CHƯƠNG 2 QUYỂN 1
Lưu Tuần quảng nạp hiền năng chi sĩ trong thiên hạ, thiết lập trường thái học, nghiêm túc lại trị (tác phong và uy tín), mở kho thóc cứu nạn thiên tai, khiến cho dân chúng an cư lạc nghiệp.
Quả nhiên, hiệu suất của việc nghiêm túc vững vàng điêu luyện cùng làm việc nhanh chóng đã khiến Lưu Tuần trong ngắn ngủn ba tháng có thành công, thế nhân đều nói hoàng đế tuổi trẻ đầy hứa hẹn, là minh quân hiếm có.
Những chiến tích này đều rơi vào tai Phiêu Hãn tướng quân Bùi Ngọc Thư ở biên cương lĩnh quân đối kháng dân tộc Hung nô, y vui mừng vì Hoàng Thượng quả thật là là người giữ tín, nhưng về phương diện khác, lại bất an khi nhớ đến lời hứa mà y bị buộc phải thực hiện.
Trong triều cựu thần chính mắt thấy hoàng đế nổ lực làm cho đất nước cường thịnh, mỗi người trong lòng đều vui mừng không thôi, tự đáy lòng tán thưởng Bùi tướng quân có thể khuyên nhủ Hoàng Thượng thức tỉnh, chăm lo việc nước, quả thật là phúc khí của dân chúng, may mắn lúc trước đây đã dự kiến được việc này mà thỉnh y tự quan ngoại hồi kinh can gián. Ai ngờ, Bùi Ngọc Thư lại lấy bản thân làm điều kiện để đổi lấy Hoàng Thượng trị quốc a.
Là tên sử quan nào nói hoàng đế Lưu Tuần ngu muội không biết, trầm mê yên vui? Mọi người không biết, kỳ thật hắn căn bản là một con lang khoát lên người một lớp da dê, thông minh hơn người, tâm cơ thâm trầm, không chỉ Bùi Ngọc Thư, mà cả triều văn võ đều bị hắn đùa bỡn trong tay.
Đương nhiên rồi, hắn chính là đem hết tâm lực đặt vào kế hoạch hơn mười năm nay mà, muốn không thành tinh cũng hơi bị khó.
Lại nói, nếu trong triều các đại thần biết được bí tân trong chuyện này, hiểu được chỉ cần hy sinh một mình Bùi Ngọc Thư lập tức có thể đổi lại việc Hoàng Thượng thức tỉnh, phúc lợi của lê dân bách tính, tin tưởng bọn hắn nhất định ngay cả một chút do dự cũng không có, lập tức không cần nghĩ ngợi gì mà hai tay dâng người cho hắn.(thiệt ta sâu sắc cảm thương cho a Thư, hết bạn tự bán mình tới người khác bán bạn =)) )
Ba tháng vừa đến, Lưu Tuần hạ chiếu triệu Phiêu Hãn tướng quân Bùi Ngọc Thư lập tức hồi kinh, nói là có việc cần thương lượng.
Lúc này, biên cương tình hình chiến đấu đang rất cấp bách, Bùi Ngọc Thư chỉ có thể nhờ truyền lệnh quan ——nhắn về chờ sau khi bình định chiến sự nhất định hoả tốc hồi kinh.
Điều này khiến Lưu Tuần dù rất buồn phiền, nhưng cũng không thể làm gì. Dù sao hắn rất hiểu cá tính của Bùi Ngọc Thư luôn ưu quốc ưu dân, lấy xã tắc bách tính để lên đầu, cho nên hắn chỉ phải an ủi bản thân còn nhiều thời gian, hơn mười năm còn có thể chờ, còn chờ không được vài ngày sao chứ? Đành phải tạm thời kèm nén tính tình mà chờ đợi .
Thời gian thấm thoát, một tháng lại trôi qua.
Biên cương truyền về tin chiến thắng, Phiêu Kị tướng quân Bùi Ngọc Thư lấy chiến thuật tập kích bất ngờ đánh tan quân đội Hung nô, đuổi sạch chúng ra khỏi Lang Cư Tư sơn, lệnh Hung nô yên tĩnh một hồi lâu không dám đến xâm phạm biên giới.
“Bùi tướng quân chính là anh hùng của Hán nhân chúng ta a!” Lão hán một thân bố y hoa sắc cười thật to, dựng thẳng ngón cái khen ngợi.
“Đúng rồi! Đúng rồi!” Người bên ngoài không ngừng gật đầu phụ họa.
“Nương, mau tới, anh hùng sắp đến rồi, ta muốn đến mặt trước hoan nghênh bọn họ!” Tiểu nam hài vui mừng khôn xiết chen chúc trong đám người, chỉ để nhìn thấy quân dung uy vũ long trọng.
“Hảo, hảo, đừng nóng, nương tới bây giờ.” Một phụ nữ tuổi chừng ba mươi thở hồng hộc theo sát phía sau tiểu nam hài.
Đoàn quân chiến thắng trở về được dân chúng xếp thành hai hàng bên đường hoan nghênh, trên mặt các quan tướng cùng những binh sĩ đều lộ ra nụ cười thắng lợi. Chỉ có Phiêu Kị tướng quân Bùi Ngọc Thư diện vô biểu tình, trên mặt hoàn toàn không có nụ cười chiến thắng, ngược lại có một bộ trang chí hung hoài ( ôm ấp chí lớn) hy sinh vì nghĩa.
