Phu phu hai người ra ngoài một chuyến đã kiếm được bạc. Thiệu Vân An quyết đoán kêu Vương Thạch Tỉnh đi mua bò. Hai người đến chỗ bán súc vật. Thiệu Vân An dùng khăn che mũi, Vương Thạch Tỉnh để hắn ở ngoài chờ, bản thân thì vào mua. Thiệu Vân An ngẫm nghĩ lại vẫn là theo sau tiến vào.
Gia súc là công cụ lao động rất trọng yếu, được triều đình toàn quyền buôn bán, gia súc tiêu thụ nhiều nhất là bê. Đôi khi để khuyến khích nông dân khai khẩn, trồng thêm lương thực, triều đình sẽ cấp bạc cho người dân mua gia súc, nhưng đó là khi triều đình còn tiền, quốc khố dư giả. Mấy năm gần đây quốc khố ep hẹp, thuế má cao, giá hàng hoá tăng. Trước kia nhiều nhất là mười quán tiền một đầu ngưu, hiện giờ tăng lên đến hai mươi lăm quán một con, tức là hai mươi lăm lượng. Một con bê tốn đến hai mươi lăm lượng, nông hộ bình thường hai năm cũng kiếm không được đến hai mươi lăm lượng. Không mua ngưu thì không thể khai khẩn nhiều ruộng đất, không thể trồng được nhiều cây lương thực, không kiếm được tiền thì không thể giao nộp thuế, đây chính là vòng tuần hoàn ác tính. Trên đường cái có rất nhiều người ghé xem, nhưng người mua thì lác đác ít ỏi.
Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An chọn một con bê cái. Thiệu Vân An tính mua một cặp cả đực lẫn cái nhưng quá chói mắt, nên trước chỉ có thể mua một con, Chờ bọn họ có tiền lại mua thêm. Tốn thêm năm lượng bạc mua một con dê mẹ, hai con dê con. Dê này người ta mua về chủ yếu là vắt lấy sữa, nên khách mua không nhiều. Hiện tại mùa màng không tốt, càng ít người hỏi thăm, vì vậy bán giá khá rẻ.
Cả bê cả dê cộng lại là ba mươi lượng. Chỗ ở hiện tại hơi nhỏ, không có nhân thủ, heo gà vịt mấy thứ đó tạm thời không tính tới. Muốn ăn gà, ăn trứng có thể mua của mấy hộ trong thôn, dù sao cũng không thiếu tiền.
Thiệu Vân An nhờ Vương Thạch Tỉnh dẫn hắn đến tiệm bán đồ sứ mua mười mấy bình trà lớn lớn bé bé, cùng sáu thùng rượu lớn, mười thùng rượu nhỏ. Thiệu Vân An muốn thùng đựng rượu phải có chốt mở, như vậy mới thuận tiện cho việc sử dụng. Thùng rượu chỗ này đều là để hở một lỗ, bên trên dùng nút gỗ nhét vào. Thiệu Vân An cùng chưởng quầy bàn luận một hồi mới vẽ ra hình dáng phác thảo. Vòi nước hiện tại không thể dùng kim loại, chỉ có thể dùng gỗ. Thiệu Vân An liền nghĩ đến máy uống nước có hai lỗ trên dưới, cũng giải thích kỹ lưỡng nguyên lý hoạt động. Chưởng quầy nghe qua thấy vô cùng lạ lẫm, như vậy thì quả thật khi lấy rượu thuận tiện hơn nhiều.
Lập tức chưởng quầy và Thiệu Vân An thoả thuận xong xuôi. Bản thiết kế thùng rượu này của Thiệu Vân An chỉ giao cho ông làm, trừ phi người khác tới mua về tự giỡ ra nghiên cứu. Thiệu Vân An không để bụng chuyện tiền nong, về sau rất có thể cùng chưởng quầy này giao dịch lâu dài. Thiệu Vân An rất hào phóng, chưởng quầy thấy thế thì miễn phí toàn bộ số đồ sứ và tiền đặt cọc thùng đựng rượu. Về sau Thiệu Vân An có mua gì ở cửa hàng cũng chiếm được giá tiện nghi.
