Hận Không Thể Ngừng Yêu Em

Chương 19: Chương 19: Tiệc thượng lưu




- Lâu rồi mới thấy cậu ăn mặc thế này. Đúng là muốn giết người mà, mình cảm giác chỉ đang làm nền cho cậu vậy - Minh Triết ủ rũ than phiền, ai bảo hắn có thằng bạn quá nổi bật như hắn làm gì

- Hừ... - Tử Thiên cười nhạt, chỉnh sửa lại cổ tay áo. Lấy chiếc đồng hồ bên tay cầm đeo vào

Khác hẳn với thường ngày, anh diện bộ vest màu gạch ướt, cà vạt thắt màu đen, đôi giày màu da bò trông anh giống người mẫu hơn là giám đốc của 1 công ty. Tóc anh được chải ngược, keo vuốt cứng. Cùng với nụ cười nửa môi đó, quả thực có thể đả thương người khác. Đến nỗi Minh Triết còn bị mê hoặc. Quả thật là đã lâu lắm rồi anh chưa nhận 1 bữa tiệc nào chính thức như vậy, làm cho suýt nữa người ta cũng quên mất dung nhan của vị giám đốc này

Tử Thiên vô tình dời mắt ra ngoài cửa sổ. Anh không biết tại sao mình lại đồng ý đến bữa tiệc cho giới thượng lưu vô cùng nhàm chán kia. Chỉ là để giết thời gian mà thôi. Đồng tử anh kéo theo 2 con người đang cùng nhau đứng trước bệnh viện. Vẻ mặt cô tươi cười rạng rỡ với Thiếu Tấn đến khiến anh cũng phải ghen tỵ

10h, Hạ Phong vừa đi dạo cùng Thiếu Tấn xong thì điện thoại reo inh ỏi, hơn nữa còn là số lạ. Cô e dè nghe máy. Giọng nói gấp gáp đến thở cũng không kịp của Minh Triết làm cô vô cùng hoảng sợ. Chỉ gật đầu vài cái như 1 cái máy, cô lập tức bắt taxi đi ngay dù cho đã đứng trước cửa nhà

Hạ Phong chỉ nhớ man mán, nhưng thành ra nhà anh chỉ có ở 1 khu, địa chỉ cũng rất dễ tìm. Mặc dù biết bây giờ không phải lúc, nhưng cô cũng phải tự công nhận mình có trí nhớ tốt thật

- Có chuyện..... - Hạ Phong vừa từ bên ngoài chạy vào nhà, Minh Triết liền đưa cho cô 1 đống nặng trịch. Cô trợn mắt nhìn Tử Thiên từ bao giờ người đã xộc xệch, trên người còn bị thương, máu dính rất nhiều

- Không còn thời gian giải thích. Vì hôm nay tất cả người làm đều nghỉ nên tôi không biết phải nhờ ai chăm sóc. Cô hãy giúp tôi, bây giờ tôi phải đi giải quyết 1 số chuyện nữa đây

Minh Triết chỉ nói vài lời với cô trước khi đi, làm cô như 1 con ngốc cứ đứng mãi ở đó đỡ cái cơ thể của người nào đó đang chẳng còn chút sức lực. Hạ Phong định hỏi hắn làm sao cả 2 người, máu ở đâu lại nhiều như vậy, chẳng phải nên đưa đến bệnh viện trước hay sao? Hạ Phong run run sờ lên mặt anh. Lạnh ngắt! Cả người cô đổ hết mồ hôi cha mồ hôi con. Anh còn thở, mà sao lại lạnh như vậy.....

