Hãn Phu

Chương 3: Chương 3




Mới từ nhà lí chính đi ra, liền có ba nam nhân trẻ tuổi đến vây quanh Vương Thạch Tỉnh.

“Thạch Tỉnh ca, muốn chúng ta giúp cái gì không?” Chính là nam nhân trước lúc trước cùng Vương Thạch Tỉnh nói chuyện, Vương Hạnh.

Vương Thạch Tỉnh nói: “Làm phiền các ngươi!”

“Không phiền, không phiền.”

Ba nam tử trẻ tuổi tuy không dám nhìn thẳng khuôn mặt bị huỷ đến đáng sợ của Vương Thạch Tỉnh, nhưng đều là hảo hữu thân thiết từ trước. Từ sau khi Vương Thạch Tỉnh trở về thôn, thời gian đầu cũng có chút xa cách, bất quá không khó nhìn ra từ sau mùa hạn trôi qua, thái độ của mấy nam tử này đối Vương Thạch Tỉnh lại trở lại như ban đầu.

Ba nam tử trẻ tuổi lại nhờ thêm nhiều nam nhân khác trong thôn tới hỗ trợ, không lâu sau liền đem toàn bộ đồ đạc trong nhà Vương Thạch Tỉnh dọn dẹp sạch sẽ. Vương Thạch Tỉnh cũng không có nhiều gia sản, nhiều nhất chính là của hồi môn của Thiệu Vân An, năm cái rương gỗ đào. Thời điểm dọn dẹp của hồi môn, không ít người lại náo nhiệt vây xem, bình luận. Người xem đa số là nữ nhân. Đối với nông hộ bình thường, ba rương của hồi môn đã được xem là nhiều, nên năm cái rương này lại khéo kéo thêm nhiều sự hâm mộ ganh ghét từ các nàng. Thiệu Vân An thực sự không thể chịu nổi tình huống này, nhưng trước mắt hắn chỉ có thể cố nhịn xuống. Đồ đạc vừa dọn xong, lại có nhiều người tốt bụng tới nhà tặng một ít rau dưa cùng hoa màu. Lí chính cũng kêu tiểu nhi tử của ông là Triệu Nguyên Khánh đưa đến một túi bột mì cùng hai lượng bạc.

Tú Thuỷ thôn nằm ngay chỗ nam bắc giao nhau. Lương thực Nam Bắc cũng có nhiều loại, nhưng gạo và bột mì lại rất quý giá. Nông hộ bình thường rất ít ăn, thường là dùng để trao đổi, buôn bán, đóng thuế, ngày thường đều ăn hoa màu. Vương Thạch Tỉnh nhận lấy túi bột mì Triệu Nguyên Khánh đưa tới, nhưng hai lượng bạc thì trả lại. Sau đó Vương Văn Hoà cũng sai con của ông là Vương Thư Bình đem đến một ít bột mì, bột ngô.

Sự tình nhà họ Vương cả thôn đều biết, lại thêm việc phân gia hôm nay càng khiến cho thôn dân càng thêm coi thường. Chỉ là Vương gia lại có một đồng sinh, tương lai rất có khả năng thi đậu tú tài, làm quan. Bọn họ dù bất mãn cũng không dám nói ra, chỉ là lén lút nghị luận, sợ đắc tội Vương lão thái gia. Đây cũng là lý do vì sao Vương Văn Hoà, thân là tộc trưởng, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở nhìn Vương lão thái đối xử tệ bạc với trưởng tử, cũng không dám can thiệp. Ai lại muốn đắc tội một người sau này có khả năng thăng quan, đối với dòng tộc mà nói thì chính là vinh dự. Vương Văn Hoà làm tộc trưởng của Vương tộc nên cũng có tâm tư đem hưng thịnh của dòng tộc đặt trên người Vương Chi Tùng.

Sau khi bận việc xong, mặt trời cũng ngả về tây. Gian nhà do lâu rồi không có người trụ nên hơi ẩm thấp. Tuy rằng mới đầu thu, Thiệu Vân An vẫn yêu cầu Vương Thạch Tỉnh làm giường sưởi ấm trước, ủ ở trong phòng. Đồ vật cần mua sắm quá nhiều, thân thể Thiệu Vân An lại chưa hoàn toàn khôi phục, bận bịu cả ngày, chỉ có thể luộc mấy cái bắp để lấp bụng, vừa lười không muốn làm cơm, lại cũng chẳng có gì để nấu, thế nên Vương Thạch Tỉnh cùng hai đứa nhỏ đều ngồi gặm bắp. Hai đứa bé cúi đầu không nói lời nào, cả người đều lộ ra vẻ bất an sợ hãi.

