CHƯƠNG 8 QUYỂN 2
Định Tương, là một trấn nhỏ nơi biên thành có khoảng hơn một vạn nhân khẩu, Hán sơ thường vì bị Hung nô nhiễu biên mà dời người dân đi để tránh binh họa, tuy rằng Hung nô đã bị”Phiêu Kị tướng quân” Bùi Ngọc Thư đánh một trận chạy về nơi ở tận sa mạc phương Bắc, cư dân cũng lục tục trở về, thế nhưng nhân khẩu cũng chỉ còn hơn trăm vạn người.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, dân chúng trong Định Tương thành luôn sớm đóng hết các cửa nẻo, cửa thành cũng đóng lại trước khi trời tối, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào.
Hôm nay, thành trấn nhỏ này so với dĩ vãng náo nhiệt rất nhiều, nguyên nhân chính là do Hán triều anh hùng dân tộc, đại danh đỉnh đỉnh Phiêu Kị tướng quân, cũng là đương kim Hoàng hậu nương nương Bùi Ngọc Thư cùng tám vạn quân đội đóng quân tại đây, dân chúng tranh nhau muốn nhìn thấy phong thái hiên ngang anh tư cùng quân dung tráng thịnh của y.
Vì tránh nhiễu dân, Bùi Ngọc Thư hạ lệnh quân đội đóng quân ở một vùng ngoại thành trống trải, càng không cho phép binh lính mượn danh nghĩa hỏi thăm đòi dân chúng thứ gì.
Đêm khuya thanh vắng, bốn phía tịch liêu im ắng, bên ngoài chỉ còn tiếng gió xào xạc thét gào qua thảo nguyên, hiu quạnh mà thê lương. Bọn lính đều đã ngủ say, Bùi Ngọc Thư lại vẫn độc tọa trong tướng quân doanh trầm tư.
Gần nhất y làm gì cũng không có tinh thần, ngay cả thuộc hạ quan tướng đều nhận ra.
Rời đi Hoàng Thượng có hơn một tháng, mặc dù khi ở bên hắn thấy phiền, nhưng khi không ở cạnh thì lại không ngừng tưởng niệm. Kìm lòng không đậu mà nhớ đến nụ cười của hắn, vòng tay ôm ấp ấm áp của hắn, nùng tình mật ngữ hàng đêm thì thầm bên tai, còn có khi bị hắn ôm, cảm giác thứ bị thứ nóng bỏng đó lấp đầy. . . . . . Nhớ đến đây, khuôn mặt tuấn nghị bỗng dưng chuyển hồng, trong tình huống tinh thần không ổn định thế này, lại vẫn có thể ra trận giết địch, chỉ huy tác chiến. Ai! Thật không hiểu tháng ngày y vượt qua thế nào a.
Thân là tướng lãnh lĩnh quân, y biết rõ tất cả tâm thần của bản thân đều phải dành cho việc đánh thắng địch nhân, mà không phải nửa đêm ngồi nơi này sững sờ.
Ai! Bùi Ngọc Thư lần thứ hai thở dài, tướng lãnh không phấn chấn nổi thì chỉ huy binh lính thế nào? Huống hồ, trước mắt y phải suy tư làm sao để giảm mức tổn thất binh tướng mã đến mức thấp nhất mới là việc quan trọng hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại, thế nhưng y vẫn ngồi trên thảm ngẩn người, trong đầu tràn ngập suy nghĩ hoàn toàn không chút quan hệ đến việc mang binh tác chiến, tựa hồ đối với việc mình thất hồn lạc phách không hề nề hà.
Doanh trung hỏa ảnh lay động, trừ bỏ tiếng đốt củi đôm đốp, thì cũng chỉ còn tiếng gió quanh quẩn thét gào, bỗng dưng, một trận tiếng bước chân vang lên từ bên ngoài trướng.
