Hãn Phu

Chương 27: Chương 27




Triệu Nguyên Đức, Triệu Hà và Thiệu Vân An vừa vào cửa Nhất Trượng Hiên thì Hứa chưởng quầy liền đi ra, không biết có phải hay không ông luôn đứng ở đây chờ. Sau khi Thiệu Vân An giới thiệu hai bên, ba người liền theo Hứa chưởng quầy đến công phòng (phòng làm việc) ở phía sau. Triệu Nguyên Đức và Triệu Hà đem bốn bình mứt trong giỏ lấy ra. Thiệu Vân An giới thiệu bốn bình này đều do Triệu Hà làm, trong đó có hai bình bỏ thêm hoa quế. Hứa chưởng quầy lập tức cầm muỗng nếm thử.

Hai bình không có hoa quế hương vị tự nhiên không thể so với mứt Thiệu Vân An đưa cho Tằng chưởng quầy, nhưng cũng rất ngon. Hứa chưởng quầy vẫn dựa theo giá cả hôm qua mà thu mua. Hai bình bỏ thêm vị hoa quế có hương vị rất đặc biệt, Hứa chưởng quầy đều mua, giá tăng thêm năm mươi văn, dù sao hoa quế cũng coi như phí tổn. Triệu Nguyên Đức và Triệu Hà không có ý kiến, Hứa chưởng quầy liền sai người đi viết thư khế. Thiệu Vân An nhắc lại chuyện giữ tươi. Nếu là bên Triệu Nguyên Đức tự mình thực hiện phương pháp giữ tươi thì phía bên Hứa chưởng quầy, sau khi nhận hàng sẽ rất khó kiểm nghiệm lại. Nếu do chính bên phía Hứa chưởng quầy tự mình xử lý thì có thể tránh được việc bình mứt nào đó không đạt yêu cầu, ảnh hưởng đến chữ tín hai bên.

Sau Thiệu Vân An lại không ngần ngại ngỏ ý hắn sẽ cung cấp phương pháp bảo quản miễn phí, Hứa chưởng quầy biểu thị vẫn là do phía bọn họ giữ tươi. Dù sao Nhất Trượng Hiên cũng phải kiểm tra thực hư chất lượng của từng lô hàng, giữ tươi chúng, hơn nữa bọn bọn cũng có vại tốt để bảo quản. Mặc khác, bọn họ sẽ cung cấp bình đựng mứt, không cần nhà lý chính tự mình chuẩn bị. Triệu Nguyên Đức cùng Triệu Hà không biết như thế nào cảm tạ Thiệu Vân An. Như vậy lại ký thêm một khế ước nữa về việc bảo quản, sau đó Thiệu Vân An liền nói ra phương pháp giữ tươi. Nơi này có nhiều tự hắn chưa biết, đều do Hứa chưởng quầy tự viết xuống.

Muốn giữ mứt trái cây tươi lâu cần có chất bảo quản nhưng nơi này không có. Phương pháp Thiệu Vân An cung cấp chính là sau khi mứt trái cây làm xong bỏ vào bình, đun trong nước nóng chừng mười phân (mười phút) hoặc hơn. Sau đó đắp lên một lớp vải hoặc giấy, dùng paraffin hoặc bùn nhanh chóng niêm phong, tương tự như bảo quản rượu. Còn có một cách khác là đổ sáp paraffin vào miệng bình, từ từ đảo ngược bình lại để không khí thoát ra, cuối cùng là niêm phong. Khi dùng thì lấy paraffin ra. Đương nhiên, paraffin dùng để bảo quản là paraffin ăn được. Chẳng qua thời cổ đại chưa có dầu mỏ, paraffin tinh luyện ra cơ bản là không có hại. (paraffin: chất dùng để làm nến!)

