CHƯƠNG 1 QUYỂN 1
“Sùng hoa! Ngươi ở đâu vậy?” Một nam tử mặc thiên thanh bào phục, đầu đội trường quan mắt bị ti quyên che lại, đang cùng các phi tử hậu cung. . . . . . Nga, không! Chính xác mà nói, là một đám nam hài giả dạng hoa lệ, ra vẻ nữ tử chơi trò trốn tìm.
“Hoàng Thượng, ta ở chỗ này, mau tới a!” Sùng hoa cao giọng nói với hắn.
Đại Hán vương triều tự khai quốc hoàng đế Cao tổ về sau, đều hảo long dương, đương kim thiên tử là Hán Đằng đế Lưu Tuần, mắt phượng tà mị hoặc nhân, lăng thần (môi mọng tròn đầy…) gợi cảm ôn nhuận, hàng mi mắt dày đậm dài cong, chiếc mũi cao thẳng xứng lên da thịt trắng nõn thủy nộn, khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết lại tản mát ra hơi thở thanh lãnh khiếp người.
Lưu Tuần thích long dương là có tiếng, hắn không chỉ giở trò với nội thị tuổi trẻ tuấn mỹ, hơn nữa còn thiết lập Lan Xạ viện phía sau cung, dưỡng một đám nam sủng mĩ mạo tiêm lệ, chuyên dành cho hắn hiệp nịnh (ôm bế) hưởng lạc.
Trong triều cựu thần đối những hành vi của Hoàng Thượng vô cùng lo lắng, vì vậy, phái người tự sa trường nơi quan ngoại hoả tốc triệu thỉnh Phiêu Hãn tướng quân Bùi Ngọc Thư hồi kinh, chỉ mong y có thể khuyên can Hoàng Thượng chăm lo việc nước, không cần trầm mê yên vui.
Dù sao cả trong triều văn võ bá quan, chỉ có Phiêu Hãn tướng quân Bùi Ngọc Thư có thể không cần thông báo mà trực tiếp tiến cung diện thánh, cũng chỉ có y tối không sợ chết, dám nói thẳng với Hoàng Thượng.
Cho nên Bùi Ngọc Thư vừa tiến cung đã thấy Hoàng Thượng cùng các nam sủng chơi đùa, gương mặt cương nghị tuấn lãng lập tức trầm xuống, đôi mắt hữu thần như chim ưng sáng ngời nhìn quét bốn phía ngự hoa viên.
“Ngươi ở. . . . . . Cáp! Ta biết rồi!” Lưu Tuần theo nơi phát ra thanh âm nhào về phía trước.
Hắn nhảy vào người Bùi Ngọc Thư mặt đang đông lại.
“Sùng Hoa! Ta bắt được ngươi rồi, ha ha!” Lưu Tuần đụng được người, tưởng là nam sủng của hắn, tràn ra một nụ cười thanh lệ tuyệt trần rồi lại anh khí mười phần.
Tên hôn quân này! Bùi Ngọc Thư nghe vậy thiếu chút nữa dùng ánh mắt giết Lưu Tuần mấy trăm lần.
Thật đáng sợ!
Các nam sủng bị Bùi Ngọc Thư hung ác trừng mắt, tất cả đều rụt lại mà thối lui vào góc, không dám ra tiếng.
Phiêu Hãn tướng quân Bùi Ngọc Thư này là người mà ngay cả Hoàng Thượng đều phải tránh ba phần a, những nam sủng kia cho dù có được sủng ái thể nào cũng không dám lỗ mãng, huống hồ, Bùi tướng quân biểu tình nghiêm túc, bất cẩu ngôn tiếu (nói năng cẩn thận, nghiêm túc), ánh mắt lãnh liệt cơ hồ có thể đông chết một con gấu.
“Sùng Hoa, ngươi sao cao vậy ? Ân, là Ngụy Minh à?”