“Ai?” Thình lình hoàn hồn từ trầm tư, Bùi Ngọc Thư một tay cầm lấy vỏ kiếm, đề cao cảnh giác nhìn theo bóng dáng ngoài trướng. Binh sĩ thay phiên gác đêm chẳng lẽ đều đã ngủ ? Sao lại để một nhân vật khả nghi di chuyển trong doanh? Chẳng lẽ là quân địch đến dò đường? Y nắm chặt chuôi kiếm đang muốn đứng dậy ra khỏi trướng
“Là ta.” Trầm thấp từ tính thanh âm truyền vào, một thân ảnh cao gầy khoác áo choàng liền đầu xốc lên doanh trướng bước vào.
“Ngươi. . . . . .” Bùi Ngọc Thư trừng lớn đồng mâu như hắc diệu thạch, kinh ngạc chăm chú nhìn người tới.”Hoàng Thượng?”
“Trẫm đến đây.”
Cởi xuống mũ trùm, khuôn mặt dù gầy yếu nhưng không mất bét tuấn mỹ, người mình đang tưởng niệm bỗng xuất hiện trước mắt, nội tâm Bùi Ngọc Thư vô cùng kích động. Thiếu chút nữa xông lên ôm lấy hắn “Ngọc Thư, trẫm nhớ ngươi, nhớ vô cùng.” Bùi Ngọc Thư chưa hóa ý tưởng thành hành động thực tế, thì Lưu Tuần đã bước thật nhanh tới trước, vươn hai tay ôm y vào trong lòng.
“Hoàng Thượng, ngươi sao lại ở đây?” Định Tương cách kinh thành ít nhất một ngàn dặm a.
Tuy rằng niềm vui gặp mặt ngập tràn tâm trí, nhưng chuyện cần hỏi y vẫn không quên. Bùi Ngọc Thư ngẩng đầu, hai tay nắm lấy tay Hoàng Thượng chăm chú nhìn.
Lưu Tuần lần thứ hai đưa y ôm vào lòng, nghé vào tai y thì thầm: “Trẫm nhớ ngươi, cho nên đến đây.”
“Giờ phút này ngươi nên ở trong cung mới đúng, Hoàng Thượng, ngươi lại chạy. . . . . . Ngô!” Câu kế tiếp toàn bộ dừng trong nụ hôn nóng bỏng, Bùi Ngọc Thư trợn to con ngươi đen nhìn hắn.
Tinh tế duyện hôn phỏng theo đường môi đầy đặn, cánh môi khẽ nhếch làm đầu lưỡi linh hoạt thừa cơ luồn vào, trực tiếp tham nhập miệng, cuốn lấy đầu lưỡi non mềm không ngừng khiêu khích, hút mút.
Mật tân tinh thấu vì hai đầu lưỡi dây dưa mà trao đổi trong khoang miệng, cho đến lúc không còn chỗ để đi tràn ra khóe miệng.
Lưu Tuần một tay ôm lấy thắt lưng, một tay đỡ đầu y, hôn đến quên hết tất cả, tựa như giờ khắc này trong thiên hạ chỉ có hai người họ tồn tại.
Bùi Ngọc Thư trừng lớn hai mắt chăm chú nhìn hắn, nguyên bản lo lắng bộ dáng này nếu bị binh sĩ gác đêm thấy chắc chắn tạo thành xôn xao, nhưng lực đạo phản kháng lại dưới hôn kĩ cao siêu của Lưu Tuần dần dần trở nên mỏng manh, đến tận lúc dừng lại, hai tay thậm chí chủ động vươn ra ôm lấy lưng hắn. Được rồi, y thừa nhận chính mình đối với nụ hôn của Hoàng Thượng không có sức chống cự, nhưng, chủ động vươn tay ôm lại thì y giải thích thế nào đây?
Không kịp suy tư tức lại bị đầu lưỡi tham nhập miệng y của Lưu Tuần trêu ghẹo quấy rối.
“Ngô ân. . . . . .” Từng đợt tê dại đến từ nụ hôn sâu kịch liệt, Bùi Ngọc Thư toàn thân mếm nhũn càng lúc càng không thể kháng cự *** như sóng triều úp lại, hai tay ôm lấy hắn càng xiết chặt hơn, bừa bãi chóng đỡ thân hình mềm nhũn của mình.