Thiệu Vân An rất vui, hôm nay liên tiếp xảy ra nhiều chuyện tốt. Thùng rượu đặt làm phải mất mười lăm ngày mới lấy được. Thiệu Vân An tính tính thời gian, đặt làm mười thùng rượu lớn, lại mua thêm năm thùng rượu có sẵn. Mười lăm thùng rượu này Thiệu Vân An không nhận miễn phí, chưởng quầy liền lấy giá ưu đãi, chín lượng bạc. Thùng rượu đặt làm rất đặc biệt, thùng càng lớn thì yêu cầu thủ nghệ càng cao, giá liền cao hơn chút. Chưởng quầy ngỏ ý, chờ thùng rượu làm xong sẽ tự đưa đến thôn Tú Thuỷ, Thiệu Vân An không cần lên huyện lấy. Thiệu Vân An vô cùng cảm khái người cổ đại, đặc biệt nhất chính là ý thức về quyền sở hữu trí tuệ.
Năm thùng rượu lớn, thêm mười mấy bình trà, chất đầy trên chiếc xe bò đi thuê. Vương Thạch Tỉnh mua bê con, tạm thời không thể kéo xe. Hai người mua ít thịt và điểm tâm xong mới khua xe bò cùng với bầy gia súc trở về nhà.
Trở lại thôn, tự nhiên là không tránh khỏi mấy trận đàm tiếu. Chuyện Vương Thạch Tỉnh mua đất đã sớm truyền ra ngoài. Thật ra thời điểm lý chính mang Vương Thạch Tỉnh đi đo đạc đất đã vô pháp tránh khỏi ánh mắt của người trong thôn. Mọi người bàn tán sôi nổi, hâm mộ, ganh ghét đều có. Vương Thạch Tỉnh vừa phân gia xong đã kéo một xe đầy đồ vật về nhà chưa nói, lúc này chưa được bao lâu, không những đem chỗ đất đang ở mua luôn, còn mua thêm đất nền mới và mười mẫu ruộng núi. Giờ lại còn mua dê và bò, tốn rất nhiều tiền đó.
Có người hiếu kì không biết Vương Thạch tỉnh bán đá bao nhiêu tiền. Cũng có người suy đoán Vương Thạch Tỉnh đánh giặc xong mang về rất nhiều tiền, không phải có quân lương sao? Lời bàn tán xôn xao như vậy chẳng trách Vương lão thái gây sự. Vương Thạch Tỉnh có tiền nên đưa cho nương mình mới đúng. Nhiều người còn đồng tình Vương lão thái cưới phải một đứa con dâu lợi hại, tiền của nhi tử có bao nhiều đều cầm hết.
Đối với mấy lời đồn đại này, Thiệu Vân An tự động đóng lỗ tai, người hiện đại như hắn sao lại để mấy lời vớ vẩn đó gây ảnh hưởng. Đại Yến quốc quản lý hộ tịch rất nghiêm ngặt, nhưng nghiêm ngặt đến đâu cũng có chỗ sơ hở. Miễn là trong nhà có đất, hắn dọn đến huyện, đến châu phủ ở đều được, chỉ cần có tiền. Nếu Vương Thanh về sau khảo thí có công danh, hắn có thể quyên tiền giúp Vương Thanh có được một chức quan. Sau đó cả nhà đều có thể đi theo Vương Thanh, hộ tịch cũng có thể thay đổi.
