CHƯƠNG 9 QUYỂN 2
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, chuyện ngài công đạo vi thần đã điều tra rõ.”
Một gã nam tử mặc bào phục màu rám nắng hướng Lưu Tuần đang ngồi phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng hai tay ôm quyền khom người hành lễ.
“Nga, kết quả thế nào?” Lưu Tuần ngẩng đầu, nhíu mày chăm chú nhìn người tới sắc mặt ngưng trọng.
“Lần này phản loạn là do Hoài An vương chủ mưu, hắn huấn luyện quân đội, mua vũ khí, ý đồ công tiến Trường An. . . . . .” Đình úy Thang Thế Cừ cúi đầu không dám nói thêm gì nữa, loại tác pháp này đã phạm vào tội mưu phản, phải tru cửu tộc. Thế nhưng Hoài An vương là thúc phụ của Hoàng Thượng, không biết Hoàng Thượng phải xử trí thế nào?
“Phải không?” Lưu Tuần phản ứng lại phi thường bình tĩnh.
“Vậy, kẻ sai người ám sát trẫm lại ngộ thương Ngọc Thư cũng là hắn?” Tiếng nói trầm thấp khêu gợi lúc này nghe ra hệt như thanh âm vọng về từ minh phủ, từ đó có thể nghe ra hắn phẫn nộ tới mức nào, kẻ khác không khỏi phải rùng mình.
“Chuyện này. . . . . . phải.” Thang Thế Cừ cúi đầu càng thấp, hắn nhịn không được đối Hoài An vương đồng tình, người nào không chọc, lại muốn trêu chọc Hoàng Thượng, trừ bỏ Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng làm việc chính là không nói tình cảm a.
“Truyền thủ dụ của trẫm, triệu Hoài An vương vào cung, trẫm có chuyện muốn nói cùng hắn.” Lưu Tuần ánh mắt lãnh liệt, không chút biểu tình.
Nhận được tin Lưu Tuần đã biết chuyện mình làm phản, lại nhận được thủ dụ của hắn muốn thỉnh mình vào cung nói chuyện, nội tâm lo sợ bất an, chuyến đi này chỉ sợ lành ít dữ nhiều. Ai chẳng biết Lưu Tuần mà hạ ngoan chiêu thì đến lục thân hắn cũng chẳng nhận, hắn tuy là thân thúc phụ của Hoàng Thượng, nhưng lại phạm vào điều tối kỵ Hoàng Thượng—— thương tổn đương triều Hoàng hậu nương nương, bút trướng chỉ sợ ngay cả tiên thi cũng không đủ để tiêu trừ nha.
“Phụ thân, người xem bây giờ nên làm thế nào?” Hoài An vương trưởng tử Lưu Kình phi thường khẩn trương nhìn phụ thân mình, không biết ông sẽ làm thế nào? Tội mưu phản gả cũng có tham gia, nếu không phải gã theo sau giựt dây, phụ thân cũng sẽ không dứt khoát quyết định khởi binh tạo phản.
“Nếu đến chỗ Hoàng thượng thỉnh tội, có lẽ Hoàng Thượng sẽ niệm tình thúc chất cảm mà xử lý nhẹ nhàng.” Tam tử Lưu Hoành trời sanh tính nhân từ, hắn nguyên bản phản đối phụ thân mưu phản, nhưng phụ thân cùng đại ca không nghe, vẫn cứ khư khư cố chấp.
“Các ngươi quả thật không hiểu tính tình Hoàng Thượng rồi, bổn vương phạm vào tối kỵ của hắn, cho dù đi nhận sai, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho bổn vương.” Lưu Kiến thở dài, lúc trước Sùng Hoa đã nhắc nhở ông không cần hành động thiếu suy nghĩ, ông không nghe, tùy tiện phái người ám sát Hoàng Thượng, kết quả lại ngộ thương đương triều hoàng hậu, hiện giờ hối hận đã không kịp.
Lưu Kiến tự biết trốn không khỏi một kiếp này, nếu thượng kinh chắc chắn sẽ chất, không bằng. . . . . .
Ông để lại mấy lời căn dạn các con mình rồi rút kiếm tự vẫn.