Cho đến khi Lưu Tuần rời đi làn môi hắn quyến luyến không tha, Bùi Ngọc Thư chưa kịp khôi phục lý trí đột nhiên phát giác lưng mình đã bị đặt lên một vật bằng phẳng.
“Ngoài trướng nơi nơi đều là binh lính, sẽ bị phát hiện. . . . . .” Bùi Ngọc Thư đương nhiên biết hắn kế tiếp muốn làm gì, lý trí bay tận nơi nào cũng trở về, hai tay chống ngực hắn, khuôn mặt tuấn lãng đỏ ửng.
“Đừng lo lắng, không có người đến đâu.” Khêu gợi bạc thần dán lên vành tai Bùi Ngọc Thư nói nhỏ, đồng mâu thâm thúy u hắc ánh lên một tia mị hoặc.
“Trẫm một ngày không thấy ngươi, như cách tam thu a!”Môi Lưu Tuần hôn dọc theo chiếc mũi thẳng tắp, khuôn mặt cương nghị đoan chính, đôi môi dày vừa phải của Bùi Ngọc Thư, cuối cùng dừng trên cánh môi nhẹ nhàng hôn khẽ.”Ta chờ ngươi đã lâu mà chưa thấy ngươi hồi triều, đành phải tự mình đến thăm ngươi.” Một tay kia đã cởi bỏ áo giáp vướng bận tham nhập vào trung y, di chuyển trên khuôn ngực bằng phẳng rắn chắc.
Người mình sớm chiều tưởng niệm giờ phút này đang ở trong lòng mình, hương vị nhẹ nhàng khoan khoái làm kẻ khác hoài niệm cùng vẻ mặt ngượng ngùng bấy giờ làm hắn gấp gáp muốn tìm vào cơ thể vừa cứng cáp vừa mê người này.
“Ô. . . . . .” Ngón tay linh hoạt tiêm dài nhanh chóng bắt lấy nụ hoa trước ngực mà xoa bóp, thân thể Bùi Ngọc Thư nhịn không được mà run lên.”Hoàng Thượng, không. . . . . . Không cần. . . . . . A. . . . . .” Lý tính nói với bản thân phải cản lại bàn tay đang di chuyển trên người mình của Hoàng Thượng, nhưng thân thể lại vì thoải mái mà phản bội chính mình, phát ra tiếng rên rĩ ngọt ngào cũng vô cùng xấu hổ, Bùi Ngọc Thư rất nhanh lấy tay che miệng mình lại.
“Gọi tên trẫm . . . . .” Lưu Tuần gỡ ra bàn tay đang che miệng của y, thanh âm trầm thấp thuần hậu đầy mê hoặc, khiến y càng trầm luân vào sự vui thích của cảm quan.
Mỗi khi Hoàng Thượng yêu cầu y gọi tên hắn thì tức là yên hỏa *** đã được châm, mà bản thân y chỉ có thể theo bản năng thừa nhận ơn trạch của hắn, cảm thụ hắn nhiệt tình như kinh đào hãi lãng.
“Tuần. . . . . . Ân. . . . . .” Nụ hoa mềm mại trước ngược bị ngậm lấy duyện hôn, liếm thỉ, cảm xúc ẩm ướt ấm áp tiếng vang tấm tắc xóa lý trí yếu mềm chỉ còn lại lý tính bạc nhược cùng dục diễm như sóng triều cuồng liệt úp vào.
Không, không được! Binh lính thay phiên đi tuần bên ngoài sẽ phát hiện mất.
Lý trí nhắc nhở y phải lập tức ngăn động tác của Hoàng Thượng lại, nhưng cảm giác quá quen thuộc lại khiến y càng lún sâu càng chìm đắm.