Hai phu phu cùng nhau trở về, dê bò thì bố trí ở chỗ đất trống sau nhà, đồ đạc khác thì đại khái sắp xếp. Hai người đến nhà Vương Hạnh trả xe bò, đương nhiên một bao điểm tâm cảm kích là không thể thiếu. Có thể nói, từ sau khi Vương Thạch Tỉnh thành thân, nhà Vương Tứ thẩm được ăn điểm tâm so với cả đời họ cộng lại còn nhiều hơn. Kết quả chính là Vương Tứ thẩm và Vương Tứ thúc nhìn thấy Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh thì rất hào hứng. Vương Hạnh vừa bước vào cũng không khách sáo, tuỳ tiện cầm lên ăn.
Ở nhà Vương tứ thẩm ngồi một lát, Thiệu Vân An kể lại chuyện Huyện lệnh đại nhân kêu bọn họ đi lên chính là răn dạy một phen, nói sao thì xâm nhập học đường gây sự là không đúng. Bất quá đại nhân rộng lượng, chỉ là răn dạy vài câu mà thôi. Vương Tứ thẩm cảm thấy vị đại nhân này quả biết phân rõ phải trái trắng đen. Nói thật, Vương thị tộc nhân đối với nhà Vương Đại Lực bất mãn có, đối với tộc trưởng Vương Văn Hoà bất mãn cũng có. Mấy năm Vương Thạch Tỉnh không ở nhà, tộc trưởng mỗi năm đều cưỡng chế an bài người thay thế nhà Vương Đại Lực làm việc đồng áng, không chỉ không kiếm được xu nào, ngay cả nước miếng đều không có. Vương Điền Nham mỗi lần đến mùa thu hoạch không phải trật gân thì là đau mắt cá chân, đều dùng mánh lới trốn việc. Vương Quách Chiêu thì trốn tiệt trong nhà không bước ra khỏi cửa.
Nhà ai mà không có ruộng? Nhà ai mà không cần nhân thủ làm việc? Vương Văn Hoà lần nào cũng lấy lý do Vương Chi Tùng thi công danh mà khuyên bảo, về sau tộc nhân ai cũng được thơm lây. Nhiều lần như vậy, trong lòng ai lại không có oán niệm. Vương Tứ thúc cùng Vương Hạnh cũng từng bị tộc trưởng yêu cầu đến nhà Vương Đại Lực hỗ trợ. Vương Tứ thẩm là người không dễ chọc, bà chạy đến nhà tộc trưởng ồn ào, còn thoá mạ Vương lão thái một trận. Nhà bọn họ không quan tâm đến cái gì gọi là công danh. Sau này Vương Văn Hoà cũng không nhờ nam đinh nhà bọn họ đi hỗ trợ nữa. Nhưng không phải nhà ai cũng có người nhanh nhảu như Vương Tứ thẩm. Nhà nào có nam thể, Vương Văn Hoà mở lời, hai phu thê đều là nam thì lại càng không dễ cự tuyệt.
Cùng Vương Tứ thẩm bồi chuyện, Thiệu Vân An làm bộ thuận miệng nói ra việc hắn bán thiết kế thùng rượu, lão chưởng quầy mới hào phóng cho một bút bạc, bằng không hôm nay làm sao có thể mua dê và bò. Vương Tứ thẩm tò mò hỏi thiết kế như thế nào lại có thể kiếm bạc. Thiệu Vân An nói hắn đã cùng người ta ký thư khế, không thể nói cho người khác biết. Chờ ngày sau hắn lấy về sẽ để cho mọi người nhìn xem. Vương Tứ thẩm liên tục kinh ngạc, thẳng thắn khen ngợi Thiệu Vân An sao lợi hại như vậy! Vương Thạch Tỉnh may mắn thế nào thú được tức phụ có năng lực. Nói đến mức Vương Thạch Tỉnh vốn ngồi im bên cạnh cũng không che được ý cười thoả mãn.
Nhờ Vương Tứ thẩm đem một số việc truyền ra ngoài, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mới đến nhà lý chính. Vừa đến nơi, sự hiếu khách dị thường lại vồ vập đến nữa. Thiệu Vân An không ngừng xoa tay, không thể không kêu rên. “Triệu thúc, Triệu thẩm, các ngươi còn như vậy, ta sẽ không mang tin tốt cho các ngươi nữa đâu!”