Y biết, lần này hồi cung chắc chắn sẽ gặp phải vận mệnh bị bắt thực hiện lời hứa, thế này thì bảo y cười thế nào đây?
“Bùi tướng quân! Anh hùng của Hán nhân!”
“Các vị anh hùng cám ơn các ngươi!”
Tiếng hoan hô của dân chúng kéo tâm tư của Bùi Ngọc Thư từ cảnh hư ảo trở về, y cúi đầu mỉm cười với dân chúng, nhưng trong tâm lại là ngũ vị tạp trần.
Dưới thân bảo mã Thanh Nhĩ khí vũ hiên ngang đi về phía trước, cùng khuôn mặt cương nghị tuấn lãng của Bùi Ngọc Thư chiếu rọi lẫn nhau, anh tư tỏa sáng, không hề cô phụ phong hào tuấn nam đệ nhất kinh thành.
“Bùi tướng quân cười với ta nga!” Một vị lam y nữ tử say mê trầm vào nụ cười của y.
“Nào có. . . . . . ngài ấy cười với ta!” Bên cạnh nữ tử mặc y phục màu xám nhạt vội vàng nói lại, Bùi tướng quân chính là thần tượng của nàng.
“Mới không phải, là cười với ta mới đúng!” Thanh y nữ tử không cam yếu thế nói.
“Nói ra cũng thật kỳ quái, Bùi tướng quân bộ dạng nhất biểu anh tài, lại là một tướng quân uy phong lẫm lẫm, nhưng vì sao đến giờ y vẫn chưa thành thân?” Lam y nữ tử đưa ra nghi vấn của nàng.
“Thật ngốc a! Không thành thân chứng tỏ chúng ta tất cả mọi người còn có cơ hội a!” Nữ tử mặc y phục màu xám nhạt nhanh chóng đáp vào một câu.
“Đúng ác!”
Bên đường các cô nương bị nụ cười của y làm thần hồn điên đảo, ngươi một lời ta một câu đàm luận Bùi Ngọc Thư là cỡ nào phong độ nhanh nhẹn, bộ dạng tuấn suất lại luôn đối xử khiêm tốn với người khác, y chính là như ý lang quân mà các cô nương khuê nữ trong thành Trường An tối ngưỡng mộ!
Nhưng Bùi Ngọc Thư đối với những cao đàm khoát luận (bàn luận viễn vông) của bọn họ hoàn toàn bịt tai không nghe, y chỉ lo lắng cho ước định của y với Hoàng Thượng bốn tháng trước ——
Trở thành phi tử của trẫm!
Phi tử! Phi tử a!
Ông trời! Hai chữ “Phi tử” này như cố ý đối nghịch với y nha cứ xoay mãi trong đầu không chịu biến mất, tâm tình của hệt như trên người đang trói theo một tảng đá lớn, càng thêm nặng trĩu .
Nhưng, dân chúng đang đắm chìm trong những lời chúc mừng cùng sung sướng vẫn chưa phát hiện bộ dáng tâm sự nặng nề của y.
Sau khi hồi cung, các quan tướng theo lệ thường yết kiến Hoàng Thượng tiếp nhận phong thưởng. Khi Phiêu Kị tướng quân Bùi Ngọc Thư yết kiến Lưu Tuần, hai tay thả dài, không dám ngẩng đầu nhìn mặt của hắn, với việc bản thân sắp vào miệng hổ thành thức ăn cho nó, thì cho dù có lập công cao tới đâu, y cũng thật cao hứng không nổi.
Lưu Tuần thu hết phản ứng của Bùi Ngọc Thư vào mắt, trực giác y thật sự quá mức cương trực.
Bất quá, hắn chính là thích điểm này ở Bùi Ngọc Thư. Ánh mắt ‘nóng bỏng’ của hắn nhìn chăm chú Bùi Ngọc Thư, khiến y có chút không tự nhiên mà ngẩng đầu.
Ông trời! Ánh mắt Hoàng Thượng không chút cố kị nhìn chằm chằm y, cái này làm càng Bùi Ngọc Thư xấu hổ không còn chút mặt mũi nào.
Hạ triều, Lưu Tuần chiêu Bùi Ngọc Thư tới Ngự thư phòng, cũng âm thầm khiển lui toàn bộ cung nga nội thị.
“Ái khanh quả nhiên là tướng tài hiếm có!” Lưu Tuần cố ý chuẩn bị một bàn rượu cùng thức ăn phong phú an ủi Bùi Ngọc Thư.
“Chịu Hoàng Thượng thác ái, không dám kể công.” Bùi Ngọc Thư xem xét rượu cùng thức ăn đầy bàn, thế nhưng y hoàn toàn không có ý muốn ăn, cũng không hề nâng đũa.
“Trẫm kính ái khanh một chén rượu, nào, ái khanh ngươi áo phải một hơi cạn sạch a.”
Lưu Tuần nâng lên ngọc bôi rót đầy mỹ tửu kính Bùi Ngọc Thư sau đó uống một hơi cạn sạch, Bùi Ngọc Thư mang theo vẻ mặt u buồn thống khổ uống hết chén khổ tửu này.
“Ái khanh đánh thắng trận, vì sao tâm tình lại nặng trĩu như thế?” Lưu Tuần biết rõ mà vẫn cố hỏi.