Da thịt màu trà bóng loáng rất nhanh liền che kín vết hôn ngân đỏ tím, ánh lên thủy quang ẩm ướt, nhẹ nhàng âu yếm làm Bùi Ngọc Thư rơi vào con lốc dục vọng mà không thể tự kềm chế “Ngươi. . . . . . A. . . . . .” Bùi Ngọc Thư rõ ràng phát hiện cả người mình rõ ràng kín mít lại kinh ngạc phát giác, Hoàng Thượng mỗi lần cới áo giáp của y tốc độ rất nhanh. Hoàng Thượng chỉ huy tối cao của quân đội, thế nhưng trừ bỏ thị sát quân đội, hắn dù sao cũng rất ít mặc áo giáp, vậy làm sao mà hắn cởi nhanh tới vậy?
Áo giáp được chế tạo từ tinh đồng vừa cứng chắc vừa khó cởi, mỗi lần mặc đều cần người khác trợ giúp mới có thể hoàn thành. Vậy mà Hoàng Thượng không những cởi được rất nhanh, thậm chí còn làm hư, thật không hiểu quái lực của hắn từ chỗ nào tới?
Nhớ lại mỗi lần áo giáp bị phá hư, y hồi tượng lại mà thấy sợ. Quả nhiên, Hoàng Thượng quả thật là thâm tàng bất lộ, tác phong làm việc cực kỳ quỷ dị, từ việc hủy triều cương lập y vi hậu đã có thể nói là đạp đổ hết tất cả, chuyện hắn làm người thường quả nhiên không thể so sánh.
“Ân a. . . . . .” Một xúc cảm ấm áp mà ướt át từ hạ thân truyền đến, miệng Bùi Ngọc Thư không kềm nỗi mà bật ra những tiếng rên rĩ ngọt ngào, suy nghĩ trong đầu vì động tác bất ngờ của Hoàng Thượng mà ngắt ngang.
Hoàng Thượng cư nhiên đối y. . . . . . Đây là việc mà từ lúc bị ép thực hiện điều kiện với Hoàng Thượng chưa từng xảy ra, dù Hoàng Thượng chưa bao giờ yêu cầu y làm chuyện như vậy cho hắn. Nhưng hôm nay. . . . . . Hoàng Thượng Quý vi cửu ngũ lại lấy lòng y, này thật sự làm y khó xử, nhưng tận sâu trong lòng lại ẩn ẩn nổi lên một tia ngọt ngào hạnh phúc thật thản nhiên.
“Hoàng. . . . . . Ô. . . . . . Ân. . . . . .”
Như phải cố ý trừng phạt y không gọi tên mình,lưỡi Lưu Tuần cố ý liếm thỉ phía trước, trêu ghẹo làm y tâm dương khó nhịn, rồi lại như thể vậy còn chưa đủ , hắn lại nhẹ nhàng lướt qua lần nữa.
Mở ra đôi mắt đay láy tràn ngập sương mù nhìn nam tử tuấn mỹ kia, y lý ra nên ngăn cản hành động của hắn, thế nhưng, thân thế bất ngờ run lên, một tia lý trí còn sót lại như diều đứt dây bay thẳng đến chân trời.
“Tuần. . . . . . Ta phải. . . . . .”
Lưu Tuần nheo hai mắt chăm chú nhìn người dưới thân vì dục vọng khó nhịn mà vặn vẹo thân hình, lăng thần hé mở, vừa lòng địa bên tai y phun ra hơi thở ấm áp.”Muốn cái gì?” Tinh mâu như trời đêm nhiễm một tầng sương, yêu mị mà hoặc nhân.
“Ngươi. . . . . . Ta muốn ngươi. . . . . . A” Dục vọng nơi hạ thân hoàn toàn bị nuốt vào miệng, linh lưỡi không ngừng hút mút, trêu đùa, Bùi Ngọc Thư chỉ thấy dục lãng như đào thiên ập xuống mình, cứ lập lại vài lần nhấn chìm y xuống.”Ân. . . . . . A. . . . . . A. . . . . .” Khoái cảm đạp gió rẽ sóng đi đến cực hạn, Bùi Ngọc Thư đạt đến đỉnh, phóng thích mầm móng nhiệt tình vào miệng hắn.
“Thân thân, trẫm muốn ngươi.” Lưu Tuần lấy ra một hộp gỗ nước sơn tinh mỹ, mở ra lấy ngón tay quết lấy một phần hoạt nhuyễn cao màu trắng trong suốt, tách ra đồn phong tròn đang vểnh lên, ở nhập khẩu trượt qua lại rồi xâm nhập vào huyệt khẩu chật hẹp.