Hai phần thư khế ký kết xong xuôi, Hứa chưởng quầy tỏ ý hi vọng có thể mau chóng nhận được lô mứt trái cây đầu tiên. Chỉ cần mứt trái cây đạt đến chất lượng như mứt hôm nay đưa đến thì được xem là tiêu chuẩn, có bao nhiêu thì thu bấy nhiêu. Trên thư khế cũng viết rõ, Nhất Trượng Hiên chỉ thu mua từ lý chính gia. Tính cả mứt có vị quế nữa thì mỗi thứ một nửa, nếu sau này mứt vị quế được hoan nghênh nhiều hơn thì gia tăng đơn hàng sau. Hứa chưởng quầy đưa trước năm mươi lượng tiền đặt cọc.

Mới vừa giao bốn bình mứt trái cây liền nhận được năm mươi lượng, Triệu Nguyên Đức ra cửa, ngồi lên xe bò, tay vẫn còn phát run. Triệu Hà đồng dạng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Lần này Thiệu Vân An đem cách làm mứt trực tiếp dạy cho y, Triệu Hà không biết cảm kích thế nào cho đủ. Y là nam thê, lại chỉ sinh một hài tử. Tuy nói được Triệu Nguyên Đức yêu thương, nhưng trong lòng vẫn luôn khổ sở. Hiện tại mứt trái cây là do y chịu trách nhiệm làm, Triệu Hà có thêm ít nhiều tự tin.

Trở về thôn, Thiệu Vân An trước đem sự tình thuật lại cho hai phu thê lý chính, sau đó mới hướng dẫn Triệu Hà cách làm mứt số lượng lớn. Triệu Lưu thẩm, Triệu Nguyên Đức và lý chính thì xử lý trái cây. Trái cây thu về quá nhiều, phải nhanh chóng xử lý. Số trái cây này nhà lý chính không tính nhờ người ngoài hỗ trợ, nếu mệt thì cứ mệt đi, chờ lô hàng này bán đi, trong lòng chân chính thả lỏng thì nói sau.

Thổ địa ty quản sự buổi sáng đã tới rồi, vừa lúc Thiệu Vân An ở nhà. Nhờ lý chính chỉ dẫn, quản sự dẫn theo người đi đo đạc đất, hai mẫu đất nền cùng mười mẫu đất núi, tổng cộng mới chín mươi tám lượng, ít hơn so với lý chính dự tính. Cuộc sống bá tánh không quá tốt. Từng chịu qua tai ương, chiến loạn, nhiều địa phương trở nên hoang tàn, không người ở. Cho nên hiện tại giá đất mới giảm như vậy. Triều đình cũng hi vọng dân chúng có thể trở về quê quán an tâm trồng trọt. Thiệu Vân An thấy thế liền đem chỗ đất nền dựng nhà mới khuếch trương lớn hơn một vòng, mua thêm mười mẫu đất núi và mười mẫu ruộng cạn cách nhà mới không xa, thêm vào bốn mươi sáu lượng. Hứa chưởng quỹ tạ lễ là một trăm năm mươi lượng, Thiệu Vân An không đụng đến tiền của Vương Thạch Tỉnh, dù sao hắn cũng không thiếu tiền.

Quản sự hảo tâm nhắc nhở, mua nhiều đất như vậy nếu không trồng trọt gì sẽ bị phạt tiền, mà mười mẫu ruộng cạn kia cũng không được một năm miễn thuế. Thiệu Vân An bày tỏ bọn họ sẽ trồng trọt, cũng đóng thuế đúng hạn. Bất quá, thấy hắn một hơi tiêu hơn trăm lượng bạc mà mắt không nháy một cái, cũng biết Thiệu Vân An cùng Huyện lệnh đại nhân có giao hảo, quản sự cũng không nhiều lời, lập tức ở nhà lý chính viết khế đất, nhất thức tam phân, thổ địa ty, lý chính, Thiệu Vân An mỗi bên giữ một bản. Vương Thạch Tỉnh không ở đây, Thiệu Vân An liền nhấn dấu tay chính mình, ký tên, lý chính cũng không để ý. Vương Thạch Tỉnh trước khi lên núi đã nói, đất đai, nhà ở đều do Thiệu Vân An đứng tên, nhà bọn họ do Thiệu Vân An làm chủ.