“Thần. . . . . . Thật sự sợ hãi.” Bùi Ngọc Thư biểu tình ngưng trọng, thành thật tiết lộ ra tình tự lo sợ bất an trong lòng.
“Ái khanh. . . . . . Có nhớ rõ ước định với trẫm không?” Lưu Tuần nắm tay Bùi Ngọc Thư, rốt cục nói ra ước định bốn tháng trước—— trở thành phi tử của hắn.
“Thần. . . . . . Nhớ rõ.”
Bùi Ngọc Thư kích động muốn rút tay về, nhưng Lưu Tuần lại nắm chặt lấy không cho y rút tay về, biểu tình Bùi Ngọc Thư hơi ngưng trọng, trong tâm càng thêm bất an.
“Ái khanh, tối nay là lúc nên thực hiện lời hứa.” Lưu Tuần tăng thêm lực đạo nắm tay Bùi Ngọc Thư, đôi mắt nhìn thẳng y.
“Thần. . . . . . Sợ hãi! Thỉnh cầu Hoàng Thượng giáng tội, thần nguyện ý tiếp nhận trách phạt, chỉ cầu Hoàng Thượng không cần đối xử với thần như nam sủng.”
Bùi Ngọc Thư phút chốc đứng lên gập người quỳ một gối xuống đất, cung kính thỉnh cầu Lưu Tuần thu hồi điều kiện lúc trước y xúc động đáp ứng.
“Ái khanh không biết quân vô hí ngôn sao, há có thể nói rồi lại xem như không?” Lưu Tuần vẻ mặt không vui nhìn Bùi Ngọc Thư quỳ trên đất.
“Ta. . . . . . Ta. . . . . .” Tâm tình Bùi Ngọc Thư như treo giữa không trung, đầy hoảng loạn.
Trời biết y có bao nhiêu hi vọng y chưa từng đáp ứng Hoàng Thượng cái điều kiện kia a!
“Trẫm đúng hẹn triệt hồi Lan Xạ viện, chăm lo việc nước, cần chính yêu dân, chẳng lẽ ái khanh muốn vi ước sao?” Lưu Tuần vươn tay nâng cằm Bùi Ngọc Thư lên, con ngươi đen thâm trầm bình tĩnh chăm chú nhìn y.
“Này. . . . . . Này. . . . . .” Bùi Ngọc Thư không nói gì, quả thật là chính y đồng ý điều kiện khuất nhục này, mới đổi được sự thức tỉnh của Hoàng Thượng.”Ta. . . . . . Thần tướng mạo không đẹp, thân thể không mềm mại đáng yêu, tuyệt không thể làm nam sủng được, thỉnh cầu Hoàng Thượng không cần xem thần như nam sủng. . . . . .” Bùi Ngọc Thư sợ Lưu Tuần thật sự đối với y làm ra chuyện hiệp nịnh, khẩn trương đến mức kể hết khuyết điểm của mình ra, hy vọng có thể khuyên Hoàng Thượng triệt tiêu điều kiện khuất nhục này.
Phiêu Kị tướng quân thật biết đùa, thế nhân đều biết Bùi Ngọc Thư dung mạo cương nghị tuấn lãng, tính tình ngay thẳng, không cần cho phép có thể tự do ra vào cung cấm, thường xuyên can gián hoàng đế cần chính yêu dân, nếu ái khanh biết từng có một nam sủng yêu y, lơ đãng cùng một nam sủng khác thổ lộ tiếng lòng, lại bị hắn biết được giận dữ xuống lệnh xử tử, không biết y sẽ có cảm tưởng gì.
Dù sao chỉ có hắn có thể có những suy nghĩ không an phận với ái khanh, những người khác không được phép.
Cứ việc việc này thể hiện rõ đến mức mọi người trong Vị Ương cung đều biết, nhưng Bùi Ngọc Thư nhiều năm ở biên cương phòng thủ lại hoàn toàn không biết chút gì.
Đang trong Hán cung nơi nam phong thịnh hành, Bùi Ngọc Thư lại giữ mình trong sạch, không ôm nam sủng, không giữ mĩ kĩ, một lòng thầm nghĩ ra chiến trường giết địch, vì triều đình cống hiến, vì một cuộc sống an cư lạc nghiệp cho dân chúng.
“Thần, thần thỉnh cầu Hoàng Thượng không cần xem thần trở thành nam sủng. . . . . .” Bùi Ngọc Thư đã bất chấp hình tượng lãnh huyết hán tử, hướng hoàng đế cầu tha.
“Trẫm có từng nói qua muốn ái khanh trở thành nam sủng sao?” Lưu Tuần có chút dở khóc dở cười nhìn Bùi Ngọc Thư cá tính cương trực.
“Là . . . . . Chưa từng. . . . . . Nhưng, Nhưng là. . . . . .” Bùi Ngọc Thư ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Lưu Tuần.
“Trẫm chính là muốn ái khanh trở thành phi tử của trẫm, mà không phải là nam sủng.” Vì tránh cho Bùi Ngọc Thư bị kinh hách , Lưu Tuần chậm rãi thổ lộ tiếng lòng của mình.
“Nhưng mà, nghĩa từ khác nhau, ý tứ cũng là trăm sông đổ về một biển a.”
Hai than phận này có gì khác nhau? Còn không phải đều phải. . . . . . Bùi Ngọc Thư vẫn như chim sợ cành cong nhìn sắc lang hoàng đế đang đến gần y.
