuẩn bị đi xa ngàn dặm tập kích giết người à?” Tây Tư Diên nhếch môi, khá có hứng thú dùng ngón trỏ vuốt ve cằm Tiêu Tê, “Lạnh lắm, để lần sau đi.”
Tiêu Tê tức giận đến một tay hất văng chân Tây Tư Diên, “Em đúng là lãnh cảm! Rõ ràng em bị liệt dương! May anh là mặt trên, anh mà ở dưới thì đã bỏ em lâu rồi!”
“Yêu đương plato không tốt à?” Tây Tư Diên đi giày, cất hai bình nước vào trong ba lô, “Có kế hoạch gì không? Trước hết tiết lộ một chút về đối tượng.”
“Cần gì kế hoạch, vọt vào trong đám người rồi chém phứt cái đầu chó của Ngô Tầm đi là xong.” Tiêu Tê nhất định phải lột da gã, đợi Tây Tư Diên ném qua một ánh mắt lạnh như băng hắn mới nói chuyện đứng đắn, “Chủ yếu là không có cách nào để có thể một mình tiếp xúc với Ngô Tầm, gã làm nhiều chuyện trái lương tâm rất sợ chết, lúc nào cũng phải mang theo một tiểu đội tiến hóa lần hai để bảo vệ an toàn.”
“Nên?”
“Nên phải nghĩ cách đó...”
“Cách gì?”
“...”
Tiêu Tê hít sâu một hơi nhắm mắt nói: “Hồ Điệp cũng đi theo, em hiểu ý anh không?”