Quản sự mang người rời đi, trước đó còn được lý chính tặng một bình mứt trái cây vừa làm, thay Thiệu Vân An hồi nhân tình. Quản sự tức khắc vui vẻ ra mặt, lời lẽ khách khí không ít. Thiệu Vân An cũng không khách sáo với lý chính. Hắn bây giờ đã là người có nhà có đất, cao hứng dẫn hai đứa nhỏ về nhà. Vào phòng, thừa dịp hai đứa nhỏ không ở gần liền đem khế đất, khế nhà thu vào không gian.

Vương Thạch Tỉnh lúc chạng vạng mới về tới, vừa về liền đối mặt với mớ tin đồn “nhà Thạch Tỉnh dùng một trăm bốn mươi lượng bạc mua đất nền rất lớn cùng ba mươi mẫu đất.” Vương Thạch Tỉnh không thèm để ý, mang theo một đám tiểu tử vác sọt tràn đầy về nhà. Thấy bọn họ thành công trở về, Thiệu Vân An cười đến đôi mắt cong cong.

Vương Thạch Tỉnh nhờ Vương Thanh đi lấy cân, cân ngay tại chỗ, cân xong thì đưa tiền. Bọn họ hái trà đều là trà long tĩnh. Vương Thạch Tỉnh kêu bảy tám tiểu tử đi theo hắn đem lá trà phân loại ra. Lá tốt nhất thì một trăm năm mươi văn một cân, kém nhất là năm mươi văn một cân, trung bình thì tám mươi văn. Thiệu Vân An không quản, hắn chỉ đứng một bên đảm nhiệm chức năng túi tiền.

Chờ mỗi người mỹ mãn rời khỏi, Vương Thạch Tỉnh lúc này mới giải thích nói. “Ngươi đã nói lá trà mùa xuân hái mới tốt nhất, đến lúc đó lại thêm tiền. Bọn họ mới bắt đầu hái, khẳng định có chỗ không tốt, ta sẽ không giao nhiều tiền. Kém nhất cùng tốt nhất nếu cách quá nhiều, về sau bọn họ sẽ đi hái lá tốt nhất. Ngươi đã nói chỉ cần ngươi chế trà, trà kém nhất cũng có người mua. Lá trà tốt dù sao cũng là số ít, cho nên ta liền thêm giá thứ đẳng.”

Thiệu Vân An hôn ngón trỏ chính mình, điểm lên môi Vương Thạch Tỉnh. “Rất có đầu óc kinh doanh. Về sau thu mua lá trà giao cho ngươi.”

Vương Thạch Tỉnh kéo Thiệu Vân An lại, đem đôi môi khô nứt của mình khắc trên môi Thiệu Vân An. Vương Thanh vội vàng kéo Ni tử vào bếp, phi lễ chớ nhìn.

Chuyến lên núi này thu thập được hơn một trăm hai mươi cân trà tươi, có thể làm ra ba mươi cân trà. Đây là chỗ các thôn dân trước đây từng đến hái lá trà mang lên huyện bán. Vương Thạch Tỉnh không dẫn người lên núi phía tây, đó là nhà của bọn họ, tuy rằng còn chưa mua tới. Hắn mang người dọc theo các ngọn núi khác trong thôn đi qua một lần, lác đác cũng hơn bốn mươi, năm mươi cây trà cổ, nhưng đã bị người trong thôn hái khá nhiều. Trà nhung cũng có, nhưng không nhiều như dãy núi phía tây, hái cũng chỉ được mười cân. Vương Thạch Tỉnh chưa ra giá, chỉ nói về sau mọi người nếu thấy có thể hái trở về, bọn họ đều thu.