“Ngươi thật sự là khiến trẫm tức chết!” Lưu Tuần thật hận cái tính ngoan cố ăn không tiêu của Bùi Ngọc Thư.
” Ái khanh có biết trẫm vì sao đồng ý yêu cầu triệt hồi Lan Xạ viện?” Lưu Tuần lập tức quyết định nói ra hết thảy.
“Hoàng Thượng thánh minh, chăm lo việc nước, cần chính yêu dân.” Bùi Ngọc Thư cảm thấy Hoàng Thượng nhất định là thương cảm cho dân chúng mới có thể đồng ý.
“Tự Lan Xạ viện triệt hồi, trẫm đã bốn tháng chưa từng lâm hạnh bất luận kẻ nào.” Này thật sự là vết thương nặng trong bản ghi chép việc lâm hạnh của hắn.
Lưu Tuần nội tâm cường ức bản thân nói ra từ hắn cùng Bùi Ngọc Thư trao đổi điều kiện đến nay, cả ngày trong đầu chi nghĩ đến việc cùng y hảo hợp, căn bản không có tâm tư để ý đến tần phi khác. Nhưng lời đến bên môi, liếc mắt nhìn phản ứng của Bùi Ngọc Thư, hắn vẫn là không nói ra.
Đừng đùa, đây chính là động lực hắn chăm lo việc nước a! Nếu Bùi Ngọc Thư biết chuyện này, chỉ sợ sớm sợ tới mức ngất.
“Hậu cung đẹp như mây, Hoàng Thượng tuyệt không có lý do không đi. . . . . .” Lâm hạnh. Cuối cùng hai chữ đến bên môi, Bùi Ngọc Thư hợp thời đình chỉ.
“Ái khanh, ngươi nên thực hiện lời hứa.” Lưu Tuần nâng Bùi Ngọc Thư dậy , đôi mắt thẳng ngoắc theo dõi y, tầm mắt ‘cháy bỏng’ thoáng chốc khiến Bùi Ngọc Thư không biết làm sao.
“Hoàng Thượng. . . . . . Không, không thể a.”
Mắt thấy Lưu Tuần từng bước bước về phía mình, mà y. . . . . . lại không ngừng lui về phía sau, cho đến khi sau lưng đụng đến cột giường, không còn đường lui, ngã ngồi trên giường.
“Thần, thần là võ tướng sa trường giết địch, tuyệt không thể thị. . . . . . Thị. . . . . .” Bùi Ngọc Thư ngồi trên giường, vươn tay chắn lấy thân hình Lưu Tuần đang ngày càng gần lại.
“Thị tẩm, có phải không?” Nhìn Bùi Ngọc Thư ánh mắt bối rối, tuy rằng đây là phản ứng có thể đoán được, nhưng Lưu Tuần vẫn có chút cô đơn.
“Ái khanh, ngươi không phải là nam sủng của trẫm, mà là phi tử của trẫm.” Lưu Tuần một bên cởi áo ra tháo thắt lưng, một bên nhìn vào đôi mắt Bùi Ngọc Thư bởi vì kinh hách trợn tròn.
“Hoàng Thượng, trăm triệu không thể. . . . . .” Bùi Ngọc Thư khẩn trương đứng lên, lại bị Lưu Tuần đè lại hai vai đè xuống giường.
“Hoàng, Hoàng Thượng. . . . . . Không! Không cần!” Nhìn thấy Lưu Tuần bắt tay vào việc dỡ xuống khoa giáp trên người y, Bùi Ngọc Thư vươn tay đè lại tay hắn, không cho hắn tiếp tục cởi ra phòng hộ duy nhất có thể giúp y không bị long trảo tứ ngược.
“Có biết vì sao trẫm gọi ngươi là ái khanh?” Lưu Tuần bắt lấy bàn tay Bùi Ngọc Thư đang ngăn hắn, một tay kia cởi khoa giáp trên người y.
“Không phải là Hoàng Thượng xưng hô với hạ thần sao?” Bùi Ngọc Thư trên người chỉ cần một mảnh y phục thành thật trả lời.
“Ái khanh là chỉ, ta yêu khanh khanh (khanh khanh đây là từ chỉ cách gọi thân mật của vợ chồng không còn nghĩa là hạ thần nữa =)) ) a. . . . . . Chỉ có ngươi, là khanh khanh của trẫm. . . . . .” Lưu Tuần hai tay ngăn lại tay của Bùi Ngọc Thư, đưa hắn áp đảo trên giường.
“Hoàng Thượng, không cần. . . . . .” Bùi Ngọc Thư hai mắt trợn lên, hoảng sợ nhìn chằm chằm người trên thân mình.
“Ngươi của lúc nhỏ, chọc người say mê biết bao, sau khi lớn lên, tính tình lại trở nên ngoan cường như đá, bất quá, trẫm chính là thích cái tình tình ngoan cường như đá này của ngươi.”
Lưu Tuần cởi bỏ y phục trên người Bùi Ngọc Thư, hiện ra trước mắt hắn chính là da thịt màu trà bóng loáng, nam tính thân thể bởi vì trải qua nhiều năm rèn luyện tác chiến nơi tái ngoại , cả người tràn ngập hương vị của mặt trời, hắn nuốt nước miếng, liếm đôi môi vì khát vọng mà khô đi, đôi mắt thẳng ngoắc thân thể hoàn mỹ của người dưới thân.