Ăn xong rồi, Thiệu Vân An phủi tay hướng Vương Thạch Tỉnh nói: “Ta muốn tắm rửa, ngươi giúp ta nấu nước đi, ta không biết nhóm lửa.” Không để ý đến ánh mắt đầy nghi hoặc của Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An nhìn mặt hai đứa nhỏ, bỏ thêm một câu: “Nấu nhiều chút, phải tắm rửa sạch sẽ.” Đừng nói Vương Thạch Tỉnh và hai đứa nhỏ dơ bao nhiêu, chính Thiệu Vân An đều chịu không được dơ dáy trên người. Mặc dù nhà họ Vương so với trong thôn có điểm khá giả, nhưng Vương lão thái cũng Vương Quách Chiêu cũng chẳng sạch sẽ là mấy. Trình độ sạch sẽ cuả hai đứa bé ở trong mắt Thiệu Vân An chẳng kém gì khất cái.

Vương Thạch Tỉnh đối với Thiệu Vân An đang săm soi không có ý kiến gì, ném cái cùi bắp xuống đất, đi nấu nước. Vương Thạch Tỉnh vừa đi, hai đứa nhỏ liền căng thẳng. Thiệu Vân An chống tay trên đầu gối nói: “Tuy rằng ta kết hôn, à không, thành thân với cha các ngươi, nhưng ta là nam nhân, sẽ không giống mấy nữ nhân kia ngược đãi các ngươi, các ngươi không cần phải sợ. Các ngươi sau này cứ xem ta là ba, à cha đi! Nếu sau này ta với cha các ngươi có ly thân, cha ngươi lấy người khác, các ngươi sợ hãi vẫn không muộn.”

Hai đứa nhỏ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thiệu Vân An. Thiệu Vân An nói: “Ta tên Thiệu Vân An, năm nay... mười sáu tuổi.” Mười sáu tuổi! Thật là đau trứng a! “Các ngươi tên gì, bao lớn rồi?”

Nữ hài khẩn trương dựa sát vào ca ca của nàng, cắn môi. Nam hài tử lá gan dần lớn một chút, ôm muội muội nói: “Ta là Vương Thanh, sáu tuổi. Muội muội gọi là Vương Ni, bốn tuổi.”

Một đứa sáu tuổi, một đứa bốn tuổi, so với đứa nhỏ cùng lứa quả thực gầy nhỏ hơn rất nhiều. Thiệu Vân An suy nghĩ. Hài tử nông thôn ở xã hội hiện đại so với hài tử ở thành thị còn không phát triển tốt huống chi là nơi này.

Thiệu Vân An lại hỏi: “Có đi học không?”

Đi học? Hai đứa bé mờ mịt.

Thiệu Vân An vô lực hỏi: “Có đọc chữ không?”

Ca ca Vương Thanh cúi đầu, lắc lắc. Vương Ni cũng không đáp lại. Thiệu Vân An nghi hoặc. Hắn nhớ rõ nữ nhân mập mạp kia có nói hài tử của nàng có đi học chữ. Hài tử ở nơi này từ tám đến mười bốn tuổi mới chính thức đi trường tư thục đọc sách. Nhà có điều kiện sẽ tự dạy hài tử nhận biết mặt chữ. Nhà có tiền thì mời phu tử về dạy. Nhà bình thường thì tìm người biết đọc chữ ở xung quanh, cho ít tiền hoặc đồ vật này nọ để dạy hài tử của họ. Cũng không thể xem như đọc sách chính thức nên không cần đi học mỗi ngày, vài ngày đi một lần là được. Bất quá, người có thể cho con mình đi học như vậy quả thực rất ít. Dù học phí vỡ lòng rất thấp nhưng vẫn là đụng đến tiền, dù có dùng lương thực trao đổi thì cũng vẫn là tiền a.

Vương Tại Tranh nhỏ hơn Vương Thanh một tuổi, lại có thể đi học chữ, vậy Vương Chi Tùng chắc chắn cũng từng học qua. Bởi vậy có thể thể thấy Vương lão thái có chút điểm dư giả. Thiệu Vân An hướng phía phòng bếp nhìn qua, Vương Thạch Tỉnh còn ở bên trong, xem ra phải chờ một lúc nữa. Thiệu Vân An quay đầu lại, tiếp tục cùng hai đứa nhỏ bồi dưỡng tình cảm.