Hôm sau, Lưu Tuần lâm triều biết được Hoài An vương tự vẫn. Nếu Hoài An vương đã tự vận tạ tội, hắn cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm ông ta thương tổn Bùi Ngọc Thư.
Hừ! Cáo già! Thoát thật nhanh, trẫm cũng không tức giận ngươi mưu phản, đối trẫm mà nói đó chỉ là tội nhỏ không chút quan trọng, trẫm để ý chính là ngươi dám thương tổn Ngọc Thư, đó mới là tội lớn không thể tha.
“Chủ mưu Hoài An vương đã tự vận, việc này trẫm không truy cứu, sau này từ tam tử Lưu Hoành kế nhiệm Hoài An vương, tất cả bổng lộc như cũ, bãi triều.”
Đương Lưu Hoành tiếp thánh chỉ, sững sờ đương trường, tước vị không phải hẳn nên do trưởng tử kế thừa sao? Sao giờ lại do tam tử như hắn kế nhiệm Hoài An vương a? Vậy đại ca thế nào?
“Hoàng Thượng quả thật là một người sáng suốt, hắn biết ta cũng có can dự vào chuyện mưu phản lại không truy cứu, không ban chết đã là hoàng tư rộng rãi.” Lưu Kình cảm thán nói, đương kim Thánh Thượng quả nhiên là một kẻ không thể trêu, chuyện gì cũng không thể gạt được hắn.
“Sùng Hoa, hoàng thượng hạ chỉ muốn ta kế nhiệm Hoài An vương.”
Lưu Hoành cầm thánh chỉ chạy nhanh đến phòng Sùng Hoa, khi phụ thân tìm cách mưu phản, hắn nhốt Sùng Hoa tại một gian phòng cách phòng ngủ hắn không xa, lúc ấy hắn đã có hội tiếp cận Sùng Hoa.
Còn nhớ rõ khi lần đầu nhìn thấy nó, hắn còn tưởng rằng nó là thiên tiên hạ phàm, Sùng Hoa bộ dạng tiêm lệ tuyệt trần đã lập tức bắt hắn làm tù binh. Đáng tiếc cửa vào trái tim nó đã vĩnh viễn đóng chặt, bởi vì nó chỉ thích Hoàng Thượng.
Ai! Thích Hoàng Thượng là không có hy vọng, khắp thiên hạ ai chẳng biết tất cả tâm tư của Hoàng Thượng đều danh cho đương kim hoàng hậu, đối với y chính là sủng ái có thừa, hoàn toàn không chứa được kẻ nào khác.
Lưu Hoành không hổ là người của Lưu gia, bộ dạng cùng Lưu Tuần có vài phần tương tự, nhưng tính tình lại tốt hơn nhiều, đối xử nhân từ với mọi người, người không biết còn nghị yếu đuối vô năng. Nhưng, trừ bỏ dung mạo cùng Hoàng Thượng có vài phần tương tự, còn lại không chỗ nào không khác, thiếu khí phách cùng tác phong làm việc quyết đoán của Hoàng Thượng.
Bất quá, không giống cũng không sao, chỉ cần hắn yêu ta thì tốt rồi! Sùng Hoa nhớ lại lúc Lưu Hoành bất khuất bám nó, không nén nổi mà trong lòng lan ra một tia hạnh phúc ngọt ngào, bất tri bất giác cũng quen việc hắn bám lấy không buông.
Sùng Hoa nở một nụ cười thanh lệ ra đón hắn.”Ngươi nói thật?”
“Ân.” Lưu Hoành gật đầu, hắn ôn nhu chăm chú nhìn con người xinh đẹp tuyệt trần trước mắt này.
Lưu Hoành ôm lấy mảnh khảnh thân mình của nó.”Sùng Hoa, sống với ta được không?”
“Ta từng là nam sủng của Hoàng Thượng.” Sùng Hoa dúi đầu vào lòng hắn, rầu rĩ nói.
“Ta biết.” Lưu Hoành khẽ vuốt lưng nó, một chút cũng không để ý.
“Ta từng rất thích Hoàng Thượng.” Hoàng Thượng từng là người nó yêu nhất, thế nhưng hiện tại vị trí này đã bị người khác thay thế.