Lưu Tuần sờ soạng trên người Bùi Ngọc Thư, thân thể rắn chắc, khoa giáp cưng cứng, di? Không phải Sùng Hoa? Cũng không Ngụy Minh? Sờ sờ khuôn mặt kia, có góc có cạnh, hiển nhiên là danh mỹ nam tử! Kỳ quái, đến tột cùng là ai đây?
Ân, người dám không cần thông báo mà đã vào cung, vậy chỉ có Bùi ái khanh của trẫm.
Tiện đà suy nghĩ tưởng tượng một chút, hắc hắc! Bùi ái khanh! Ngươi dám rời đi trẫm nửa năm bạt vô âm tín, đây chẳng phải cho trẫm bắt được cơ hội rồi sao, trẫm thế nào cũng phải thừa cơ vuốt đủ một cái mới thôi. Lưu Tuần trong lòng cười thầm, có chút đắc ý âm mưu của bản thân.
“Sùng Hoa, sao không nói gì vậy?”
Hai tay của hắn vòng qua lưng ôm lấy Bùi Ngọc Thư, gia tăng lực đạo trong tay kéo y dựa vào ngực mình, hai mắt tuy rằng bị ti quyên che, xuyên thấu qua tơ lụa nửa trong suốt, mơ hồ có thể thấy được hình dáng kiên cường đoan chính của Bùi Ngọc Thư vì tức giận mà run rẩy. Lăng thần cố ý dán vào tai y thổi khí, hơi thở ấm áp thổi qua vành tai y, một trận ngứa vô đổ ập vào không khỏi khiến y khẽ sợ hãi, thân hình Bùi Ngọc Thư nhẹ nhàng run lên,
Sùng Hoa điềm đạm đáng yêu co rút lại một góc trong Ngự hoa viên, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, đôi mắt thẳng ngoắc nhìn chăm chú Hoàng Thượng đang giở trò với Bùi Ngọc Thư.
Nó tiêm lệ âm nhu cùng Bùi tướng quân kiên cường tuấn lãng căn bản ngay cả một rìa mép đều không thể giống, Hoàng Thượng sao lại không phân rõ khác biệt của nó cùng Bùi tướng quân chứ? Sùng Hoa nội tâm khó hiểu, lại nghĩ đúng tiếng lòng của tất cả nam sủng.
Hoàng Thượng nhất định là cố ý! Hắn mỗi lần đều mượn chuyện của nó để ăn đậu hủ của Bùi tướng quân.
Chán ghét! Chỉ cần Bùi tướng quân hồi cung, hắn liền quẳng người ta sang một bên, hoàn toàn không để ý tới người ta . Sùng Hoa ghen tuông nghĩ.
Tuy rằng nó chỉ là một phần trong Lan Xã viện, nhưng ít ra trước mắt nó là người tối được Hoàng Thượng sủng ái a!
Nó đương nhiên hiểu được tâm Hoàng Thượng không có khả năng chỉ thuộc về một người, chỉ cần có thể chiếm lấy một phần chú ý hắn cũng đã cảm thấy mỹ mãn, nhưng tâm hắn lại chưa từng đặt trên người nó, mà lại nằm trên người Bùi tướng quân xa tại biên cương.
Từ chuyện một năm trước nó đã có thể nhìn ra ——
Hoàng Thượng nguyên bản có một nam sủng kêu Phạm Hoành, hắn cùng với nó bị tuyển vào cung cùng lúc, có một lần hắn đi ngang qua trước Ngự thư phòng lơ đãng nhìn thấy Hoàng Thượng đang trêu ghẹo Bùi tướng quân, bị khuôn mặt ửng hồng cùng tu quẫn (xấu hỗ, lúng túng) không thôi của Bùi tướng quân mê hoặc, thế nhưng yêu y.
Càng nguy hơn chính là, Phạm Hoành lúc đang thổ lộ lòng mình, nào biết Hoàng Thượng đứng phía sau hắn, khi biết được chuyện, Hoàng Thượng long nhan giận dữ ban chết cho Phạm Hoành.
