Hắn Là Vương Phi Của Ta

Chương 39: Chương 39




Trưởng Tôn Minh Đức mê man suốt ba ngày ba đêm.

“Hắn như thế nào còn chưa tỉnh? Ngươi không phải nói hắn đã không có việc gì sao!” Hạ Phong cầm lấy áo đại phu lay a lay a lay . Xương cốt của lão đại phu đáng thương một phen va chạm lẫn nhau, đôi khi còn phát ra tiếng vang lộp độp cách cách.

Ô ô, xem ra mạng cựu thần không được lâu rồi!

“Vương thượng ngài bình tĩnh một chút.” Thừa tướng đem thầy thuốc từ trong tay Hạ Phong giống như đang muốn phát cuồng mà đoạt lại, đổi lấy lão đại phu thống khổ rơi nước mắt cảm kích.

“Ngươi bảo ta như thế nào bình tĩnh xuống! Hắn rõ ràng nói thân thân ngủ một buổi sáng sẽ tỉnh , nhưng hiện tại ni!” Chỉ vào cái mũi của đại phu, Hạ Phong tức giận đến đỏ hai mắt.

“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”Thừa tướng bình tĩnh hỏi.

Lau lau mồ hôi lạnh trên trán, đại phu cẩn thận hồi đáp: “Cựu thần đoán rằng, đại khái là Vương phi hắn không thể chấp nhận sự thật, chịu không nổi kích thích lớn như vậy, cho nên mới lại. . .”

Nói đến còn không phải đều là vương thượng lỗi! Lão đại phu nghĩ thầm.

Ai kêu vương thượng không nói sớm cho Vương phi người kỳ lân tộc sinh ra sẽ ở trong màn bao bọc của quả trứng ? Qua mấy ngày nữa mới có thể lớn lên từ trong quả trứng mà đi ra ? Mất khí lực lớn như vậy , chờ tới lúc sinh xong mới phát hiện mình mang thai chính là trứng quả mà không phải người, Vương phi đương nhiên sẽ chịu không nổi đả kích .

“Cái gì gọi là không thể chấp nhận sự thật?” Nghe xong lời của đại phu nói, Hạ Phong bỗng nhiên khẩn trương hỏi: “Có phải hay không thân thân y vẫn là không muốn lấy thân nam nhi sinh hạ đứa nhỏ?”

Người ở chỗ này đều ngây ngẩn cả người.

Này, này chỗ nào chỗ nào chứ ? Không muốn thì làm sao còn phí khí lực lớn như vậy sinh hạ tiểu vương tử? Vương thượng không phải là đã muốn bắt đầu thời kỳ rối loạn thần kinh đi?

Gặp phải vương thượng như vậy, Vương phi y thật sự hảo vất vả a!

Cuối cùng, mọi người đạt được nhận thức chung như thế, cũng vì lúc trước không có đem nữ nhi bảo bối của mình đưa vào cung đến mà cảm thấy vô cùng may mắn.

Cũng may buổi tối ngày thứ ba Trưởng Tôn Minh Đức rốt cục cũng thanh tỉnh, tự nhiên, Hạ Phong lại tránh không được một chút “Giáo huấn “. Bất quá nể mặt mũi đứa nhỏ, “giáo huấn ” nho nhò lần này ở năm ngày sau, cũng chính là ngày bọn nhỏ từ trong quả trứng đi ra bình yên chấm dứt.

Tận mắt bọn nhỏ tấm màn mỏng đã muốn trong suốt giãy giụa đi ra, Trưởng Tôn Minh Đức kích động vạn phần.

Y ngồi ở mép giường thượng, một tay ôm một đứa. Thịt của tiểu thân tử non non mềm mại, bốn đôi mắt to tròn tròn đen đen thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, đáng yêu a! Khiến Trưởng Tôn Minh Đức yêu thích không buông tay.

“Thân thân, ngươi tới cho bọn hắn thủ danh tự, đặt tên đi.”Hạ Phong với vẻ mặt thỏa mãn từ phía sau ôm lấy Trưởng Tôn Minh Đức, nói.

“Ta?”

“Đúng rồi, “Hạ Phong cười mị ánh mắt.”Bổn vương quyết định , ca ca họ Hạ, đệ đệ họ Trưởng Tôn, chúng ta một người một đứa.”Hắc hắc, thật sự là quá mỹ diệu *!

_ mỹ diệu : tuyệt vời

Trưởng Tôn Minh Đức nghe vậy hoảng sợ.

“Theo họ ta ? Có phải hay không quá không hợp quy củ?”

“Ha, nơi này bổn vương chính là quy củ! Ai dám không đồng ý, ta ăn hắn!” Lúc này Hạ Phong nhưng thật rất đắc ý.

Đưa lưng về phía hắn, Trưởng Tôn Minh Đức cười yếu ớt.

Nhìn trẻ mới sinh trong tay , nhiệt độ cơ thể nóng rực trên lưng, khiến trong lòng y vô cùng thỏa mãn. . . Từ từ! Nóng rực? Trưởng Tôn Minh Đức kịp thời phản ứng thì đã vô thức mà đỏ mặt.

“Ngươi làm gì? Mau đi xuống, nặng muốn chết!”

“Thân thân —— “

Vành tai bị đầu lưỡi mềm nóng khẽ liếm một chút, thân thể Trưởng Tôn Minh Đức bỗng nhiên giật mình một trận, cả người đều bắt đầu trở nên mẫn cảm lên, y cảm nhận được rất rõ hơi thở người sau lưng theo lỗ tai bắt đầu dời xuống đến sau gáy, hút thật mạnh một cái.

“A!” Trưởng Tôn Minh Đức chịu không nổi kích thích, trên tay buông lỏng.”Đứa nhỏ!”Hai tiểu bảo bảo đáng thương kém xíu liền rớt đi xuống.

Hạ phong rất nhanh từ phía sau vươn tay ra đỡ hai tiểu oa nhi, đứng dậy đem hai cái tiểu ngọn nến đặt vào trong nôi ở trong hốc, sau đó cực nhanh “cút ” về trên giường.

Trưởng Tôn Minh Đức buồn bực trừng mắt nhìn hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.