Cái bộ dáng kia thật như là khi hái hoa tặc thấy được Hoa nhi xinh đẹp, thèm nhỏ dãi không thôi, không thể không bẻ vào tay.
“Hoàng Thượng, không, không cần như vậy. . . . . . Thần, thần. . . . . .”
Bùi Ngọc Thư hai tay bị áp chế không thể động đậy, y quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập dục vọng của Lưu Tuần, trong lòng càng thêm thống hận bản thân vì sao phải đồng ý cái điều kiện khuất nhục kia, y cư nhiên đã quên Hoàng Thượng là một người tâm cơ thâm hậu trầm, kinh nghiệm bị lừa trước đây vẫn chưa đủ để giáo huấn y nhớ kỹ.
“Ngươi có biết trẫm ngày nhớ đêm mong đều là ngươi a.” Lưu Tuần trút y phục trên thân mình xuống, lộ ra ***g ngực tráng kiện hồn hậu cùng vòng eo thon thả, đường cong cơ thể hoàn mỹ khêu gợi thập phần gợi lên trí tưởng tưởng ‘sâu xa’ của kẻ khác.
“Hoàng Thượng, van cầu người. . . . . . Thần, không cần. . . . . . Cầu ngươi tha thần. . . . . .” Bùi Ngọc Thư cảm nhận được dục vọng tràn đầy của Lưu Tuần để giữa vùng dưới thắt lưng y, nóng đến mức như muốn làm bỏng da cháy thịt, trì độn như y cũng biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Y sớm sợ tới mức nói năng lộn xộn, căn bản không nghĩ đến việc thân thể anh vĩ cao tráng của Hoàng Thượng thế nhưng càng so với y cường tráng hơn.
“Ngươi để trẫm đợi suốt bốn tháng. . . . . . Trẫm. . . . . . Muốn ngươi.” Lưu Tuần duỗi tay kéo trường khố của Bùi Ngọc Thư xuống nhẹ nhàng khiêu khích .
“Không, không cần. . . . . . Thần không cần. . . . . . Van cầu người. . . . . .” Bùi Ngọc Thư vươn tay ngăn Lưu Tuần châm dục hỏa trên thân thể y lại.
“Ngọc Thư, ngươi có từng đi Câu Lan viện chưa?” Lưu Tuần đột nhiên hỏi làm Bùi Ngọc Thư hoàn toàn đoán không được hắn đang nghĩ gì.
“Chưa từng, thần ra trận giết địch, vì nước, vì dân chúng cống hiến, chưa từng nghĩ đến việc hưởng lạc.” Bùi Ngọc Thư tuy rằng không hiểu Hoàng Thượng vì sao lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Vậy. . . . . . ôm nam sủng?” Lưu Tuần lần thứ hai hỏi càng khiến Bùi Ngọc Thư không hiểu được nguyên nhân.
“Không có.” Không phải là ngươi a! Ai có hứng thú nam sủng chứ? Bùi Ngọc Thư thành thật lắc đầu, với những vấn đề của hắn vẫn là có hỏi tất đáp.
“Thật sự?” bạc thần khêu gợi của Lưu Tuần cong lên. Ngữ khí vui sướng, gương mặt tuấn mỹ mang theo một mạt ý cười.
Bùi Ngọc Thư đối với nụ cười thâm ý của Lưu Tuần cảm thấy cả người phát lạnh, tựa hồ có một dự cảm không tốt đang phát sinh.
“Ngọc Thư, tối nay chính là của đầu đêm ngươi, trẫm sẽ thật ôn nhu với ngươi a.”
Lưu Tuần trên vành tai Bùi Ngọc Thư phun ra một câu khiến người khác suýt ngất, ánh nhìn nóng rực làm toàn thân Bùi Ngọc Thư run rẩy, sợ tới mức y căng mắt ra nhìn hắn – kẻ đang cười cực kỳ gian tà, tên háo sắc hoàng đế này đang nói cái gì vậy!
Đêm đầu? Ông trời ạ! Bùi Ngọc Thư lúc này mới phát hiện y bị lừa rồi, ảo não nghĩ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, nhưng mà lời đã thốt ra, có hối cũng không kịp.
“Người, người đừng nói bậy!” Mây đỏ lan ra trên mặt Bùi Ngọc Thư, đến tận mang tai. Y lấy tay đẩy thân thể kiện mỹ của Lưu Tuần đang dán lên người mình ra, nhưng người nào đó lại vẫn như cũ không nhúc nhích dán sát lên người y.
Đáng giận! Tên háo sắc hoàng đế này không phải hiệp nam sủng, hoang phế võ công hay sao chứ? Vì sao thân hình hắn so với y còn muốn cao lớn hơn? Y xuất ra toàn lực cũng không thể đẩy hắn ra.
“Đừng sợ, trẫm lần đầu tiên lâm hạnh ngươi, chắc chắn sẽ khiến ngươi khó quên.” Lưu Tuần càng nói càng lớn mật, sợ tới mức Bùi Ngọc Thư tính tình ngay thẳng rốt cuộc không thể chịu đựng được những lời khinh bạt của hắn.
“Không, không cần! Buông!” Bùi Ngọc Thư dùng hết khí lực toàn thân, đẩy mạnh Lưu Tuần kề sát trên người y ra, muốn tránh đi sự giam cầm của hắn, nhưng chưa kịp trốn, cánh tay đã bị hắn nắm lại.