“Ta nghe nhị thẩm các ngươi nói nhi tử nhà nàng đi đọc sách mà!”

Vương Ni nắm chặt tay ca ca, Vương Thanh dùng sức cắn cắn miệng, nhỏ giọng nói: “Nãi nãi nói ta ngốc, đọc sách lãng phí tiền bạc, đường đệ thông minh.”

“Vậy đường đệ các ngươi theo ai đọc sách.”

“Là theo cữu công.”

Vương Ni bổ sung một câu: “Tiểu thúc trước kia chính là đi theo cữu công (ông cậu) đọc sách.”

Thiệu Vân An hỏi: “Vậy vị cữu công kia là ca ca hay đệ đệ của nãi nãi các ngươi?”

“Là đệ dệ.”

“Ở chỗ nào?”

“Ở thôn Đại Sơn.”

Thôn Đại Sơn cách thôn Tú Thuỷ không gần, Vương lão thái lại để tôn tử qua đó đọc sách? Thật không khoa học. Thiệu Vân An dơ tay xoa xoa cái đầu bẩn hề hề của Vương Thanh. “Ngươi có muốn đọc sách không?” Sang năm là bảy tuổi, đi học trước một năm chắc là không thành vấn đề.

Vương Thanh đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt đầy khát vọng. Nhưng chút khát vọng đó lại mau chóng biến mất.

“Đọc sách, rất nhiều, bạc.”

“Ngẩng đầu lên. Nói chuyện phải nhìn thẳng người khác mới lễ phép.”

Thân thể Vương Thanh run lên, ngẩng đầu. Thiệu Vân An lại hỏi Vương Ni. “Vậy tiểu Ni Tử, có muốn đọc sách không?”

“Nữ nhi không thể đọc sách.” Tiếng nói vọng ra từ phòng bếp chính là Vương Thạch Tỉnh.

Thiệu Vân An bĩu môi, hắn lại quên mất tên này. Nữ hài tử lần đầu tiên bị người gọi là tiểu ni tử thực thẹn thùng mà rúc vào ngực ca ca bé.

Vương Thạch Tỉnh kéo ghế ngồi xuống, nói: “Nước chút nữa mới sôi. Nhị Giang đưa qua mấy trái trứng gà, ngươi có đói thì luộc lên ăn. Ngày mai ta đi lên huyện một chuyến, mua chút đồ vật.”

“Cùng đi.” Thiệu Vân An nhìn hai đứa bé ăn mặc quần áo chắp vá. “Ta chưa lên huyện bao giờ.”

Hai đứa nhỏ mong đợi nhìn cha chúng, lại hơi chút dè dặt, Thiệu Vân An rất buồn bực, trực giác mách bảo hắn Vương Thạch Tỉnh không phải là người cha tốt.

Vương Thạch Tỉnh gật đầu: “Vậy cùng đi! Mai dậy sớm.”

“Được!”

Vương Ni nắm chặt tay ca ca, trên mặt khó nén vẻ cao hứng. Vương Thanh chép miệng, trong mắt cũng tràn đầy hưng phấn. Hai đứa nhỏ nhìn thế nào cũng thấy rõ là bị ngược đãi, Thiệu Vân An hướng Vương Thạch Tỉnh bĩu môi, đứng dậy vào nhà. Hắn còn chưa nhìn qua của hồi môn của mình đâu. Mẹ nó chứ của hồi môn!

*

Thiệu Vân An là một thanh niên cao phú soái điển hình. Cha mẹ Thiệu Vân An đều là con một, nên có lẽ vì vậy mà Thiệu phụ Thiệu mẫu cho dù bị phạt tiền cũng muốn sinh nhiều hài tử. Phía trên Thiệu Vân An còn có một đại ca, một đại tỷ. Lúc các gia gia nãi nãi của hắn còn sống, hắn chính là người được cưng chiều nhất trong nhà. Thiệu phụ là doanh nhân, còn Thiệu mẫu là nhà thiết kế thời trang. Thời điểm Thiệu Vân An ra đời, điều kiện sinh hoạt nhà họ Thiệu đã tương đối khá giả.