Hái nhiều lá trà như vậy, buổi tối lại bận rộn. Thiệu Vân An sớm đã làm cơm, hai đứa nhỏ ăn xong thì tự đi làm việc của mình. Hắn cùng Vương Thạch Tỉnh xử lý lá trà. Người trong thôn không phải không nghi ngờ nhà lý chính thu nhiều quả hồng chua, đào dại như vậy làm gì? Có nhiều nhà đoán được có thể nhà lý chính làm mứt trái cây, chẳng qua đó là lý chính gia, không ai dám lắm miệng đi hỏi. Đến nỗi, lúc Vương Thạch Tỉnh thu lá trà, người trong thôn liền đoán ra bọn họ có khả năng muốn chế trà bán lấy tiền, nhưng vẫn hoài nghi. Trà dễ làm lắm sao? Lá trà bán ngoài tiệm rất đắt. Thứ nhất, lá trà cũng không phải thứ thường gia như bọn họ có thể uống. Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh có thể làm ra sao? Nếu thật có thể thì Vương gia và Thiệu gia sớm đã làm.

Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An đem cổng đóng lại, ngăn cách mấy lời đồn đại vớ vẩn bên ngoài. Hai người đem lá trà trải ra, Thiệu Vân An dùng tay rải nước linh tuyền qua một lần, đợi phơi nắng xong liền bắt đầu sao trà. Một đêm không ngủ, Vương Thạch Tỉnh buổi sáng nghỉ ngơi hai canh giờ liền cầm túi tiền ra ngoài. Thiệu Vân An nói hắn nghỉ ngơi thêm một ngày hắn không chịu. Vương Thạch Tỉnh muốn sớm qua thôn Sơn Dương. Triệu Hà nói hắn trực tiếp đi gặp cha nương thân sinh của mình, hai người đang ở thôn Sơn Dương thu mua trái cây. Lúc Vương Thạch Tỉnh chuẩn bị đi, Thiệu Vân An tự mình lau mắt cho Vương Thạch Tỉnh, đeo miếng bịt mắt lên, còn đưa cho hắn hai bình nước, đặc biệt dặn dò nước này giữ lại chính mình dùng.

Vương Thạch Tỉnh tính toán trước khi mùa gieo hạt đến phải thu xong lá trà, chế xong hắn liền tìm người dựng nhà, còn muốn đem ba mươi mẫu đất mới mua khai khẩn, trồng trọt lương thực. Vốn dĩ hắn định ngày mùa qua đi mới nhờ người trong thôn hỗ trợ cất nhà, nhưng tới lúc đó trời trở lạnh. Vương Thạch Tỉnh sợ Thiệu Vân An không chịu lạnh được. Dù sao trên huyện có không ít lưu dân vì mất ruộng đất mà lưu lạc từ nơi khác đến, người không khó tìm, chẳng qua là cần dùng chút tiền thôi. Căn nhà đang ở hiện tại quá nhỏ, cũng quá kém. Mong ước một cái phòng tắm lớn của Thiệu Vân An vẫn luôn đè nặng trong lòng Vương Thạch Tỉnh.

Vương Thạch Tỉnh ban ngày ra ngoài, ban đêm lại gấp gáp trở về, lá trà hái xong phải xử lý ngay. Thiệu Vân An không đành lòng hắn mệt mỏi như vậy. Lá trà đem về hắn liền bắt Vương Thạch Tỉnh đi nghỉ, tự mình đến xử lý. Vương Thạch Tỉnh mỗi ngày đi sớm về trễ, Thiệu Vân An cũng mệt mỏi hết sức. Tuy nói có linh tuyền và linh nhũ, nhưng linh nhũ không dám trực tiếp uống, hắn vẫn cảm thấy vô cùng mệt. Mấy ngày trôi qua, Vương Thạch Tỉnh gầy rọp hẳn đi. Rất nhiều lần Thiệu Vân An nhịn không được định nói ra chuyện có không gian, vậy thì lá trà hái về có thể bỏ vào trong chậm rãi xử lý, không cần gấp gáp như vậy.