“Ngươi muốn bội ước?” Lưu Tuần hai tay đè chặt lấy tay Bùi Ngọc Thư, hai chân ngăn chặn lại chân y, sắc mặt âm trầm như bóng tối đang buông xuống.
“Thần. . . . . . Khẩn cầu Hoàng Thượng trị tội, van cầu người, thần không muốn thành nam sủng. . . . . . Cầu Hoàng Thượng thả thần. . . . . .” Biểu tình nghiêm túc của Lưu Tuần thật sự làm Bùi Ngọc Thư hoảng sợ đến mức rốt cuộc bất chấp lễ nghi quân thần, một lòng chỉ muốn thoát ra khỏi sự giam cầm của tên hoàng đế háo sắc.
Lưu Tuần khẽ cắn vành tai tròn tròn của Bùi Ngọc Thư, trút đi y quan còn lại trên người y, nhìn thấy trên cổ Bùi Ngọc Thư mang một hà hoa song uyên bội (đôi ngọc bội hình hoa sen) hai mặt chạm hình rồng, ánh màu tinh nhuận, đôi mĩ ngọc mang theo sắc thanh lệ, hắn cầm ngọc bội lên, nhẹ nhàng hôn xuống.
“Ngọc Thư, ngươi vẫn nhớ rõ lời thề này a.”
“Lời thề gì?” Không hiểu hắn đang chỉ cái gì, Bùi Ngọc Thư tim đập loạn nhịp hỏi.
Trên mặt Lưu Tuần tràn ra một nụ cười, lăng thần từ trên vành tai Bùi Ngọc Thư, theo hai má trượt xuống, dừng lại trên đôi môi dày mỏng của y, đầu lưỡi phỏng theo đường môi đang khép kín, rồi lại khẽ liếm lên đôi cánh hoa ấy, nụ hôn ôn nhu dần trở nên cuồng dã, Lưu Tuần mở hàm răng y ra, đầu lưỡi xâm nhập rồi cùng giao triền.
“Ngô. . . . . . Ngô. . . . . .” Không có được đáp án, thì môi Bùi Ngọc Thư đã bị Lưu Tuần cuồng dã xâm lược cùng chiếm lấy, kinh hách hít vào một hơi, thiếu chút nữa vì thiếu dưỡng mà hít thở không thông.
Mãi đến khi thỏa mãn, Lưu Tuần mới buông tha cho đôi môi bị hắn tứ ngược.
“Nụ hôn của trẫm có thể khiến tim ngươi loạn nhịp?” Lưu Tuần ý do vị tẫn liếm bạc thần, lộ ra một mạt cười tà mị.
“Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Bùi Ngọc Thư trợn tròn con ngươi đen, nhìn chăm chú Lưu Tuần cười đến tà khí lại không thiếu phần tuấn mỹ.
“Không trả lời? Vậy là do trẫm chưa đủ sức a. . . . .” Lưu Tuần hôn môi y lần nữa, đầu lưỡi linh hoạt càng sâu xâm nhập vào sâu trong miệng y, khiêu khích ý chí, hút lấy thứ nước ngọt ngào trong miệng y, lệnh Bùi Ngọc Thư cơ hồ vì không thể hô hấp mà hết hơi.
Lưu Tuần quyến luyến không tha rời đi Bùi Ngọc Thư vì nụ hôn cuồng liệt mà thở dốc, một đường chỉ bạc kéo ra sự rung động sớm ngủ đông trong lòng hắn.
Bùi Ngọc Thư thở dốc không thôi hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Tuần, nhưng đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của y trong mắt Lưu Tuần lại thành một loại y nhị vô cùng khác biệt, như cánh hồng tươi non ướt át, hưởng qua một lần lại muốn nếm tiếp lần nữa.
“Ngọc Thư, ta yêu ngươi. . . . . .”
“Ngươi. . . . . . ! Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi gạt người!”
Bùi Ngọc Thư kinh ngạc môi khẽ nhếch lên nhìn Lưu Tuần. Không! Y tuyệt không tin Hoàng Thượng thích y.
Lưu Tuần bật cười nhìn Bùi Ngọc Thư bị vây trong khiếp sợ.
Nếu không có những thứ như hiệp bế nam sủng, hoang phế chính sự, trầm mê yên vui làm thủ thuật che mắt, nếu không cải trang thành bộ dáng một hôn quân, hắn phải làm sao mới khiến Bùi Ngọc Thư nhiều năm phòng thủ biên cương, tại ngoại chinh chiến hoả tốc chạy về kinh khuyên can?
Nhưng, cái thần kinh thô cứng như tường của Bùi Ngọc Thư hoàn toàn không thể cảm nhận được tình yêu Lưu Tuần dành cho y.
“Ngọc Thư. . . . . .” Lưu Tuần khẽ gọi một tiếng thâm tình thế nhưng lại khiến Bùi Ngọc Thư toàn thân nổi da gà.
Lưu Tuần hôn hai má y, mũi, môi, cổ một đường trượt xuống xương quai xanh, bờ ngực, cuối cùng dừng lại hai nụ hoa nho nhỏ đang đứng thẳng trước ngực y trêu đùa liếm láp, khiến y run rẩy một trận.
Trong lòng có một cảm xúc kì lạ rối lọan lệnh Bùi Ngọc Thư thấy bất an. Y nặng nề dùng sức đẩy Lưu Tuần đang kề sát trên thân thể lõa lồ của mình ra.