Lưu Hoành nâng cằm nó lên, ấn lên gương mặt đỏ bừng của nó một nụ hôn.”Chỉ cần ngươi hiện tại thích ta là tốt rồi.”
“Ta cũng từng là nam sủng của phụ vương ngươi.” Lão nhân làm người khác chán ghét kia, chính là vì lão thiếu kiên nhẫn mới khiến đại sự bất thành, còn khiến mình vì thiếu chút nữa đã hại chết Hoàng Thượng mà khổ sở vô cùng.
“Ngươi hiện tại là người của ta.” Hắn biết Sùng Hoa đã dần dần chuyển tình yêu dành cho Hoàng Thượng lên người mình.
“Có lẽ ta chỉ là vì ngươi lớn lên giống Hoàng Thượng mà thích ngươi, kỳ thật chưa chắc chân chính thích ngươi.” Sùng Hoa vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận tâm ý của mình.
“Không, ta xác định ngươi thích ta, bởi vì trừ bỏ diện mạo, ta một chút cũng không giống Hoàng Thượng.”
Lưu hoành cố ý đẩy ra mê trận trong lòng nó, nhất định muốn nó nhận rõ bản thân mình thích ai.
“Hiện tại ngươi còn vấn đề gì nữa?” Lưu Hoành hai tay vỗ về khuôn mặt nho nhỏ của nó hỏi.
Sùng Hoa đỏ mặt lắc lắc đầu, càng chui sâu vào lòng ngực ấm áp của hắn.”Không còn.”
“Vậy là tốt rồi, có thể sống với ta chứ?” Lưu Hoành nâng cằm nó lên chăm chú nhìn nó, mặt hai người tựa vào nhau thật gần, bốn cánh môi thiếp hợp, khó mà chia lìa.
“Ân.” Sùng Hoa nhẹ đáp, đắm chìm trong nụ hôn ôn nhu của hắn. Kỳ thật, có người toàn tâm toàn ý yêu mình là một chuyện rất tốt, ít nhất không cần cùng những người khác tranh sủng.
Bùi Ngọc Thư ở Định Tương nghĩ ngơi và hồi phục lại, lần thứ hai dẫn quân tiến đến Bắc Huy, trên đường gặp được quân đội của Lang Nha Thiền Vu.
Hung nô cùng Đại Hán hai quân giằng co, quân dung to lớn, chỉnh tề uy nghiêm.
Lang Nha Thiền Vu nheo lại duệ mâu như hùng ưng, quét Hán quân liếc mắt nói một cái, “Nghe nói hán quân là do đương triều hoàng hậu chỉ huy, sao không thấy bóng nàng ta đâu? Là vì sợ bản Thiền Vu mà trốn rồi phải không?”
“Uy, ngươi suy nghĩ nhiều quá! Người cưỡi ngựa trắng đứng trước mặt ngươi chính là đương triều hoàng hậu.” Lục Trung Phu khó chịu trước bộ dáng không coi ai ra gì của Lang Nha Thiền Vu, trực tiếp đánh nát ảo tưởng của hắn.
Lắm miệng! Bùi Ngọc Thư liếc Lục Trung Phu một cái, lại lần thứ hai quét ánh mắt lãnh liệt về phía Lang Nha Thiền Vu.
“Ngươi? Đương triều hoàng hậu? Ha ha ha ha. . . . . .” Lang Nha Thiền Vu nghe vậy càng cười to hơn, ngay cả các tướng sĩ thuộc hạ phía sau hắn cũng không khách khí cất tiếng cười nhạo .
“Cười cái gì cười!” Lát nữa sẽ đánh cho ngươi hoa rơi nước chảy! Lục Trung Phu tức giận mắng.
“Không thể tưởng được Hán triều thiên tử thể nhưng lại lập một nam tử vi hậu, xem ra Hán triều vận số đã hết.” Lang Nha Thiền Vu vẫn tiếp tục khiêu khích.
“Hán triều thiên tử điên rồi, tự mình đánh mất giang sơn a.” Hữu Hiền vương châm chọc nói.
“Hán nhân có bệnh a, thích nam tử.” Tả Hiền vương cũng không chịu thua kém ra sức cười nhạo.