“Ngô. . . . . .” Cảm giác dinh dính lành lạnh làm Bùi Ngọc Thư cả người run rẩy, ngón tay thon dài của Lưu Tuần qua lại trong cơ thể y, cảm giác ngứa ngáy vừa tê dại hỗn loạn cùng một chút đau nhứ, y vặn vẹo thân hình ý đồ thoát khỏi cái cảm thụ khác thường đang kích khởi *** trong lòng mình, đáng tiếc hai chân bị chặn không thể nhúc nhích.
Sớm thành thói quen Lưu Tuần lấp đầy cơ thể mình, Bùi Ngọc Thư theo bản năng nâng thắt lưng tìm kiếm thứ nóng rực cứng rắn để lấp đầy thân thể, Lưu Tuần rốt cuộc không nén nổi, nâng hai chân y lên hai bên vai mình, nhanh chóng đẩy dục vọng đang dâng trào của mình vào cơ thể y.
“Ân a. . . . . .”
Một chút không khoẻ cùng đau đớn lệnh Bùi Ngọc Thư nhíu lại mày kiếm, Lưu Tuần chậm rãi đem dục vọng cực đại toàn bộ đẩy vào huyệt đạo chật hẹp, một tay kia lần thứ hai bao lấy dục vọng mới ngủ yên phía trước của y.
“Nóng quá. . . . . .” Dũng đạo Ấm áp mà ướt át co rút, kẹp lấy thứ nóng bỏng dâng trào của Lưu Tuần, nguyên bản muốn đợi Bùi Ngọc Thư từ từ thích ứng rồi mới luật động, thế nhưng hiện giờ hắn lại chẳng còn chút nhẫn nại nào mà xỏ xuyên qua thân thể y.”A! Ta yêu ngươi. . . . . .” Thân thể hắn hoài niệm, cảm thụ mất hồn, Ngọc Thư của trẫm, hoàng hậu của trẫm.
Bùi Ngọc Thư hai chân nâng lên vòng qua thắt lưng Lưu Tuần, theo lực đạo va chạm thân thể mà chủ động nghênh hợp y.
Phía trước dục vọng bị một bàn tay to xoa bóp bộ lộng, dũng đạo chật hẹp phía sau bị mãnh liệt xỏ xuyên, tiền hậu giáp kích khoái cảm mất hồn lệnh Bùi Ngọc Thư không thể cản nổi tiếng rên rỉ thở gấp của mình tràn ngập doanh trướng, giây lát, Bùi Ngọc Thư đến đỉnh, phóng ra nhiệt tình gầm nhẹ một tiếng, Lưu Tuần cũng ở trong cơ thể y phóng thích.
“Có mệt không?” Vén lên lọn tóc đen ướt đẫm trên trán Bùi Ngọc Thư, Lưu Tuần yêu thương hôn lên mặt y.
Bùi Ngọc Thmặt đỏ ửng lắc đầu, tuy rằng rơi vào cao trào khoái cảm làm y có chút mệt mỏi, nhưng y vẫn còn muốn. . . . . . Vô ý thức vặn vẹo thân hình, truyền lại tin tức bản thân vẫn chưa thỏa mãn.
“Còn muốn?” Dục vọng nằm yên trong cơ thể Bùi Ngọc Thư, vì u vô thức khiêu khích mà lần thứ hai cương lên.
Nhìn khuôn mặt tuấn lãng của Bùi Ngọc Thư đỏ như quả táo chín trên cây, tâm tư y đã rất rõ ràng.
Lưu Tuần áp cánh môi mình lên môi y.”Nhưng, ngươi còn phải mang binh. . . . . .”
“A! Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Bùi Ngọc Thư mặt lại đỏ hơn, rõ ràng phát hiện bản thân vì đắm chìm trong dục vọng mà ngay cả chuyện mang binh cũng quên. Tại sao có thể như vậy? Y sao lại quên mất nhiệm vụ trọng yếu như vậy chứ?