Thiệu Vân An từ nhỏ được gia gia, nãi nãi, ca ca tỷ tỷ yêu thương sủng ái mà lớn lên. Tốt nghiệp trung học xong thì ra nước ngoài học tập. Học xong bốn năm thì về nước, nhờ bằng hữu đầu tư mà thực hiện ước mơ từ nhỏ của hắn là mở một cái trang trại trồng trà, làm rượu và nhà hàng. Cuộc sống của hắn lúc đó phải nói là tiêu sái phóng khoáng. Chỉ duy nhất một điều khiến Thiệu gia lo lắng chính là tính hướng của hắn. Thiệu Vân An trời sinh đã là gay, lại nằm dưới. Nhưng may mà trên người hắn không có khí tức ẻo lả, nếu không Thiệu phụ Thiệu mẫu sẽ thương tâm đến hỏng mất.

Thiệu Vân An từ nhỏ đến lớn không thiếu tiền, hắn cũng tự mình làm ra tiền. Hắn không có áp lực phải kế thừa sản nghiệp của gia đình. Điều này khiến ca ca tỷ tỷ hắn chướng mắt không thôi. Tỷ hắn đặc biệt sủng hắn, lại được gả cho một đại gia, nên dưới con mắt của tỷ tỷ, Thiệu Vân An cho dù có tiền vẫn chính là người nghèo, nàng còn thường xuyên vì thế mà trợ cấp cho hắn. Đại ca đại tỷ hắn tranh nhau kiếm tiền, lại còn thường xuyên mua này mua nọ cho hắn. Chính bản thân hắn cũng có chút đỉnh, nên triết lý nhân sinh của hắn chính là thấy tiền phải tránh, cuộc sống sinh hoạt cực kì hưởng thụ.

Đồ vật cao quý hay bình dân, chỉ cần Thiệu Vân An cảm thấy thích, hắn đều sẽ đi nếm thử. Hắn ở phòng khách sạn cao cấp nhất, nhưng cũng sẽ lên núi làm bạn với đàn lừa, hay đi bộ thám hiểm. Sau khi ca ca tỷ tỷ lần lượt kết hôn, có bảo bảo, sinh hoạt của hắn lại càng không cần kiêng nể gì. Về sau, cha mẹ không trị nổi tính hướng của hắn nên cũng để hắn tuỳ tiện.

Sống đến hai mươi sáu tuổi, Thiệu Vân An không nghĩ nhân sinh của hắn lại thay đổi đến như vậy. Hắn chỉ là đang đi mua một chai nước, thế nhưng lại bắt gặp xã hội đen đấu nhau ở trên đường. Cũng chẳng biết ai to gan lớn mật nổ súng, viên đạn cứ thế dội vào tường rồi văng ra bắn vào cơ thể hắn.

Thiệu Vân An đã chết, rồi sống lại. Hắn sống lại trên cơ thể một người cùng tên cùng họ ở mấy ngàn năm trước, bộ dáng không sai biệt lắm. Chỉ là thân thể rụt lại, từ 1m80 rút xuống 1m7 còn chưa tính, tuổi hắn thế mà từ 26 rụt xuống 16. Nhưng điều thảm nhất chính là hắn gả chồng, gả cho một nam nhân.

Yến quốc, không phải đất nước trong lịch sử mà Thiệu Vân An từng học, có thể là một quốc gia nào đó khác tồn tại trong dòng lịch sử của Trung Hoa. Nam nhân Yến Quốc có thể thú nữ nhân, cũng có thể thú nam nhân. Bởi vì mặc kệ là nam hay nữ, muốn sinh hài tử phải cần dựng dục quả. Khác nhau ở chỗ, khả năng thụ thai của nữ nhân so với nam nhân cao hơn rất nhiều, mà số lần sinh dục cũng như vậy nhiều hơn nam nhân. Rất nhiều nam nhân gả chồng lựa chọn cả đời không sinh hài tử, dù có sinh cũng chỉ có thể sinh hai thai. Vậy nên nam nhân sinh hài tử số lượng rất ít, đa số chỉ sinh một con. Cũng bởi vậy, tuy rằng nam nữ đều có thể gả chồng, phần lớn người dân vẫn ưa thích thú nữ nhân hơn.