Nên nhớ kỹ Phạm Hoành là người Hoàng Thượng tối sủng ái a!
Tên ngốc đó! Tội gì vì một người không thể yêu mà chịu mất đi tính mạng của mình!
Chẳng lẽ hắn không biết khát khao độc chiếm Bùi tướng quân của Hoàng Thượng đã mãnh liệt đến trình độ không ai có thể chạm vào?
Hảo hảo mà hầu hạ Hoàng Thượng, cho dù không thể có được một phân yêu của hắn, ít nhất sẽ không thê thảm lâm vào tai nạn chết người.
Chính là, Bùi tướng quân bộ dạng có suất thế nào nữa, y cũng chưa từng cho Hoàng Thượng một sắc mặt hoà nhã, ánh mắt chẳng những hung ác, bộ dáng lúc trừng người khác cũng hảo đáng sợ, thế nhưng Hoàng Thượng một chút cũng không để ý đến thái độ ác liệt của y, cứ thích dính vào bên cạnh y.
Lúc này ánh mắt của Bùi Ngọc Thư như thể hung thần ác sát nhìn chằm chằm Hoàng Thượng.
Người này! Nửa năm không gặp, hắn thế nhưng sa sút đến tình trạng này!
Trước đây nên khuyên can hắn hảo hảo xử lí triều chính, hắn lại vào tai này ra tai kia, còn cùng những nam sủng này chơi đùa chẳng biết ngày đêm, không tảo triều. Hắn xem trị quốc là trò đùa hay sao chứ?
Không biết vì sao, tình cảnh Lưu Tuần cùng nam sủng liếc mắt đưa tình vừa vào trong mắt y, liền khiến y thấy dị thường chói mắt, trên trán gân xanh nổi lên, Bùi Ngọc Thư hừ lạnh một tiếng, chịu không nổi mà đảo cặp mắt trắng dã.
Y phi thường. . . . . . Không đúng, y cực độ sinh khí!
Biểu tình rét lãnh nhiễm một mạt tức giận không biết tên, cố tình trước mắt Lưu Tuần chính là có bổn sự chọc y nổi giận rồi sau đó lại vổ về y, nhưng y lại tức giận đến mức nói không ra lời.
Bởi ma chưởng của Lưu Tuần không an phận sờ soạng qua lại trước ngực, sau lưng cùng bên hông y, bàn tay thon dài với vào trong khoa giáp, thỉnh thoảng ở chỗ mẫn cảm tăng thêm lực đạo khiêu khích, nè xuống, xoa vặn, qua lớp xiêm y linh hoạt chạm đến thân thể y.
Không khí phiến tình ám muội vờn quanh bốn phía, Lưu Tuần còn cố ý ghé vào lỗ tai y thở ra, hơi thở ấm áp mà tràn ngập hấp dẫn khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.
Ngộ. . . . . . Thật khó chịu!
Rõ ràng chính là y quan chỉnh tề, bị hắn khiêu khích vỗ về chơi đùa lại làm người ta có lỗi giác (cảm giác sai lầm) là thân thể trần trụi của mình bị hắn sờ soạng khắp nơi.
Bùi Ngọc Thư nắm chặt hai tay, rất muốn gạt đi ma chưởng không an phận trên người mình, tay y nắm chặt thành quyền miễn cưỡng khắc chế xức động muốn đánh người.
Đáng giận! Hắn nhất định là cố ý.
Nam sủng trong cung sao có thể mặc khoa giáp!
“Sùng Hoa. . . . . . Ngụy Minh, không phải? Là Đàn vinh sao?”
Lưu Tuần thật sự ăn đậu hủ thỏa thích, tay hắn to gan khiêu khích cực hạn nhẫn nại của Bùi Ngọc Thư.
Bạc thần đẹp đẽ dán bên tai y, nhẹ nhàng liếm láp vành tai tròn trịa của y, cảm giác chừng như tê dại chừng như ngứa ngáy hệt như bị kiến chạy loạn khắp toàn thân.