Đứng đó với suy nghĩ miên man cũng không có ích gì, mà máu của anh lại chảy nhiều hơn, nhuộm đỏ cả váy và áo của cô. Hạ Phong cắn răng dìu anh lên phòng. Mặc dù không biết căn phòng nào nhưng cô nghĩ mình đã vào đúng phòng. Cái phòng to nhất trong cái nhà này hẳn là nhà của anh rồi. Nhà không có người, tất nhiên mọi việc đều phải do cô tự làm

Hạ Phong vò đầu, không biết nên bắt đầu từ đâu sau khi anh đã nằm yên trên giường. Có lẽ cô nên cầm máu cho anh trước. Nhưng mà hộp cứu thương của nhà này ở đâu chứ? Chính vì cô không biết 1 chút nào hết về căn nhà này nên thời gian tìm hộp cứu thương tăng lên rất nhanh. Hạ Phong càng chạy, càng cảm thấy mình sắp thở không nổi. Nếu không nhanh lên 1 chút, anh có thể sẽ bị mất máu mà mất luôn mạng. Cô sợ mình không đủ kinh nghiệm để chữa trị, vì cô cũng đâu phải bác sĩ, hơn nữa chỉ học qua 1 khóa cứu thương hồi đại học, sợ bây giờ nhớ không nổi”Tìm thấy rồi!”, Hạ Phong ngồi bệt xuống đất, mắt ngấn nước nhìn hộp cứu thương màu trắng nằm yên vị trong tủ bếp. Nhưng cô không có thời gian để cảm thấy nhẹ nhõm, Hạ Phong lập tức chạy lên lầu, không quên cầm theo mấy chiếc áo sơ mi và cái kéo. Soạn hết đồ lên bàn, cô cởi chiếc túi đeo chéo của mình ra, cột tóc cao, xắn tay áo cao đến khuỷu tay, cô hì hục xách cái thau đổ đầy nước ấm và khăn lau

Nhìn mắt anh đang nhắm nghiền, cô càng sợ bản thân mình làm sai, làm sai thì sẽ.....nhưng mà, bây giờ, toàn bộ sinh mạng của anh đều giao hết cho cô xử lý. Áo dính quá nhiều máu, làm cô khó xác định vết thương đang ở đâu, cách duy nhất chỉ có thể lột hết đồ của anh. Sau khi đã rửa sạch tay, cô cầm kéo trên tay, bắt đầu rạch những đường lên chiếc áo sơ mi anh đang mặc và quần. Anh bị thương ở trên bả vai trái và đùi trái, nhưng có lẽ vì tranh chấp, đã có những vết bầm và vết thương nhẹ khác xuất hiện. Cả gương mặt anh tuấn lúc nào cũng đùa giỡn của anh cũng trở nên rất ảm đạm, rất nhợt nhạt

Máu trên khăn nhuộm đỏ cả thau nước. Hạ Phong từ từ lau máu trên vết thương của anh bằng nước ấm, sau đó dùng thuốc sát trùng rửa. Có lẽ máu đã ngừng chảy, nhịp thở của anh đã yếu nhưng vẫn còn duy trì được. Nhìn sơ qua cô có thể thấy anh chỉ bị chém nhẹ. CHÉM??!! Anh bị tấn công sao? Vết thương thì dài nhưng cũng may chưa sâu, tốt nhất vẫn là nên sáng mai đến bệnh viện kiểm tra. Cô cũng chỉ có thể làm được đến đây

Cuối cùng, Hạ Phong lau vài giọt mồ hôi của mình, nhìn đồng hồ. Đã hơn 12h, cô dùng bông bôi thuốc đỏ cho anh, mong rằng có thể sáng mai sẽ khá hơn. Hạ Phong nhìn gương mặt đang ngủ rất say của anh, nở nụ cười đằm thắm dịu dàng. Ngón tay cô khẽ chạm trán anh, gạt sợi tóc đã khô mồ hôi sang 1 bên, lộ ra vầng trán thông minh vốn sẵn