“Tin tức tốt gì?” Triệu lưu thẩm kéo Thiệu Vân An vào nhà.
Thiệu Vân An ôm lấy Ni tử từ trong phòng ra tới, nói. “Các ngươi đừng khách khí nữa ta mới nói.”
“Ha ha...!”
Vương Thạch Tỉnh và lý chính theo sau bước vào. Hôm nay bọn họ đã thu thập được ít quả nhót và quả đào, phần lớn là hái từ trên núi ở trong thôn. Triệu Nguyên Đức cùng Triệu Hà đang ở sân sau rửa trái cây, phơi ráo. Nghe Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh lại đây, hai người vội vàng thu dọn, rửa tay xong thì vào nhà.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, Triệu Lưu thị nhanh chóng hỏi. “Vân An, là tin tức tốt gì thế?”
Triệu Nguyên Đức cùng Triệu Hà khó hiểu. Thiệu Vân An cũng không muốn úp mở nữa, nói thẳng. “Hứa chưởng quầy của Nhất Trượng Hiên muốn thu mua mứt trái cây. Tạm định một cân mứt quả nhót là bốn trăm văn, một cân mứt đào là tám trăm văn.”
“...” Hiện trường một trận im lặng. Thiệu Vân An cười tủm tỉm uống nước, không hé thêm lời nào. Qua vài khắc, mấy tiếng kêu sợ hãi mới vang lên. “Gì! Mứt quả nhót bốn trăm văn! Mứt đào tám trăm văn! Một cân?”
Giọng Triệu Lưu thẩm đã run run, lý chính đại thúc cùng Triệu Nguyên Đức trợn to mắt, hoài nghi lỗ tai có vấn đề hay không? Thiệu Vân An ha ha cười, gật đầu. “Đúng vậy! Bốn trăm văn một cân mứt hồng chua, tám trăm văn một cân mứt đào. Các ngươi không nghe lầm, là tin tốt đúng không?”
Triệu Hà bắt lấy tay Thiệu Vân An. “Vân An, ngươi không nói giỡn đi? Nhiều như vậy? Sao có thể?” Bọn họ vốn nghĩ mấy chục văn một cân đã thực vừa lòng rồi.
Triệu Nguyên Đức nóng lòng nhìn Vương Thạch Tỉnh. “Thạch Tỉnh! Đây là sự thật sao?”
Vương Thạch Tỉnh gật đầu. “Thật sự! Vân An đem mứt trái cây tặng Tằng chưởng quầy của Điệp Trang Các. Tằng chưởng quầy thấy thứ này mới lạ nên kêu Hứa chưởng quầy của Nhất Trượng Hiên tới. Hứa chưởng quầy ngỏ ý thu mua mứt trái cây, Vân An liền thay các ngươi cùng Hứa chưởng quầy định giá.”
Nhà lý chính bốn người toàn bộ muốn hôn mê. Triệu Lưu thẩm bất động không phản ứng. Thiệu Vân An đem sự tình trước sau giải thích kỹ càng tỉ mỉ, nói. “Triệu thúc, Triệu thẩm, các ngươi đừng trách ta ép giá. Một cân trái cây cơ bản có thể làm ra một cân mứt. Hiện tại còn mới lạ, ta có thể đem giá nâng lên cao. Nhưng nếu ta ra giá cao, Nhất Trượng Hiên muốn bán phải để giá cao hơn, đến lúc đó có bao nhiêu người có thể mua nổi. Không có người mua, mứt trái cây lại thành vô dụng. Việc chúng ta nên làm chính là tìm cách kéo dài sinh ý từ mứt trái cây.”