“Nam nhân thân thể rắn chắn có chỗ nào tốt chứ?” Một thanh âm khác từ phía sau Lang Nha Thiền Vu phát ra, ý khinh bỉ không cần nói cũng biết.
“Hoàng đế ca ca, người ta rất thích ngươi ác.” Cũng có kẻ giả tiếng trêu chọc Bùi Ngọc Thư.
Bùi Ngọc Thư nhíu chặt mi, ánh mắt lãnh liệt, nhưng là một câu cũng chưa nói, tuy vậy cơn giận trong nội tâm y lại tăng tới mức cao nhất. Y không để ý tới đối phương châm chọc khiêu khích, tính toán lấy thực lực khiến bọn họ câm miệng.
Y xoay người ra ám hiệu cho Dương Quảng Lăng, Phùng Đường Võ cùng Lục Trung Phu phía sau, ba người hiểu ý bắt đầu ngầm dàn đội hình ra.
Đánh chết ngươi! Lục Trung Phu âm thầm mắng tên Thiền Vu hỗn đản nói năng lung tung nói, gã đã thực sự chọc tức hoàng hậu tướng quân rồi, chỉ sợ chốc nữa chết thế nào cũng không biết a.
Bùi Ngọc Thư rút ra trường kiếm bên hông, giơ cao thân kiếm vung về phía trước, tất cả Hán quân bắt đầu tấn công.
“Các huynh đệ, thượng a!” Lang Nha Thiền Vu cũng rút ra đao chỉ về phía trước thét.
Hán Hung hai quân đều hăng hái chiến đấu vọt vào trận doanh của địch.
Bùi Ngọc Thư biểu tình không thay đổi, cả người tản ra cơn giận bức người, gặp một người chém một người, y cùng Lang Nha Thiền Vu chính diện giao phong, cừu nhân gặp lại, hết sức đỏ mắt, y huy trường kiếm, nhanh như thiểm điện, chiêu chiêu đoạt mệnh.
Tên hỗn trướng đó dám cười nhạo Hoàng Thượng, tuyệt đối không thể tha thứ!
Lang Nha Thiền Vu cũng không cam yếu thế, tiếp lấy kiếm chiêu đoạt hồn của y.
Phút chốc, một trận cuồng phong cuộn cát bụi lên, đương trường cát vàng cuồn cuộn, che mất tầm mắt của hai quân, động tác song phương đều chậm lại.
Bùi Ngọc Thư xem đúng giờ cơ, Đâm vào tim Thiền Vu một kiếm, phốc một tiếng, chất lỏng đỏ tươi từ nơi kiếm đâm vào chảy xuống, Lang Nha Thiền Vu ôm ngực lập tức ngã xuống.
“Thiền Vu trúng kiếm !” Tả Hiền vương hô to một tiếng, chạy về phía Lang Nha Thiền Vu.
Còn lại quân nhân Hung nô vì mất chủ tướng mà trận hình bắt đầu đại loạn.
Bùi Ngọc Thư thừa thắng xông lên, một mình vọt vào quân địch, mà Hán quân được thêm ủng hộ, bao vây Hung nô quân đang chạy trốn khắp nơi.
Một hồi hỗn chiến, Hán quân tiêu diệt Hung nô quân, bắt mấy vạn binh tướng làm tù binh, cùng với quân nhu quân dụng và mấy trăm vạn trâu dê.
Bùi Ngọc Thư chiến thắng hồi triều, Lưu Tuần long tâm đại duyệt.
Ngọc Thư quả nhiên tuân thủ lời hứa cùng trẫm, chẳng qua mấy ngày đã khải hoàn hồi triều.
“Này. . . . . . Là hoàng hậu tướng quân lĩnh quân có cách, vừa xuất quân đã đả bại Hung nô.” Dương Quảng Lăng hướng Hoàng thượng báo cáo ngắn gọn hai lần chiến dịch.
Lưu Tuần quét tầm mắt nhìn chúng quan tướng, tình hình chiến đấu hắn đã nghe thám tử hồi báo, bất quá, hắn bây giờ mới nghe được bốn chữ quan trọng —— hoàng hậu tướng quân.
Nga, “Hoàng hậu tướng quân” này gọi thật hay!