Thiệu Vân An đời này là đứa con thứ hai của Thiệu gia, ở trên là huynh trưởng Thiệu Đại Hổ, ở dưới là muội muội Thiệu Trân. Bên nhà họ Vương lại là ba nam một nữ. Trưởng tử Vương Thạch Tỉnh, lão nhị Vương Điền Nham, thứ ba là nữ nhi Vương Xuân Tú. Thư sinh Vương Chi Tùng là nhỏ nhất, mới vừa mãn mười lăm. Vương Thạch Tỉnh cùng Vương Điền Nham cách nhau hai tuổi. Vương Thạch Tỉnh năm nay hai mươi sáu, so với Thiệu Vân An đời này lớn hơn mười tuổi, nhưng lại cùng tuổi với Thiệu Vân An hiện đại. Vương lão thái cũng coi như khéo sinh. Vương Xuân Tú năm nay đã mười bảy nhưng vẫn chưa gả ra ngoài, Vương lão thái muốn chọn lựa kĩ càng. Hiện tại Vương Chi Tùng đang đọc sách ở trên huyện, Vương Xuân Tú tuy tuổi hơi lớn chút, nhưng giá trị con người mà. Nước lên thì thuyền lên.

Lại nói, Vương Chi Tùng năm mười ba tuổi bị mắc căn bệnh quái lạ, tốn rất nhiều bạc nhưng không thấy tốt lên. Sau đó, không biết Vương lão thái ở nơi nào tìm thấy một lão vu y, nói Vương Chi Tùng bị trúng tà, phải tìm một người có bát tự hợp với y đính hôn để giải hạn. Vương lão thái vì sốt ruột cứu nhi tử, lại là nhi tử có tiền đồ nhất nhà, đi khắp nơi hỏi thăm người có bát tự phù hợp với Vương Chi Tùng. Tìm tới tìm lui, rốt cuộc tìm đến Thiệu gia. Thôn Thiệu gia cách thôn Tú Thuỷ không xa. Nghe nói bát tự lão nhị Thiệu gia, Thiệu Vân An cùng Vương Chi Tùng giống nhau, liền đến cửa thăm hỏi.

Thiệu gia ban đầu không đồng ý, tuy nói nam nhân có thể gả nam nhân, nhưng dù sao cũng không bằng gả nữ nhân, được hưởng tiếng thơm. Lại nói, Thiệu Vân An quả thực còn quá nhỏ, Thiệu gia lại không thua kém gì Vương gia cả. Vương lão thái cắn răng một cái đáp ứng điều kiện của Thiệu gia, miễn đính hôn cùng Chi Tùng là được. Thiệu lão thái nghe vậy liền mở miệng yêu cầu năm mươi lượng bạc. Vương lão thái khi đó đã tốn không ít tiền của chữa bệnh cho Vương Chi Tùng, sau đó lại bán năm mẫu đất, vay mượn trong tộc một ít, cuối cùng là việc đính hôn cùng Thiệu Vân An. Nói đến cũng kì lạ, Vương Chi Tùng từ sau khi đính hôn với Thiệu Vân An liền dần dần khoẻ lên. Tĩnh dưỡng ở nhà một năm, Vương Chi Tùng liền hoàn toàn khỏi bệnh. Đến lúc này, Vương lão thái mới bắt đầu có ý kiến với mối hôn sự. Nhi tử của mình sau này phải làm Trạng Nguyên, làm sao có thể thú nam nhân, làm ruộng thì thôi đi lại còn lớn hơn nhi tử một tuổi. Đương nhiên cũng không thể thiếu mối hận đối với Thiệu lão thái đương lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Vương lão thái không vui, nhưng Thiệu lão thái cũng không dễ chọc, lại là đụng đến thôn Thiệu gia, Vương lão thái cũng chỉ biết ghi hận trong lòng. Mà lúc Vương Chi Tùng chính thức thi đậu đồng sinh, một chân bước vào cánh cửa công danh, Vương lão thái càng không thể ngồi yên. Bà vốn không vừa ý hôn sự này. Cũng không biết là ai nói với Vương lão thái về việc Thiệu Vân An làm giả bát tự. Thiệu gia đương gia, Thiệu Dân, từng đem theo tức phụ, hài tử ở bên ngoài sống bảy tám năm, lúc trở về Thiệu Vân An đã năm tuổi. Thiệu Đại Hổ và Thiệu Trân đều sinh ra tại thôn Thiệu gia, duy chỉ có Thiệu Vân An là không. Vương lão thái nắm được điểm này liền kêu gào Thiệu Vân An giả bát tự, bởi vì không hề có ai chứng minh được canh giờ chính xác lúc Thiệu Vân An sinh ra.