“Hiện tại trái cây ngày càng ít, mứt mới ấn theo giá này mà bán. Nếu là thời điểm trái cây chín nhiều, giá cả cần phải hạ xuống. Hứa chưởng quầy cũng nói qua, Nhất Trượng Hiện họ sau này sẽ chỉ thu mua từ các ngươi. Ta cũng đã cân nhắc qua sẽ có người tìm ra cách làm mứt trái cây, nhiễu loạn sinh ý của các ngươi. Chúng ta đem giá cả tính toán linh hoạt một chút, nhân gia mới có thể cảm nhận được thành ý trong đó.”
Lý chính lập tức gật đầu. “Ngươi nói đúng. Những việc này chúng ta không hiểu, tương lai còn cần Vân An ngươi hỗ trợ.”
Triệu Lưu thẩm vốn im lặng bất ngờ lên tiếng. “Này! Này! Này đã định rồi sao? Quá nhiều rồi!”
Bốn người đang ngồi không ai trách Thiệu Vân An đem giá cả hạ thấp xuống hết. Thành thật mà nói, nếu thật sự dựa theo giá cả mà Hứa chưởng quầy đưa ra, một nhà lý chính đừng nghĩ đến việc an ổn sinh hoạt.
Thiệu Vân An cười nói. “Đúng vậy, người mua cùng giá cả đều quyết định. Hà tử ca làm trước một cân mứt quả nhót và đào đưa Hứa chưởng quầy xem thử. Ta cùng Hứa chưởng quầy đã nói qua, cách làm mứt trái cây tuy giống nhau, nhưng mỗi người làm ra hương vị bất đồng. Mứt trái cây không nên dùng nước giếng mà dùng nước suối thì tốt hơn, mùi vị mới thơm ngon. Triêu thúc, Triệu thẩm, các ngươi nếu có thể thì thu thập thêm táo đỏ (là táo tàu ấy) hoặc sơn tra. Mùa đông không có trái cây, táo đỏ và sơn tra để được lâu. Đợi đến mùa đông các ngươi có thể làm mứt táo và mứt sơn tra. Mứt táo đỏ có thể dùng táo đỏ đã phơi khô để làm. Tận lực đảm bảo một năm đều có mứt trái cây.”
Bốn người Triệu gia tắc khắc gật đầu, Triệu Lưu thẩm kích động rơi nước mắt. Lý chính mở miệng. “Vân An! Mười phần lợi thì quá ít. Ngươi muốn thu mua cái gì cứ việc mở miệng, chúng ta không lấy tiền. Này tiền so với chúng ta tưởng tượng đã cao hơn rất nhiều rồi. Vẫn là nên chia đôi, bằng không sinh ý này ta làm không yên lòng.”
Ai mà nghĩ đến mứt trái cây giá cao như vậy. Lý chính đại thúc tay còn chưa hết run. Đừng nói lý chính, Triệu Nguyên Đức bởi vì kích động cực độ, đối với hi vọng sinh hoạt tốt đẹp trong tương lai mà toàn thân run rẩy. Triệu Lưu thẩm và Triệu Hà ở một bên đồng tình, cần phải chia tiền nhiều hơn. Triệu Nguyên Đức nói. “Ta và cha đã bàn tính qua, mứt trái cây nếu bán ra ngoài không tránh được người trong thôn đàm tiếu. Ngươi thu nhiều hơn một chút, chúng ta cũng thuận tiện ứng đối.”
Loại tình huống này, Thiệu Vân An cũng đã tính đến. Hắn suy nghĩ một chút mới nói. “Như vậy đi. Chúng ta hai bên lập khế ước. Lợi nhuận mười phần không đổi (10%). Bất quá ta chỉ thu hai năm, sau hai năm ta không nhận nữa. Cách làm mứt trái cây ta bán cho các ngươi một trăm lượng, số tiền này bây giờ không cần đưa gấp. Chờ bán mứt xong hãy đưa ta, cũng có thể trả góp theo giai đoạn. Ta hiện tại có chút tiền, cũng không cần vội. Này chia đôi liền tính như vậy. Hơn nữa, ta cũng có việc muốn nhờ Triệu thúc, Triệu thẩm cùng Triệu ca hỗ trợ. Mỗi năm ta cần thu thập một số quả nhót, không phải làm mứt mà làm cái khác, cũng là dùng để làm sinh ý. Nhà ta chỉ có ta và Vương Thạch Tỉnh, không bằng nhà Triệu thúc, coi như là các ngươi giúp ta thu mua.”