“Trẫm đặc biệt phong ‘ Phiêu Kị tướng quân ’ Bùi Ngọc Thư vi ‘ Phiêu Kị hoàng hậu tướng quân ’, để biêu dương chiến công xuất sắc lần này.” Lưu Tuần tự nhận đây là biểu hiện tình yêu dành cho Ngọc Thư, tâm tình sung sướng tặng thêm cho y một cái phong hào.
Bùi Ngọc Thư đương trường sửng sờ tại chỗ không biết nên phản ứng thế nào.
Phiêu Kị hoàng hậu tướng quân? Này, phong hào dọa người như vậy cũng muốn y nhận sao?
Đầu tiên là phong hậu, bây giờ tới hoàng hậu tướng quân, hắn từ chỗ nào lấy ra mấy cái phong hào loạn thất bát tao thế chứ?
Nhưng mà, không tiếp thụ cũng không được, “Thần Bùi Ngọc Thư khấu tạ hoàng tư.” Bùi Ngọc Thư chỉ phải lắc đầu, bất chấp việc cả triều văn võ nhìn chăm chú mà nhận cái phong hào quái gỡ nọ.
“Thân thân, ngươi nhớ trẫm đến vậy sao? Vừa hạ triều đã lập tức tìm trẫm?” Lưu Tuần tâm tình tốt, thấy Bùi Ngọc Thư lập tức mở tay ôm y vào lòng.
“Hoàng Thượng, ta. . . . . .” Bùi Ngọc Thư tựa đầu vào trên vai hắn nói quanh co mấy từ ấy mãi.
Lưu Tuần khẽ vuốt lưng y ôn nhu hỏi han: “Làm sao vậy? Ân?”
“Cái kia. . . . . . Cái kia. . . . . .” Bùi Ngọc Thư đang suy tư nên mở miệng ra sao.
“Cái gì?” Ngọc Thư hiếm khi nói chuyện ấp a ấp úng, không biết lại có chuyện gì khó nói đến thế? Hoặc là y thông suốt, muốn thổ lộ tình yêu với trẫm? Lưu Tuần đào đào cái lổ tai, đang muốn chăm chú lắng nghe.(anh thật tự kỷ =)))))) )
“Chính là cái kia. . . . . . Phiêu Kị tướng quân có thể duy trì nguyên phong hào củ không a? Đừng có thêm vào hai chữ hoàng hậu?” Bùi Ngọc Thư ấp úng nói ra yêu cầu của mình.
“Không được!” Lưu Tuần từ chối ngay.
“Bỏ thêm hai chữ đó, chẳng phải là triệu cáo khắp thiên hạ sao?” Bùi Ngọc Thư có chút buồn bực, hảo hảo một phong hào tướng quân, để làm chi còn muốn thêm hai chữ đó vào? Chẳng ra cái gì cả, một chút cũng hiện ra không ra y là một tướng quân uy phong lẫm lẫm, ngược lại cảm thấy có chút ẻo lả.
“Trẫm phong ngươi vi hậu, thiên hạ dân chúng sớm biết ngươi là Hoàng hậu nương nương, đây là sự thật, làm gì để ý đến mấy thứ này?” Hắn không cho phép Ngọc Thư phủ nhận thân phận hoàng hậu của mình, y càng phản kháng, hắn càng phải mạnh tay, lần sau rõ ràng phong y làm” Hoàng hậu nương nương chuyên chúc của Hoàng Thượng ” cho rồi.(=)))) tội bạn Thư)
“Chính là. . . . . .” Bùi Ngọc Thư buồn bực chu miệng.
“Ngươi nha, miệng chu cao như vậy, cao tới mức treo được cái hồ lô rồi đó.” Lưu Tuần cười khẽ lấy tay chọc chọc môi y.
“Chính là ta. . . . . .” Nếu tất cả mọi người đã biết, vậy cần gì phải vẽ rắn thêm chân như thế? Bùi Ngọc Thư vẫn cảm thấy Hoàng Thượng cười rất gian trá, hắn hình như là cố ý thì phải?
“Đừng tức giận, chúng ta tiếp tục chuyện chưa làm xong trong quân doanh đi.” Lưu Tuần hôn lên mặt y, tính toán ôm ngang y lên.