Ngô. . . . . . Bùi Ngọc Thư nhanh chóng vươn tay che đi tiếng rên rỉ cơ hồ bật ra, khuôn mặt tuấn lãng nhất thời đỏ lên.
Hắn, hắn. . . . . . Thật sự là càng lúc càng quá phận !
Tâm tình thẹn thùng, tu hách (xấu hổ ửng đỏ), tu phẫn nhất thời tràn ngập trong lòng.
Áp lực cơn giận muốn bùng nổ, Bùi Ngọc Thư nhẫn nại không phát tác, nhưng lại tức giận đến cả người phát run.
Lưu Tuần thấy thế hết sức vui mừng.
Thật sự là hiếm thấy, lần này ái khanh không giống trước kia dùng sức đẩy hắn ra.
Không thừa dịp có hảo thời cơ thế này giải đi nổi khổ tương tư, chẳng phải cô phụ ái khanh ngầm đồng ý cho hắn ra sức ăn đậu hủ. . . . . . Hắc hắc, trên người y sao!
Da thịt sờ lên thật mềm dẻo co dãn. . . . . . Xúc cảm vẫn tốt như vậy, thật sự làm người ta suy nghĩ ‘sâu xa’, chỉ là cách y phục sờ soạng cảm giác không lớn , vậy nếu chạm vào da thịt, chẳng phải càng nhẵn bong đến cực điểm a.
Trong đầu tưởng tượng vô hạn rong ruổi, tưởng tượng đến việc có thể lột sạch y phục của Bùi Ngọc Thư, hạ phúc của Lưu Tuần không khỏi khô nóng lên.
Chỉ bằng tưởng tượng đã không thể thỏa mãn khát vọng của hắn với Bùi Ngọc Thư, kế tiếp, sẽ làm ý tưởng chuyển thành hành động.
May mắn Bùi Ngọc Thư không biết nội tâm hắn có nhiều ý niệm tà ác đến vậy, nếu không, cho dù dùng đại kiệu trăm người khiêng đến biên cương nâng y về, y thà rằng chết trận sa trường cũng sẽ không hồi kinh.
Bàn tay to liên tục vỗ về thân thể Bùi Ngọc Thư, cuối cùng, Lưu Tuần cảm nhận được thân thể y cứng lại, run lên nhè nhẹ.
Trò chơi nên chấm dứt, nếu không, ái khanh của hắn có thể sẽ vì kinh hách mà ngất đi.
Còn nhiều thời gian mà, không cần gấp gáp nhất thời! Hắn trong lòng hứng thú suy nghĩ.
“A! Ái khanh, là ngươi!”
Lưu Tuần kéo ti quyên che mắt xuống, ra vẻ kinh hỉ phát hiện Phiêu Hãn tướng quân Bùi Ngọc Thư, chỉ thấy khoa giáp trên người y, bộ dáng phong trần mệt mỏi, trong ánh mắt có mỏi mệt cùng không vui, sắc mặt cực kì khó coi, nghĩ lại chắc là do công lao hắn lúc nãy ngả ngớn trên người y.
“Thần Bùi Ngọc Thư khấu kiến Hoàng Thượng!” Bùi Ngọc Thư quỳ một gối, hai tay ôm quyền hướng Lưu Tuần hành lễ.
“Ái khanh miễn lễ, sao lại rảnh rỗi từ quan ngoại hồi kinh thế?” Lưu Tuần mừng rỡ nâng y dậy, vươn hai tay ôm thân thể Phiêu Hãn tướng quân vì bị hắn sờ soạng nửa ngày mà cứng ngắc.
Ngươi còn can đảm hỏi! Bùi Ngọc Thư ăn buồn bực tự nhiên là giận mà không dám nói gì.
“Các ngươi đều lui xuống đi.” Lưu Tuần tự nhiên nhớ lại, quay đầu khiển lui các nam sủng đang co rút trong góc tường.