“Mặt khác, ta còn cần lá trà. Chỉ là cây trà trong thôn quá ít. Nếu có thể, ta muốn thu mua ở thôn khác, này cũng cần Triệu thúc, Triệu thẩm cùng Triệu ca giúp đỡ. Bên ngoài thì các ngươi cứ nói tốn ba trăm lượng mua phương pháp ở chỗ ta, thanh toán một lần. Bởi vì người mua là ta tìm, các ngươi mỗi một đơn sinh ý phải trích hai mươi phần lợi chia cho ta. Hơn nữa trên thư khế với Nhất Trượng Hiên cũng viết rõ, chỉ mua ở nhà các ngươi. Nói như vậy ra ngoài, cho dù có người bất mãn, cũng có thể chặn miệng bọn họ. Muốn bán mứt trái cây trước phải đưa ta ba trăm lượng, ta cũng không bao người mua. Miễn cho nhiều người suy đoán tiền của ta ở đâu ra.”
“Vậy vẫn là thiệt thòi cho các ngươi.” Lý chính do dự
Vương Thạch Tỉnh mở miệng. “Triệu thúc, nếu nhà ta làm sinh ý này sẽ chỉ rước lấy phiền toài. Cũng chỉ có nhà ngài trước làm lên, chúng ta mới có thể yên tâm làm sinh ý khác theo sau. Thoạt nhìn thì nhà chúng ta có chút thiệt thòi, nhưng thực tế Triệu thúc các ngươi mới gánh nhiều rắc rối, còn phải ứng phó người trong thôn. Kỳ thật chịu thiệt chính là các ngươi. Ngài nghe Vân An đi!”
“Triệu thúc! Quyết định như vậy đi. Nguyên Đức đại ca đi viết khế ước.”
Triệu Nguyên Đức nhìn phụ thân, lý chính đại thúc thật sâu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh, hít sâu một hơi. “Vân An, Thạch Tỉnh! Phần ân tình này Triệu thúc ta lãnh. Nghe theo các ngươi đi!”
Thiệu Vân An cười, Triệu Lưu thẩm cười, Triệu Hà cũng cười. Triệu Nguyên Đức đứng dậy hào hứng đi viết khế ước. Thiệu Vân An tiếp theo nói. “Hà tử ca, ngươi làm trước hai bình, đừng làm nhiều quá. Ngày mai ta cùng ngươi đi. Mứt trái cây đơn giản làm ra vài ngày là hỏng, cất vào hầm băng cũng chỉ được một tháng. Muốn làm sinh ý phải có phương pháp đặc biệt kéo dài thời gian bảo quản. Hứa chưởng quầy nói cha nương ngươi cũng không thành vấn đề, các ngươi khi nào chính thức làm ta sẽ ở một bên hướng dẫn.”
“Vân An! Thật cảm ơn ngươi rất nhiều.” Triệu Hà híp cười thành hình trăng khuyết.
Triệu Nguyên Đức viết xong khế ước, Thiệu Vân An chủ ý là muốn y viết mua phương pháp một trăm lượng là được, y lại viết mỗi năm bán mứt trái cây, mặc kệ là trái gì đều phân cho Thiệu Vân An mười phần. Triệu Nguyên Đức thực kiên trì, Thiệu Vân An không lay chuyển được y đành hạ bút ký tên. Lý chính gia một lần không thể lấy ra trăm lượng. Thiệu Vân An nói chờ bọn họ bán được mứt trái cây thì đưa tiền sau, dù sao cũng là giao dịch bí mật. Hắn nói vậy, người khác có thể tới điều tra túi tiền của hắn hay sao?