Tử Thiên giật mình. Chợt nhớ tối qua mình đột nhiên bị 1 nhóm xã hội đen tấn công, liền ngồi dậy nhưng vai đau nhức không thể cử động. Ngón tay anh chạm phải bàn tay trắng mềm bên cạnh. Đồng tử anh di chuyển, và càng ngày, càng mở to. Hạ Phong nằm ngủ say sưa, dường như vạn vật đều chuyển động theo nhịp thở của cô. Mái tóc được cột tạm bợ, quần áo loang lỗ màu đỏ, cánh tay ốm yếu trắng như trứng gà bóc của cô kê dưới đầu, che đi nửa gương mặt nhưng 1 phần nào đó, anh thấy được cô rất mệt mỏi

Cô đã chăm sóc anh cả đêm sao? Là anh đã quên hôm qua người giúp việc được nghỉ. Nhà không có ai, không lẽ cô đã 1 mình làm tất cả. Cô gái nhỏ bé này lại chăm vết thương cho anh. Lại còn, mặc bộ đồ ngủ này cho anh nữa, hẳn đầu óc đã bị nhuộm 1 phần đen tối. Thật đáng tiếc, hôm qua anh không thấy được gương mặt đỏ ửng lên vì xấu hổ của cô, nếu không, chắc chắn đó sẽ là 1 kỉ niệm rất đáng nhớ

Nhìn căn phòng này, tơi tả không còn gì để nói. Còn nữa, chiếc áo sơ mi và quần tây của anh bị cắt đến thê thảm. Cô còn lấy thêm vài chiếc áo sơ mi khác, cắt đi để băng vết thương cho anh, thật là, nếu cô biết giá tiền của những thứ này, chắc sẽ thề không bao giờ động vào áo sơ mi nữa. Băng gạt và máu thì văng tứ tung, ngay cả cái hộp cứu thương đẹp đẽ kia cũng bị lục đến lộn xộn

Tiếng rên nhẹ làm cô giật mình, Hạ Phong vội ngốc đầu dậy, quay quay xung quanh trong khi mắt còn nhắm tịt. Tử Thiên nhìn cô, cô bấy giờ mới ý thức được mình đang ở trong nhà người lạ, trong 1 phòng, trên 1 giường. Hạ Phong liền ngồi thẳng dậy, nhìn anh 1 lượt từ trên xuống dưới. Có lẽ vết thương đã hết chảy máu, cũng may thật. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh còn ngồi được, tính ra cũng chẳng phải có thương tích gì bên trong

- Anh không sao chứ giám đốc? Anh thấy trong người thế nào rồi?

- Ừm - đáp lại anh cũng chỉ có 1 từ, anh không quen miệng cảm ơn người khác. Nhưng hôm qua quả thực cô đã cứu lấy cái mạng này của anh

- Vậy rất tốt. Hôm nay người giúp việc nhà anh có đi làm không? - Tử Thiên nhìn đồng hồ, mới 5 giờ sáng

- Không - anh bước 1 chân xuống giường

- Anh đi đâu thế? Vẫn còn vết thương - Hạ Phong giữ tay anh lại

- Tôi muốn đi vệ sinh - anh mang chất giọng khàn khàn vừa mới ngủ dậy nói

- À..... - Hạ Phong xấu hổ, vội rụt tay lại gãi đầu - vậy tôi....tôi xuống nấu thứ gì đó cho anh ăn nhé?

- Tùy cô - Tử Thiên đi cà thọt đến phòng vệ sinh. Hạ Phong cũng không muốn ở trong cái không khí ngại ngùng này mãi nên chạy 1 mạch xuống bếp

Cửa vừa đóng, Tử Thiên liền rục rịch, chạy tới ấn ngay điện thoại “Thông báo ngay cho tất cả người làm, hôm nay không ai được đến nhà tôi. Được nghỉ hết!“. Nói xong, anh liền cúp máy, miệng nở nụ cười gian xảo. Thật may mắn vì hôm nay bản thân không có ngủ nướng như mọi ngày. Không biết tại sao, nhưng hôm nay anh muốn ở cùng cô cả ngày

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.