Trong lòng Vương Chi Tùng cũng rất bài xích mối hôn sự này, y cùng Thiệu Vân An mang tiếng là đính hôn nhưng lại chưa từng gặp mặt nhau bao giờ. Lúc nương y nói muốn từ hôn, y liền đồng ý. Vương lão thái muốn từ, nhưng Thiệu lão thái lại không đáp ứng. Vương Chi Tùng từ nhỏ đã thông minh, năm tuổi liền đi đọc sách, các phu tử đều khen y thông tuệ, sau này nhất định có thể thi đậu công danh. Tất cả mọi người đều cho rằng không chừng sau này y có thể thi đậu Trạng Nguyên, vì thế hôn sự này làm sao lại có thể huỷ.

Thiệu gia không đáp ứng, thôn Thiệu gia cũng không đồng ý, người của thôn bọn họ sao có thể muốn cưới liền cưới, muốn hưu liền hưu, sau này thiếu nữ thôn bọn họ làm sao gả ra ngoài, nam nhân thế nào đón dâu, rất mất mặt. Thôn Thiệu gia, Thiệu thị tộc trưởng kiêm lí chính, mang theo một đám thôn dân đi theo Thiệu lão thái cùng Thiệu Đại Hổ tới nhà họ Vương tính sổ. Vương lão thái luôn miệng nói Thiệu gia lừa bát tự, phía Thiệu gia lại không thể nào chứng minh bát tự của Thiệu Vân An vì không có hộ tịch đăng kí khi mới sinh. Không có hộ tịch thì không thể chứng minh bát tự là đúng, cũng giống như thẻ chứng minh thư ở hiện đại.

Hai bên chẳng ai nhường ai, ngay lúc kêu gào ầm ĩ đến không thể dàn xếp thì Thiệu Vân An nhảy sông tự vẫn. Liên luỵ đến mạng người thế này, Vương lão thái quả thực sợ mất mật. Cũng may người đã được cứu, tộc trưởng, lí chính ở hai thôn đều ra mặt. Cuối cùng mọi người đạt được hiệp nghị, Thiệu Vân An vẫn gả vào Vương gia, nhưng không phải Vương Chi Tùng mà là Vương gia lão đại Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh đã có hai hài tử, tức phụ lúc trước cùng người bỏ trốn, Thiệu Vân An lại là lần đầu xuất giá, Thiệu lão thái đối với việc Thiệu Vân An gả qua cũng tạm đáp ứng nhưng với điều kiện là sau này được chưởng quản sự vụ trong nhà, Thiệu gia vì vậy cũng sẽ bỏ ra của hồi môn tương ứng.

Vương lão thái cũng có tâm tư riêng. Người gả qua đây, nói muốn chưởng quản là có thể chưởng quản sao? Nữ nhân lấy chồng như bát nước hắt đi, nam nhân gả ra ngoài cũng không ngoại lệ. Lúc đó trong nhà có thêm một người làm, lại có thêm của hồi môn giá trị, bà đương nhiên đồng ý. Của hồi môn là tài sản riêng, cho dù là phu quân của chính mình cũng không thể động vào, huống chi là bà. Nhưng Vương lão thái mặc kệ, gả vào Vương gia chính là người của Vương gia, không có tài sản riêng, chỉ có tài sản chung. Vương lão thái đã từng gặp qua Thiệu Vân An vài lần, không tin không trị nổi người tính tình vốn yếu đuối kia.

Vương lão thái đáp ứng, nhưng lại không hỏi qua ý kiến của nhi tử, Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh kiên quyết không cưới mặc cho Vương lão thái luôn miệng mắng nhiếc hắn. Vương Thạch Tỉnh lần này tái hôn, dù có là lệnh của cha nương hay người mai mối, hắn không muốn cưới thì không ai có thể bắt ép. Vương Thạch Tỉnh từ chối, Vương gia muốn cưới cũng cưới không được, nhưng hôn sự này lại không thể không có. Vương lão thái dùng mọi cách, vừa đe doạ, vừa dụ dỗ. Cuối cùng Vương Thạch Tỉnh yêu cầu phân gia. Chỉ cần phân gia, hắn liền cưới. Mặc kệ Vương lão thái dùng hết sức mắng nhiếc nhi tử bất hiếu, lòng lang dạ sói, Vương Thạch Tỉnh vẫn kiên quyết, muốn hắn cưới thì phải phân gia trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.