Bùi Ngọc Thư chống tay trước ngược hắn.”Chờ, chờ một chút. . . . . .”
“Trẫm chờ không kịp, ngươi cũng muốn không phải sao?” Lưu Tuần ôm y lên, nhẹ nhàng đặt y xuống ngọa tháp trong ngự thư phòng.
Bùi Ngọc Thư mở đôi mắt to hết cở nhìn động tác của Hoàng Thượng, y cực kỳ kinh ngạc Hoàng Thượng cư nhiên có thể thoải mái ôm lấy y còn đang mạc áo giáp, hắn. . . . . . Quả nhiên sức mạnh thật lớn
“Ta còn chưa cởi áo giáp. . . . . .” Bùi Ngọc Thư hai tay chống lấy thân hình gần trong gang tấc của Hoàng Thượng.
“Đừng lo lắng, trẫm sẽ giúp ngươi cởi.” Cơ quan của bộ áo giáp này giờ mới phát huy công dụng a!
“Không cần phiền toái Hoàng Thượng, ta tự làm là được . . . . .”
Nếu hắn lại sử xuất quái lực, vậy chẳng phải áo giáp trên người hắn lại bị phá hư? Y rất thích bộ áo giáp này, thật luyến tiếc nếu nó hóa thành sắt vạn trong tay Hoàng Thượng.
“A! Ngươi muốn làm gì?” Bùi Ngọc Thư kinh ngạc nhìn động tác của Hoàng Thượng.
Lưu Tuần đặt hai tay Bùi Ngọc Thư xuống hai bên sườn, ngón tay thon dài khẽ với vào hai bên sườn, “Đương” một tiếng vặn bung ra hai cái hoạt xuyên, ba một tiếng, trọn bộ áo giáp từ vai đến sườn bung ra, ngay cả phần che tay cùng thắt lưng khố cũng tự động lỏng ra.
“Đây, đây là có chuyện gì?” Bùi Ngọc Thư kinh ngạc nhếch môi, không biết phản ứng thế nào, hoặc là nên nói, y hoàn toàn bị vây bên ngoài tình hình.
“Cởi áo giáp nha.” Lưu Tuần không nhanh không chậm trả lời nghi vấn của y, một tay kia ném các mảnh áo giáp xuống đất.
“Ta biết, nhưng sao lại có kiểu cởi bung ra thế này?” Bùi Ngọc Thư khó tin chăm chú nhìn áo giáp bị hắn ném xuống đất.
“Nếu không làm như vậy, trẫm không thể đảm bảo bộ áo giáp này sẽ không giống như lần trước bị tháo hư.”
Lưu Tuần nói rất đương nhiên, thế nhưng Bùi Ngọc Thư nghe được lại vô cùng ngạc nhiên.
Hắn lăng lăng nhìn Lưu Tuần chưa từng ngừng động tác .”Cho nên. . . . . .”
“Đây chính là đặc thù áo giáp trẫm đặc biệt tạo cho ngươi nga.” Lưu Tuần quăng mảnh áo giáp cuối cùng xuống đất, bắt đầu cởi ra y phục trên người Bùi Ngọc Thư, một bàn tay dao động vuốt ve thân thể y.
“Nhưng mà làm thế có khác gì tháo hư a, bung thành nhiều mảnh vậy thì làm sao ráp lại được?” Bùi Ngọc Thư vẫn chìm đắm trong kinh ngạc, hồn nhiên chưa biết y phục mình đã bị cởi sạch.
Tốc độ cởi y phục của Lưu Tuần vẫn nhanh đến mức làm người khác không kịp phát hiện.
“Xong xuôi, trẫm sẽ ráp lại cho ngươi cả bộ. Hiện tại chướng ngại không có, đến, trẫm sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, hôn một cái.” Nói xong lập tức áp lên cánh mơi Bùi Ngọc Thư.
“Ngô. . . . . . Ân. . . . . .” Cũng thế, theo hắn đi.
Bùi Ngọc Thư nhắm lại hai mắt, ôm cổ Lưu Tuần, cảm thụ *** mà hắn đang dần khơi dậy trong y.
Hết đệ nhị quyển – Đệ cửu chương