Mặt y lúc đỏ lúc trắng, vô cùng ác cảm với chuyện mình vì sa vào chuyện mây mưa với Hoàng Thượng mà quên chuyện tác chiến.
“Vậy. . . . . . Lại đến một hồi đi.” Không để cho y có thời gian tự hỏi, Lưu Tuần đỡ thắt lưng y lên bắt đầu luật động.
“Ân. . . . . . A. . . . . . A. . . . . .” Hai chân giao nhau lần thứ hai vòng ra sau, Bùi Ngọc Thư nháy mắt lại trầm luân vào dục lãng xâm nhập.
Va chạm mạnh mẽ hữu lực cùng âm thanh *** mĩ phát ra khi bị xuyên, cực đại dâng trào của Lưu Tuần cùng mật huyệt của Bùi Ngọc Thư dính sát vào nhau, theo mãnh liệt động tác trừu sáp, Bùi Ngọc Thư toàn thân thư sướng mất hết tự hỏi.
“Tuần. . . . . . A, a. . . . . . A. . . . . .”
Hai người lần thứ hai đặt đến đỉnh, phóng ra tình dịch ấm áp.
“Còn lại hồi cung lại tiếp tục.” Lưu Tuần chậm rãi rút khỏi cơ thể y, tiếng nói trầm thấp khàn khàn bên tai y thì thầm, hắn rất muốn cùng Ngọc Thư tiếp tục triền miên, đáng tiếc tình huống không cho phép.”Hảo hảo chiếu cố bản thân.” Lưu Tuần mặt xong bào phục, vì y rửa sạch thân mình rồi giúp y mặc lại trung y cùng áo giáp, ôn nhu hôn lên mặt y.
“Ân, Hoàng Thượng cũng phải bảo trọng.” Bùi Ngọc Thư gật đầu, tiễn hắn ra ngoài.
Lưu Tuần duỗi song chưởng ra ôm y vào lòng, “Trẫm nhớ ngươi rất nhớ ngươi.” Nâng cằm Bùi Ngọc Thư áp môi mình lên, “Đừng để trẫm chờ quá lâu.”
“Ân.”
Bùi Ngọc Thư lần thứ hai gật đầu, lưu luyến không rời nhìn theo bóng dáng Lưu Tuần, sải bước hắc sắc yêu mã”Trục Vân”, giá một tiếng nhanh chóng rời đi.
Cho đến khi thân ảnh Lưu Tuần hoàn toàn biến mất trong bóng đêm, Bùi Ngọc Thư mới xoay người quay về doanh trướng.
Lục Trung Phu buồn ngủ mắt nhập nhèm xốc lên doanh trướng đang muốn đi nhà vệ sinh, bỗng nhiên nhìn thấy ngoài tướng quân doanh có hai thân ảnh, chỉ thấy Hoàng hậu nương nương cùng một nam tử cao gầy rắn rỏi nói tạm biệt, đối phương còn hôn y, nam tử này hảo quen thuộc. . . . . . A! Là Hoàng Thượng!
Hoàng Thượng sao lại nữa đêm đến thăm quân doanh ngoài quan ngoại? Hắn không phải ở trong cung sao?
Chẳng lẽ, Hoàng Thượng đêm khuya tới đây dạ hội (có thể tạm hiểu là lén lút hẹn hò =)) )Bùi tướng quân. . . . . . Không, là Hoàng hậu nương nương?
Lục Trung Phu mang theo đầy đầu nghi vấn vào nhà vệ sinh, lại đầy khó hiểu trở lại doanh trướng.
Lưu Tuần trên quan đạo hắc ám, một đường ra roi thúc giục Trục Vân, nó chính là danh câu ngày đi ngàn dậm, nguyên là Ðại Uyên tiến cống, Trục Vân tựa hồ cũng cảm nhận được hắn lo lắng, mã bất đình đề rất lướt trên đường.
Bầu trời hắc ám tĩnh lặng chuyển thành màu lam sậm, rồi nhanh chóng chuyển sang màu trắng.