Hắn cũng không muốn biểu tình thẹn thùng của Bùi Ngọc Thư bị người khác nhìn thấy.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hiện nay Hung nô man tộc như hổ rình mồi, tùy thời đều có thể xâm lấn Trung Nguyên, trừ bỏ quân bị cần tăng cường, thần cả gan can gián Hoàng Thượng không cần trầm mê vào nam sắc, chăm lo việc nước, để tinh lực vào việc trị quốc, Đại Hán vương triều mới có thể uy danh lan xa.” Bùi Ngọc Thư không nhanh không chậm đem nguyên nhân y yết kiến Hoàng Thượng nói ra.
“Ái khanh, ngươi sao lại phụ họa theo cựu thần trong triều chứ?” Lưu Tuần ra vẻ không vui nói.
“Thần nguyên bản nên ở vùng biên cương lĩnh quân giết địch, vì triều đình cống hiến, do Vương Thừa tướng khẩn cấp triệu hồi kinh, nói có việc gấp muốn thương lượng, mới biết được Hoàng Thượng hiệp bế nam sủng, không hỏi triều chính, thần khẩn cầu Hoàng Thượng triệt hồi Lan Xạ viện.”
Bùi Ngọc Thư nói ra chân tướng sự tình cho Hoàng Thượng, nhưng trong lòng lại cực độ bất mãn hắn.
Nếu không phải bởi vì ngươi, ta có tất yếu ngàn dậm xa xôi từ biên cương gấp gáp trở về không?
Đối với nghi vấn của Hoàng Thượng y từ chối cho ý kiến, Bùi Ngọc Thư liếc hắn một cái.
“Nếu là ái khanh cực lực yêu cầu, trẫm sẽ làm được. . . . . .” Lưu Tuần trầm tư trong chốc lát, đồng ý yêu cầu của Bùi Ngọc Thư.”Nhưng. . . . . . Ái khanh cũng biết trẫm hảo long dương. . . . . . Nếu không có nam sắc. . . . . . Trẫm không có lòng dạ nào xử lí quốc sự.”
Y muốn đương trường nôn ra máu.
Tên hoàng đế hảo nam sắc này lại còn nói ra một lý do đường hoàng như vậy để tránh tội của mình, hắn căn bản chưa từng tảo triều, mỗi ngày chỉ cùng nam sủng trong Lan Xạ viện chơi đùa “Cao tổ hoàng đế kiến lập căn cơ của Đại Hán, lại trải qua vô số đời tiên hoàng chăm lo việc nước, cùng dân khôi phục nguyên khí, để dân chúng an cư lạc nghiệp, thần khẩn cầu Hoàng Thượng cần phải kế thừa di chí của tiên đế, cần chính yêu dân, khiến quốc lực cường thịnh, uy danh lan xa.” Bùi Ngọc Thư vẫn không nề hà phiền chán lộ ra một bộ can gián trung tâm trị quốc luận.
“Thu hồi Lan Xạ viện có thể, chăm lo việc nước, cần chính yêu dân, mỗi ngày tảo triều, cũng không vấn đề, nhưng. . . . . . Trẫm có một điều kiện. . . . . .” Lưu Tuần muốn nói lại thôi, trong đáy mắt lại ánh lên một tia giảo hoạt.
“Chỉ cần Hoàng Thượng có thể tỉnh lại, thần cho dù thiên đao vạn quả cũng sẽ tận trung hiệu mệnh , không chút chối từ.” Bùi Ngọc Thư nội tâm vui mừng Hoàng Thượng rốt cục nghe những lời y khuyên can, chỉ cần dân chúng có thể an cư lạc nghiệp, đừng nói một cái điều kiện, mười điều kiện y cũng đáp ứng.
“Ái khanh phải trở thành. . . . . . phi tử của trẫm.” Lưu Tuần không nhanh không chậm nói ra điều kiện của hắn.
“Gì?” Bùi Ngọc Thư còn không có phản ứng lại kịp.