Đáng giận! Dù sao cuối cùng cũng là bị tên háo sắc hoàng đế này. . . . . . Lâm hạnh, chẳng bằng nhắm mắt làm ngơ, chỉ cầu chết dứt khoát một chút.
Thấy thật sự đã trốn không thoát, Bùi Ngọc Thư nhận mệnh nhắm đôi mắt lại. Cắn chặt môi dưới, nghiêng đầu một bên, buông tha giãy dụa, rất giống tự thế hiến mình cho mãnh thú ăn (có khác nhau à?).
Một biểu tình thật chẳng giống đang bị lâm hạnh chút nào, mà cứ như tử sĩ vì nước hy sinh, khẳng khái khởi nghĩa.
“Ngọc Thư, thân thể ngươi căng chặt như vậy, trẫm phải ngươi lâm hạnh thế nào nha.” Lưu Tuần hai chân phân ra khóa bên người Bùi Ngọc Thư, hắn vươn ngón trỏ tay phải, trước bờ ngực rắn chắc gầy gò của Bùi Ngọc Thư vẽ phác những đường tròn, làm thân hình y không nhịn được khẽ run .
Bùi Ngọc Thư với tay muốn nắm lại tay phải hắn, ngăn cản hắn tiếp tục chọt lét y .
“Oa. . . . . . Ha ha ha! Đừng sờ nữa, ngứa quá!” Bùi Ngọc Thư hệt như đang bị người khác xoa chạm đùa bỡn khiến thân thể đang cứng ngắc của y thả lỏng không ít.
Vì giảm bớt sự khó chịu của Bùi Ngọc Thư trong lần đầu tiên, Lưu Tuần xuất ra nhuận nhuyễn cao (thuốc mỡ làm trơn) hắn trân quý, đây chính là cống phẩm dành để tiến cống cho ngoại quốc trong cung do do thương nhân mua được, trừ bỏ có công hiệu ngoại khinh lương nhuận (nhẹ lạnh, trơn) cũng dùng để chống sưng, đây là lần đầu hắn sử dụng.
Đây thật giống đêm động phòng hoa chúc a, giác mộng được ôm ái khanh đã trở thành hiện thực, càng làm khóe miệng Lưu Tuần thêm cong lên.
“Ngươi. . . . . . Đó, đó là cái gì?” Bùi Ngọc Thư chỉ vào biểu từ quán (hộp sứ) trên tay Lưu Tuần.
“Đây là. . . . . . dược cao để chuẩn bị lâm hạnh ngươi, trẫm nhất định sẽ cho ngươi cảm nhận được vui thích tiêu hồn thực cốt.” Lưu Tuần mở từ quán ra, một mùi thơm ngát truyền ra.
“Ngươi nói gì? Lâm hạnh? Vui thích mất hồn thực cốt?” Bùi Ngọc Thư kinh ngạc trợn to đôi mắt, quả thật bị lời của Lưu Tuần dọa choáng váng.
“Ân. . . . . . Không. . . . . . Không cần a. . . . . .”
Anh quả trước ngực Bùi Ngọc Thư bị đầu lưỡi ướt át linh hoạt trêu đùa, tay còn lại thì kẹp lấy khỏa thực quả nho nhỏ còn lại vì tình triều mà phiếm hồng nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác mãnh liệt như sấm đánh xuyên thấu qua hai điểm nhỏ ấy lan khắp toàn thân, Bùi Ngọc Thư không nhịn được mà rên rỉ ra tiếng.
Lưu Tuần say mê ngắm nhìn kiệt tác của mình ─── Bùi Ngọc Thư vì *** được khơi mào mà toàn thân ửng đỏ, y khó chịu vặn vẹo thân thể, tựa như muốn trốn đi cảm giác xa lạ mà kì quái này.
“Ngọc Thư, ta muốn ngươi. . . . . .” Thanh âm trầm thấp thuần hậu của Lưu Tuần nói ra khát vọng của chủ nhân nó với Bùi Ngọc Thư, ngón tay mạt lấy dược cao trân quý trượt vào nơi chưa từng bị xâm nhập.
“Không cần. . . . . . Đau quá!” Một cảm giác thanh lương cùng với đau đớn lệnh Bùi Ngọc Thư vô cùng khó chịu, y vặn vẹo thân thể kháng cự hắn tiến vào.
“Ngọc Thư, thả lỏng thân thể. . . . . . cứng ngắc sẽ bị thương. . . . . .” giọng nam trầm thấp của Lưu Tuần vờn quanh tai, một tay kia bao phủ lấy dục vọng của y khinh nhu vỗ về chơi đùa.
Lưu Tuần bị dục hỏa mãnh liệt trướng cao đốt cháy , hắn hận không thể mai nhập thật sâu vào cơ thể Bùi Ngọc Thư để giội đi liệt hỏa rực cháy của mình, nhưng hắn lại luyến tiếc làm đau người dưới thân , bởi vậy, hắn cắn răng ẩn nhẫn, mồ hôi trên trán chảy ra,như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng đang cháy hừng hừng, khiến nó càng thêm bùng cháy mãnh liệt.
“A. . . . . . Không, không cần. . . . . . buông. . . . . . Buông. . . . . .” Dục vọng phía trước bị bàn tay linh hoạt thuần thục khiêu khích vỗ về chơi đùa, dũng đạo nhắm chặt phía sau cũng bị xâm nhập, cảm giác vừa đau lại vừa tê dại không ngừng đánh vào Bùi Ngọc Thư.