Phương đông dần dần trắng tức là canh năm đã tới, Lưu Tuần càng thêm nóng vội thúc ngựa.
Một bước tiến vào Vị Ương cung, Lưu Tuần đi thẳng đến tẩm điện, bỗng dưng phát hiện có nhan ảnh đang canh giữ ngoài cửa điện không ngừng qua lại.
“Hoàng Thượng, ngài rốt cục trở về, ngài nhanh giết nô tài rồi!” Tứ Hỉ vừa thấy Hoàng Thượng vội vàng tiến ra đón hạ thấp người hành lễ.
“Tứ Hỉ, sao mắt lại sưng như trái vải vậy?”
Xem ra tâm tình Lưu Tuần rất không tệ, một đêm không ngủ lại vẫn còn khí lực trêu chọc Tứ Hỉ.
“Ngài đừng đùa nô tài nữa, đợi đến giờ mà vẫn chưa thấy ngài về, mắt khóc đến sưng a.” Tứ Hỉ nguyên bản lo lắng mình khó giữ được đầu, ruốt cuộc sau khi nhìn thấy Hoàng Thượng nín khóc mỉm cười, Lưu Tuần vỗ vỗ vai nó, khóe miệng cong lên xuân phong đắc ý vô cùng.”Tứ Hỉ, lần này ngươi làm tốt lắm.”
“Hoàng Thượng, ngài rốt cục cười rồi, như vậy nô tài lo lắng cũng rất đáng.” Tứ Hỉ ghé sát vào cạnh hắn lén lút hỏi: “Lần này ngài có gặp được Hoàng hậu nương nương?”
“Ân, đều là công lao của ngươi, có phần thưởng.” Lưu Tuần khoái trá gật đầu, suy nghĩ của hắn vẫn dừng lại ở cảnh tượng mấy canh giờ trước cùng Bùi Ngọc Thư triền miên kích tình hỏa nhiệt.
“Cám ơn Hoàng Thượng! Cám ơn Hoàng Thượng!” Nguy hiểm mất đầu ruốt cuộc cũng biến mấy, Tứ Hỉ vui vẻ tạ ơn Hoàng Thượng thánh tư.
Lưu Tuần xoay người vào tẩm điện, chuẩn bị đổi y phục vào triều.” Đã tới canh giờ lâm triều, mau giúp trẫm thay y phục.”
“Vâng!” Tứ Hỉ vui vẻ theo sát sau Hoàng Thượng tiến vào tẩm điện, vì hắn thay đổi triều phục.
Hôm nay, lúc lâm triều Hoàng Thượng lùi lại hai canh giờ, cả triều văn võ nguyên bản lo lắng Hoàng Thượng có ngã bệnh không, đang châu đầu ghé tai nghị luận, một câu”Hoàng Thượng giá lâm” lệnh tất cả các đại thần phút chốc lặng im.
Chỉ thấy Hoàng Thượng một bước vào tiền điện, anh khí toả sáng, ngọc thụ lâm phong, một trời một vực với hôm qua hứng thú rã rời. Các đại thần tuy có chút kinh ngạc thay đổi của Hoàng Thượng, nhưng thấy Hoàng Thượng lại khôi phục anh tư rạo rực của dĩ vãng, xuân phong đắc ý, làm mọi người cũng an tâm hơn.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hà Nội khu phát sinh nạn hạn hán, xin hỏi xử trí như thế nào?” Đại ti nông Tang Hoằng Phủ bước ra khỏi hàng hướng Hoàng thượng góp lời.
“Truyền lệnh xuống, không cần lấy ngô cho ngựa ăn, các huyện lân cận mở kho lương cứu tế nạn dân, nếu không đủ, từ quốc khố cung cấp.” Lưu Tuần không cần nghĩ ngợi đã trả lời vấn đề của đại ti nông.
“Vâng, thần tuân chỉ.” Tang Hoằng Phủ lĩnh chỉ, hướng Hoàng thượng khom người hành lễ lui về triều liệt.