Trong thôn, trừ bỏ Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An, thì nhà lý chính là bận rộn nhất. Ngày hôm trước cùng Hứa chưởng quầy lập khế ước xong, vào đêm đó một nhà lý chính liền vội vàng cả đêm, chế ra ba vại lớn mứt quả nhót cùng với một vại lớn mứt đào. Vì không muốn gây chú ý, khi trời tờ mờ sáng, Triệu Nguyên Đức cùng Triệu Hà vội vàng lên xem bò, chở bốn vại mứt trái cây lên huyện thành. Đợi đến khi Triệu Nguyên Khánh và Lý Thải Quyên trở về cũng mau chóng gia nhập bận rộn. Lý chính cùng Triệu Lưu thẩm còn thương lượng nhờ dưỡng phụ mẫu của Triệu Hà qua trợ giúp.

Dưỡng phụ dưỡng mẫu Triệu Hà chỉ có y là nhi tử duy nhất, đồng dạng bọn họ cũng là hài tử duy nhất trong nhà. Hai người vốn kín tiếng, lại có tâm nhãn, lý chính không muốn giấu chuyện mứt trái cây với bọn họ. Sau khi hai ông bà biết thì tỏ vẻ tuyệt đối sẽ không nói cho người khác, thậm chí không để cho lý chính nói rõ cách làm mứt, ông bà chỉ làm công tác xử lý trái cây mà thôi. Thái độ của hai người khiến lý chính và Triệu lưu thẩm yên tâm không thôi, cũng khiến Triệu Hà rất vui vẻ. Cha nương y đối với phụ mẫu của con rể cũng rất hài lòng.

Bận rộn qua đi thì mùa gieo hạt cũng tới. Một nhà lý chính đem toàn bộ quả nhót và quả đào thu được, trừ bỏ phần quả nhót đã giao cho Thiệu Vân An, toàn bộ làm thành mứt bán cho Nhất Trượng Hiên. Lý chính không nhờ thôn dân thu thập hoa quế, người trong nhà lên núi hái chút cũng đủ dùng. Triệu Nguyên Đức đã tính toán xong xuôi, đầu xuân sẽ mua thêm vài mẫu đất để trồng hoa quả, cũng đem toàn bộ đất trống sau nhà mua hết để trồng hoa quế, cũng có thể trồng chút cây nhót và cây ăn trái khác. Đối với tương lai, một nhà lý chính tràn đầy tự tin. Mà bọn họ sở dĩ tự tin như vậy là bởi vì sau khi thống kê đợt buôn bán này, kết quả đạt được giống như trong mơ vậy.

Quả nhót bọn họ thu thập được ước chừng hơn ba trăm cân, trừ đi phần đã giao cho Thiệu Vân An còn khoảng hai trăm cân. Đào dại thì thu thập được khoảng một trăm cân. Toàn bộ đều ngao thành mứt bán đi, không tính số lẻ thì kiếm được một trăm bảy mươi bốn lượng, trừ đi phí thu mua trái cây và phí nhân công hai mươi lượng, còn lại nhà lý chính thu được lãi ròng là một trăm năm mươi lượng, trừ đi mười phần lời của Thiệu Vân An thì còn một trăm ba mươi lăm lượng. Cả gia đình lý chính một năm vất vả làm việc, thời điểm mùa màng tốt nhất cũng chỉ đến ba mươi, bốn mươi lượng. Như vậy một năm trung bình thu được hai mươi lượng là đã không tồi. Nhưng hiện tại lại một hơi kiếm được một trăm ba mươi lăm lượng. Trả tiền mua phương pháp cho Thiệu Vân An một trăm, bọn họ còn lại ba mươi lăm lượng.

Lý chính lập tức cảm thấy hô hấp có chút không xong, hai huynh đệ Triệu Nguyên Đức cùng Triệu Nguyên Khánh vội vàng chạy lại xoa ngực cho phụ thân. Triệu Lưu thẩm thì vui sướng đến nỗi không khép được miệng, vội vàng kêu Triệu Nguyên Đức cầm một trăm lượng trả Thiệu Vân An. Lần này bọn họ thực sự nhờ Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mà chiếm được món hời lớn. Thiệu Vân An chỉ lấy năm mươi lượng trước, nhà lý chính còn muốn thu táo đỏ và sơn tra, hắn cũng không cần dùng tiền gấp. Triệu Nguyên Đức không khách khí nữa, giao Thiệu Vân An năm mươi lượng.