“Ái khanh phải trở thành. . . . . . phi tử của trẫm.” Lưu Tuần nghĩ y không nghe rõ, lập lại điều kiện của mình lần nữa.
“Người nói cái gì? Phi tử?” Bùi Ngọc Thư nghĩ y nghe lầm, lập lại lời hắn, xác nhận mình có lầm không.
“Ân, chính xác! Ngươi phải phải làm phi tử của trẫm.” Thanh âm trong trẻo thập phần khẳng định nói cho Bùi Ngọc Thư biết y không nghe sai.
“Người, người người người. . . . . . Người nói bậy gì đó!” Bùi Ngọc Thư như cuồng sư bạo rống ra tiếng, đương trường cơ hồ muốn tức chết.
Ông trời! Tên hoàng đế háo sắc này cư nhiên dám chuyển chủ ý vào y.
Cái tên hỗn trướng chỉ biết dùng nữa người dể suy nghĩ này (nữa nào tự hiểu vậy =)) )! Hắn xem người khác đều là nam sủng hay sao?
Từ nhỏ bị hắn xem thành nữ tử khinh bạc trêu chọc đã muốn đủ uất ức, hiện tại hắn cư nhiên đưa ra cái điều kiện này cẩu thí (bullshit) thối nát này.
Y chịu đủ rồi!
“Thần là võ tướng sa trường giết địch, tuyệt không thích hợp đảm nhiệm nam sủng của. . . . . . Hoàng Thượng, vọng thỉnh Hoàng Thượng tìm người khác!”
Bùi Ngọc Thư nghiến răng nghiến lợi từ hàm răng phun ra những lời này, y thật sự rất muốn bóp chết người đang ở trước mắt y cười đến thực đáng giận.
“Ái khanh yêu cầu trẫm thu hồi Lan Xạ viện, tựa như là chặt đứt long dương chi hảo của trẫm, nếu ái khanh không đáp ứng, trẫm vẫn cứ tiếp tục trầm mê yên vui, không để ý tới triều chính, ái khanh a! Ngươi. . . . . . Lòng ngươi không quan tâm đến sinh tử của xã tắc lê dân sao?” Lưu Tuần cười có chút đắc ý.
Nhìn một cái, tên hoàng đế háo sắc này thể nhưng lấy dân chúng làm lợi thế, cố ý khó xử Bùi tướng quân ưu quốc ưu dân.
Cái mồi câu mang tên “Dân chúng” này đủ lớn chưa? Trẫm không tin con cá như ngươi không mắc câu.
Lưu Tuần học cách câu cá của cổ đại thánh hiền Khương thái công, nhưng hắn lại chọn Bùi Ngọc Thư “Kẻ không nguyện ý” này để câu.
“Người! Người!” Bùi Ngọc Thư nắm chặt nắm tay, hai tay mở lại khép vào, tựa hồ chỉ có làm vậy mới có thể hơi chút trừ khử tức giận đang dâng cao.
“Nếu bởi vì thế mà sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than, ái khanh cũng không được thoát can hệ.” Lưu Tuần vẻ mặt tự nhiên nói xong, coi như giang sơn này không phải của hắn vậy.
Dân chúng hạnh phúc can gì đến ta? Vì sao ta phải vì thu thập tên hỗn đản này mà chọc vào một sọt phiền não chứ?
Hoàng đế là hắn làm a! Giang sơn này cũng là nhà hắn a!
“Đáng giận!”
Bùi Ngọc Thư trên mặt lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, đau đầu tự hỏi lời của Lưu Tuần.
Sách! Biết ngay cái cá tính không nhìn được dân chúng chịu khổ mà, thật là chán ghét!
Chẳng những phải lo lắng đến mệt chết, còn phải luôn ăn mệt của hắn mà chỉ dám giận không dám nói.
Hiện tại lại còn bị áp chế, mặc kệ ra sao, lần này y thật sự là lỗ lớn.