“Khải tấu Hoàng Thượng, Nam Việt quốc nội loạn, Nam Việt quốc vương cử sứ giả đến thỉnh cầu chúng ta phái binh hỗ trợ.” Vương Thừa tướng báo cáo tình hình trước mắt của phía nam mà hôm qua tiếp kiến Nam Việt quốc sứ giả cùng khoái mã truyền thư lại cho Hoàng thượng.
“Các khanh có ý kiến gì?” Con ngươi đen thâm thúy như bích đàm nhìn quét biểu tình các đại thần trên điện.
” Nam Việt là thuộc quốc của nước ta, lý nên phái binh trợ giúp.” Trần Thái úy bước ra khỏi hàng bẩm tấu, hắn tối không quen nhìn hành vi ỷ thế hiếp người, vì biểu dương thiên uy Đại Hán, nhất định phải lấy lại công đạo.
” Nam Việt chỉ là một tiểu quốc phía nam, quân đội chủ lực của chúng ta hiện giờ đều phái ra đối phó Hung nô phương Bắc, không còn năng lực tăng phái binh viện.” Vương Thừa tướng trả lời, đối phó Hung nô đã dốc hết tâm lục của triều đình, hắn không tán thành dụng binh phía nam.
“Nếu không xuất binh duy trì, sẽ tổn hại ta thiên uy Đại Hán vương triều, cũng khó thu phục các thuộc quốc khác.” Trần Thái úy có chút bất mãn ý tưởng chỉ lo thân mình của Vương Thừa tướng, hơn nữa, hắn cũng muốn ra chiến trường lập công a, nếu Hoàng hậu nương nương cũng có thể phụng binh tấn công Hung nô, hắn cũng có thể lãnh binh Nam chinh.
Chu Ngự Sử giữa lúc hai người họ tranh cãi đỏ mặt tai hồng bước ra khỏi hàng, đưa ra một ý kiến khác.”Như có thể phái sứ giả đến ngăn lại nội loạn trong Nam Việt quốc, có lẽ sẽ không cần vận dụng đại lượng quân đội.”
“Ân, đó là một đề nghị hay, đợi Ngọc Thư khải hoàn hồi triều rồi thương nghị tiếp.” Lưu Tuần liếc Chu Ngự Sử gật đầu, ý kiến của hắn không khác mình là mấy.
“Nhưng, Hoàng hậu nương nương không biết khi nào mới có thể hồi triều, việc này trì hoãn chỉ sợ không ổn.” Vương Thừa tướng lại nói ra nghi ngờ của mình.
“Đừng lo, Ngọc Thư đã vài ngày nữa chắc sẽ khải hoàn hồi triều. Đến lúc đó, trẫm đều có tính toán.”
“Vâng, thần tuân chỉ.”
Hoàng Thượng sao lại có tự tin Hoàng hậu nương nương vài ngày nữa chắc chắn sẽ khải hoàn hồi triều, hay là Hoàng Thượng có thể cùng Hoàng hậu nương nương cách xa mấy ngàn dậm liên lạc? Các đại thần nội tâm tràn ngập khả nghi, nhưng lại không ai dám hỏi ra.
Lưu Tuần vung tay lên, tự long ỷ đứng dậy.”Bãi triều.”
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Cả triều văn võ quỳ xuống cung tiễn Hoàng Thượng rời đi tiền điện. Hắn nện bước nhẹ nhàng cùng bộ dáng xuân phong đắc ý, làm mọi người sâu sắc cảm nhận được tâm tình hắn tựa hồ thập phần vui vẻ.
Triều thần đương nhiên không biết Hoàng Thượng vì cái gì chỉ trong một đêm lại có chuyển biến lớn như vậy, nhưng hắn thay đổi lại làm bọn hắn buông được tảng đá trong lòng, ít nhất, Hoàng Thượng khôi phục sinh khí cùng hiệu suất làm việc của dĩ vãng, chuyện này quan trọng nhất.
Người duy nhất biết nội tình trước mắt đang ở trong phòng đếm mấy thứ Hoàng Thượng ban tặng, miệng cười hết cỡ, thế nhưng có đánh chết nó cũng không nói ra sự thật.
Hết đệ nhị quyển – Đệ bát chương