“A. . . . . .” Lưu Tuần tăng nhanh trên tay tốc độ vuốt ve dục vọng cùng co rút phía sau, Bùi Ngọc Thư rốt cục không nhẫn nại nỗi dặt đến đỉnh, phóng ra nhiệt tình.
Lưu Tuần vừa ngắm nhìn ánh mắt tản mát ướt sủng của Bùi Ngọc Thư sau khi dặt đến cao trài, thở hỗn hễn.
“Ngọc Thư, ta yêu ngươi. . . . . .” Lưu Tuần rút ngón tay ra, tách ra hai chân y nâng lên vai mình, thay vào đó chính là dục vọng hiên ngang không thể khống chế được nữa của hắn.
“Không cần. . . . . . A! Đau quá!” Đau đớn xé rách lệnh Bùi Ngọc Thư thật sau hít một hơi, thân thể y căng cứng liều mạng kháng cự hắn tiến vào.
“Ngoan, thả lỏng thân thể. . . . . .” Lưu Tuần dừng động tác lại, khẽ cắn vành tai tròn tròn của y, thanh âm trầm thấp khêu gợi vang lên bên tai y.
“Không cần! Hoàng Thượng. . . . . . Van cầu người. . . . . . Buông. . . . . .” Bùi Ngọc Thư căn bản không nghe thấy hắn nỉ non, chỉ còn cảm thấy cảm giác đau đớn mãnh liệt tuân làm y phát ra thanh âm cầu tha.
“Ta không thể dừng lại. . . . . .” Dục hỏa trướng cao đến hắn cũng không thể khống chế, thì sao lại có thể dừng được
Lưu Tuần lần thứ hai vươn tay khiêu khích dục vọng ủa y, dưới kỹ xảo thuần thục đó, dục vọng của Bùi Ngọc Thư rất nhanh lạnh ngang nhiên đứng lên.
Từng đợt tê dại pha lẫn đau đớn không ngừng xâm nhập vào lý trí Bùi Ngọc Thư, thân thể y trong vô thức thả lỏng.
“A. . . . . . A. . . . . .” Bùi Ngọc Thư rốt cuộc không thể thừa nhận nỗi những khiêu khích kích tình kia, một thân âm rên rỉ từ miệng y bật ra.
Lưu Tuần mạnh mẽ đỉnh tiến vào, đem dục vọng cực đại của mình thật sâu mai nhập vào cơ thể Bùi Ngọc Thư, một tay vẫn tiếp tục vuốt dục vọng y.
“Nóng quá. . . . . .” Dũng đạo xiết chặt dục vọng của Lưu Tuần, làm hắn mất hồn thực cốt, so với kẻ đang bay trên đám mây còn thích thú hơn.
Thứ mẫn cảm phía trước của Bùi Ngọc Thư bị vỗ về chơi đùa khiêu khích, nơi tư mật sau lưng lại bị mãnh liệt va chạm, trước sau giáp kích, khó khoái cảm mãnh liệt thể ngôn dụ làm dao động cảm quan của y”Ngọc Thư. . . . . . Ta. . . . . . . Yêu ngươi. . . . . . . A. . . . . . .” Lưu Tuần gầm nhẹ một tiếng, trong thân thể ấm áp của người dưới than phóng ra nhiệt tình .
Bùi Ngọc Thư đồng thời cũng đạt tới cao trào, y thở hỗn hễn, mồ hôi đầm đìa, toàn thân ủng nhuyễn vô lực.
“A. . . . . . Ngươi, ngươi lại. . . . . . Không cần!” Kinh ngạc thấy dục vọng trong cơ thể mình lại ngang nhiên đứng thẳng, Bùi Ngọc Thư sợ tới mức trợn tròn mắt vì *** trào dâng mà tiêu thất nhìn Lưu Tuần.
“Yêu ngươi cả ngàn lần cũng không chán a!” Lưu Tuần lần thứ hai cuồng dã rong ruổi trong cơ thể y, hai người giao triền như hai cây chẩm thụ chặt chẽ kết hợp.
Bùi Ngọc Thư vì không thể thừa nhận quá nhiều kích tình mãnh liệt mà ngất đi, cũng vì lực đạo va chạm trong cơ thể làm y tỉnh lại, cho đến khi y rốt cuộc không chịu nổi cơn giao hoan mãnh liệt mà mê man đi.
“Ngọc Thư, ngươi cho trẫm cảm nhận dục vọng trước nay chưa từng có, trẫm quyết định. . . . . . Sau này chỉ lâm hạnh một mình ngươi.” Lưu Tuần ôm lấy Bùi Ngọc Thư đang nằm trong lòng mình, yêu thương hôn xuống cánh môi đích Bùi Ngọc Thư, bên tai y nhẹ giọng lẩm bẩm.
May mắn Bùi Ngọc Thư không nghe được những lời này, nếu không, y thà rằng chính mình lần thứ hai ngất đi.
Lưu Tuần tương tư nhiều năm, tối nay rốt cục thực hiện được, bất quá, mộng yếp (bóng đè) của Bùi Ngọc Thư lúc này mới đang bắt đầu.
Bởi vì lúc này trong lòng Lưu Tuần đang tính toán phải làm sao để khóa ái khanh lại bên mình.
Hết đệ nhất quyển- đệ nhị chương