Mứt trái cây còn chưa làm ra thì người mua đã tìm được, giá cả cũng đã chốt hạ. Nỗi bất an của cả nhà lý chính rốt cuộc được tiêu trừ. Đêm đó, nhà lý chính nhất mực giữ Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh ở lại dùng bữa, dù sao Vương Thanh và Ni tử cũng ở chỗ này. Cơm nước xong, Thiệu Vân An chỉ Triệu Hà cách làm mứt từ đầu đến cuối. Triệu Nguyên Đức tự mình đi gánh nước suối trở về.
Mứt trái cây làm ra so với Thiệu Vân An hơi kém chút. Thiệu Vân An dù sao cũng là dùng linh tuyền để làm. Chẳng qua, nếu chưa từng ăn qua mứt Thiệu Vân An làm, thì đồ Triệu Hà làm ra hương vị cũng rất ngon. Thiệu Vân An còn ra chủ ý bỏ thêm hoa quế vào. Mứt có thêm vị hoa quế càng thêm độc đáo. Bốn bình mứt trái cây, sáng mai Thiệu Vân An sẽ cùng Triệu Nguyên Đức, Triệu Hà đến Nhất Trượng Hiên.
Thiệu Vân An cũng nói, cách làm mứt trái cây có truyền cho người trong tộc hay không là tuỳ lý chính quyết định. Dù sao cũng là hắn nhận một trăm lượng đem cách làm bán đi. Phương pháp làm nhà lý chính muốn sử dụng thế nào là chuyện của họ. Lý chính gia đều tỏ ý cách làm mứt trái cây Thiệu Vân An vẫn có thể bán cho người khác, chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh ý nhà họ là được. Đại yến quốc rộng lớn như vậy, bọn họ làm thế nào có thể bán cho cả nước!
Sau khi cả nhà lý chính đáp ứng, mọi người quyết định ngày hôm sau, Vương Thạch Tỉnh sẽ mang người trong thôn lên núi hái trà, chủ yếu là đem thủ pháp hái trà dạy cho bọn họ, sau đó mới đến nhà lý chính bàn chuyện thu thập trà. Trà thu như thế nào là do Vương Thạch Tỉnh quyết định. Cụ thể bao nhiêu tiền một cân, Thiệu Vân An chỉ cho Vương Thạch Tỉnh một giới hạn, cao nhất ba trăm văn, thấp nhất ba mươi văn, tuỳ vào phẩm chất của lá trà, nếu không chắc thì cứ lấy năm mươi văn một cân, dù sao cũng không chịu thiệt. Trong nhà không có đủ chỗ để trữ, cho nên Thiệu Vân An mới không thu thập hoa cúc. Có bán trà hoa cúc hay không tạm thời hắn chưa nghĩ đến. Nhân thủ không đủ là một chuyện, Thiệu Vân An không muốn ngay từ đầu đã giăng lưới lớn, sẽ không biết nên tập trung vào chỗ nào, khó phân biệt thứ nào nên làm thứ nào không. Bỏ qua địa vị của tộc Triệu thị, Triệu Lưu thẩm, Triệu Hà, Lý Thải Quyên bổn gia xem như giàu có, có bọn họ ra mặt, Vương Thạch Tỉnh dễ dàng đem trà thu thập thoả đáng.
Sáng sớm, Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh vẫn đem hai đứa nhỏ gửi nhà lý chính. Thiệu Vân An đưa lý chính hai trăm lượng bạc, hôm nay huyện nha sẽ cử người đến đo đạc đất đai. Nếu xong sớm thì có thể giao bạc lấy khế đất. Hắn và Vương Thạch Tỉnh đều không ở nhà, nên giao cho lý chính đại thúc hỗ trợ. Triệu Nguyên Đức, Triệu Hà và Thiệu Vân An lên huyện thành. Vương Thạch Tỉnh thì kêu mấy tiểu tử quen biết trong thôn lên núi hái trà.