Lưu Tuần liếc thấy trên trán Bùi Ngọc Thư khắc ngân (nga là phần trống giữa hai nếp nhăn chân mày) như bị kiếm bổ ngày càng sâu, khuôn mặt tuấn suất bởi vì nội tâm giằng co mà lẫn thành một đoàn, hắn tuy mặt không chút thay đổi, nhưng trong lòng đã muốn sắp cười ra tiếng, hắn biết, con cá của hắn sắp cắn câu .
Hắc hắc! Chỉ cần bỏ thêm chút sức, trẫm đã có thể câu được”Mĩ nam ngư” mà kẻ khác nhèm nhỏ dài đã lâu .
“Ái khanh, đáp án của ngươi thế nào? Nếu không đáp ứng, trẫm sẽ đi Lan Xạ viện .” Lưu Tuần dù bận vẫn ung dung nhìn Bùi Ngọc Thư thống khổ giãy giụa, hắn làm bộ như vô tình muốn xoay người rời đi.
“Hảo! Thần đáp ứng!”
Bùi Ngọc Thư cắn chặt răng, phẫn hận phun ra từ “Hảo” này, lập tức hận không thể lấy thanh kiếm giết chính mình, điều kiện khuất nhục đến vậy y cư nhiên còn đáp ứng, mà đối phương dĩ nhiên là Hoàng Thượng từ nhỏ lớn lên cùng y. Nếu hắn không phải quý vi ngôi cửu ngũ, y trong cơn thịnh nộ thật sự sẽ một kiếm chém chết hắn.
“Thần nguyện cho Hoàng Thượng nửa năm nếu có thể trị quốc thành công, thần sẽ thực hiện lời hứa thỏa đáng!” Bùi Ngọc Thư cơ hồ mau ngất đi, đáp ứng điều kiện sẽ khiến y lâm vào vạn kiếp bất phục.
“Chẳng cần nửa năm, ba tháng là được.” Lưu Tuần vươn tay phải thành “số ba” như đã tính trước mọi việc.
“Hảo! Nếu ba tháng thành công, thần sẽ thực hiện lời hứa thỏa đáng.” Bùi Ngọc Thư cực kỳ ảo não thống khổ nói ra từ “Hảo”, nếu Hoàng Thượng thực sự có năng lực trong ba tháng chăm lo việc nước thành công, coi như là phúc của dân chúng.
“Đúng rồi, đây mới là con cá thật ngoan của trẫm!” Lưu Tuần buộc miệng nói ra tiếng lòng của mình .
Bùi Ngọc Thư khó hiểu nhìn hắn, “Cái gì?”
“Không có gì, không có gì.” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lộ ra hết! Lưu Tuần ngây ngô cười bưng bít qua loa.
“Thần cáo lui. . . . . .”
Bùi Ngọc Thư uể oải tới cực điểm, hướng Lưu Tuần thở dài, liền kéo cước bộ cùng tâm tình trầm trọng đi ra khỏi cung điện, ngay cả lúc đụng phải cây cột trước điện cũng không tự biết.
Y trăm triệu không nghĩ tới, lần này tiến cung can gián thế nhưng lại bán cả bản thân mình.
“Ái khanh, bây giờ ngươi rốt cuộc đừng nghĩ muốn chạy khỏi lòng bàn tay trẫm, ha ha ha!” Lưu Tuần ngửa đầu cười to ba tiếng, nếu sớm biết Bùi Ngọc Thư tâm buộc xã tắc lê dân, hắn đã sớm ngồi ở vị trí thứ hai, nhất định sẽ tăng tốc chiếm lấy y, bất quá, hiện tại vẫn chưa muộn.
Lưu Tuần nhìn bóng dáng Bùi Ngọc Thư rời đi, nhớ lại vẻ mặt buồn bực của y, vươn tay xoa cằm, tự hỏi làm sao trong ba tháng chăm lo việc nước thành công.
Hết chính văn đệ nhất chương