Chuyện mứt trái cây này sớm muộn sẽ truyền ra ngoài. Nhất Trượng Hiện cũng đã khai trương bán mứt trái cây. Nghe nói là vô cùng thu hút, cung không đủ cầu. Nhưng quả hồng chua không còn, lúc này quả dại không có nhiều, Hứa chưởng quầy không thể không hạn chế số lượng bán ra. Bởi vì có phương pháp giữ tươi, Nhất Trượng Hiên sau khi thu mứt trái cây thì tiến hành niêm phong ngay lập tức, sau đó phái người đem một phần mứt trái cây đưa đến châu phủ, thậm chí còn tặng vài bình mứt đến kinh thành. Triệu Nguyên Đức vẫn luôn chú ý tình huống ở Nhất Trượng Hiên, mắt thấy mứt trái cây bên đó bán đắt như tôm tươi liền biết chuyện này không thể giấu lâu được. Triệu Nguyên Đức cùng phụ thân và đệ đệ bàn tính với nhau, thừa dịp người trong thôn còn chưa biết mứt trái cây có liên quan đến nhà bọn họ, nhanh chóng thu mua táo đỏ và sơn tra, giá thu mua đưa ra cao hơn một chút, táo đỏ một cân sáu mươi văn, sơn tra bốn mươi văn.

Thấy Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An bên này vừa mua đất, mua nhà, mua dê bò, Vương lão thái vốn dĩ đã ghi hận trong lòng chuyện viên đá, bây giờ lại càng căm tức hơn. Vương Chi Tùng ở bên khuyên bảo, nhưng trong lòng làm sao lại không suy nghĩ. Hai người kia một hơi chi vài trăm lượng như thế, nếu trong nhà có số tiền như vậy, y có thể mua bút mực tốt, đến phủ thành mua sách tốt nhất, thậm chí có thể đi khắp nơi xây dựng một ít quan hệ, nói không chừng còn có thể vào Quốc tử giám. Nhưng Vương Chi Tùng không dám mở miệng kêu cha nương đi đòi, chỉ có thể nghẹn khuất mà khuyên giải.

Vương Xuân Tú càng khỏi nói có bao nhiêu bực tức. Có từng đó tiền, trong nhà có thể mua một nha đầu, nàng còn cần phải làm mấy thứ bẩn thỉu và mệt mỏi đó sao? Hơn nữa, nhiều tiền như vậy, nàng có thể mua bao nhiêu đồ tốt, còn có trang sức nữa. Trên người nàng có cũng chỉ là một cái vòng bạc, chính là do nàng năn nỉ mãi nương mới mua cho. Con tiểu tiện nhân Vương Ni kia thế nhưng mang khuyên tai bạch ngọc!

Cả nhà ai cũng nghẹn tức, lại còn thấy Vương Thạch Tỉnh như vậy chi tiền thu mua lá trà! Mặc dù bên ngoài đồn rằng Thiệu Vân An bán được một cái ý tưởng tốt nên mới có tiền, Vương gia chẳng ai tin nổi. Thiệu Vân An kia xuất thân nông gia, làm gì mà có thể có ý tưởng bán lấy tiền. Nếu thực sự có khả năng, Thiệu gia đã sớm kiếm tiền, càng khẳng định luyến tiếc đem Thiệu Vân An gả ra ngoài. Người nhà họ Vương cực lực tin tưởng rằng tiền là do Vương Thạch Tỉnh lừa bọn họ mà giữ riêng, bằng không đã là tiền của bọn họ, cả viên đá cũng không ngoại lệ.

Càng nghĩ càng không cam lòng, Vương lão thái lại đi tìm tộc trưởng Vương Văn Hoà. Bà không đi tìm lý chính, lần trước lý chính đã mắng như vậy, bà biết ông ta sẽ không làm chủ cho bà. Vương Quách Chiêu không có mặt, Vương lão thái liền mang theo Vương Xuân Tú. Lần này làm thế nào cũng phải moi được bạc từ bọn chúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.