Việc nhà họ Vương, người trong thôn ai cũng biết. Vương Thạch Tỉnh thân là trưởng tử Vương gia, nhưng ở Vương gia lại không được đối xử tử tế. Vương Thạch Tỉnh mười chín tuổi mới thành thân, cưới nữ nhân họ Tống cùng tuổi bên thôn Thanh Sơn. Tống gia là một hộ nhỏ ở thôn Thanh Sơn, nổi tiếng là nghèo túng. Nếu không phải Vương Điền Nham muốn vội thành thân, nữ nhân Tống thị này là do Vương Thạch Tỉnh tự mình tìm, Vương lão thái mới không đáp ứng hôn sự. Bất quá, nghèo cũng có cái tốt của nghèo, Vương lão thái chỉ tốn hai trăm văn tiền liền có thể cưới Tống thị vào cửa. Kết quả Vương Thạch Tỉnh cùng Tống thị thành thân chưa đến hai mùa trăng đã bị bắt đi lao động phục dịch. Khi đó nếu Vương lão thái chịu bỏ ra ba lượng bạc, Vương Thạch Tỉnh sẽ không cần phải đi, nhưng Vương lão thái lại quả quyết trong nhà không còn bạc. Vương Điền Nham lúc đó cũng phù hợp điều kiện đi lao động, Vương lão thái lại lấy lý do y chưa thành thân, liền bức Vương Thạch Tỉnh rời đi thê tử mới cưới. Nhưng Vương Thạch Tỉnh chân trước vừa rời đi, Vương Điền Nham chân sau liền thành thân.
Lúc đó, triều đình đang đốc thúc xây dựng đường sông, nhiều đại công trình cũng chờ được xây cất, thông thường chỉ cần đi phục dịch hai ba tháng là được, thế nhưng Vương Thạch Tỉnh rời đi đến hai năm mới trở về, người gầy guộc đến chỉ còn da bọc xương, một người vốn âm trầm càng trở nên lạnh lẽo. Vương lão thái cũng vì thế lại càng không thích trưởng tử này. Thời điểm Vương Thạch Tỉnh trở về, Vương Thanh đã một tuổi, trong thôn có người tung tin đồn rằng, Vương Thanh không phải nhi tử của Vương Thạch Tỉnh. Hắn thành thân chưa được hai mùa trăng đã rời đi, tức phụ hắn có lợi hại đến mấy cũng không thể ngay lập tức có hài tử.
Vương Thạch Tỉnh đối với lời gièm pha này không có phản ứng, vẫn như bình thường sinh hoạt cùng Tống thị. Vương lão thái từ trước đã không thích đứa con trai này, nhưng khi Vương Thạch Tỉnh dần trưởng thành, bà cũng không thể như trước mà tuỳ ý đánh mắng. Trong nhà họ Vương, Vương Thạch Tỉnh là người cao to, cường tráng nhất. Hơn nữa, từ sau khi hắn trở về lại càng âm trầm hơn trước, Vương lão thái càng không muốn cùng hắn giao tiếp. Có trượng phu ở bên cạnh, Tống thị ngày thường hay bị bà bà, đệ muội, tiểu cô khi dễ cũng tốt hơn không ít. Không đến hai năm, Tống thị liền sinh hạ nhi nữ Vương Ni, nhưng ngày lành lại chẳng kéo dài. Triều đình lúc này lại trưng binh, Vương Thạch Tỉnh cùng Vương Điền Nham đều phù hợp với điều kiện này.
Bởi vì Vương Thạch Tỉnh đã từng đi lao động phục dịch, hơn nữa đã phục dịch nhiều hơn một năm, ấn theo pháp luật triều đình, chỉ cần trong nhà có huynh đệ phù hợp liền không cần phải tòng quân. Thế nên Vương Điền Nham lại trở thành đối tượng thích hợp nhất để trưng binh. Vương lão thái nghe vậy liền chết sống không chịu thả người, nói Vương Điền Nham thân thể không tốt, nếu tòng quân chắc chắn không sống được. Vương Điền Nham cũng khóc nháo không chịu. Vương lão thái lại lần nữa bức ép Vương Thạch Tỉnh đi thay. Vương Thạch Tỉnh không chịu, bà liền lôi chữ hiếu ra mà lý sự. Lại nói, Vương Thạch Tỉnh là lão đại, hẳn là nên che chở đệ muội của mình. Vương Thạch Tỉnh nhất quyết không đồng ý. Vương lão thái không chịu xuất bạc, cũng không muốn để Vương Điền Nham đi, cuối cùng liền tàn nhẫn chạy đến địa điểm trưng binh báo tên Vương Thạch Tỉnh, Vương Thạch tỉnh liền trực tiếp bị người kéo đi.
Vừa rời đi chính là ba năm. Tòng quân ba năm, đánh trận hai năm rưỡi. Khi lần nữa trở về, Vương Thạch Tỉnh đối diện chính là hai hài tử ăn không no, mặc không đủ ấm, tức phụ hắn sau một năm hắn rời đi vì không chịu được cực khổ bị người nhà khinh nhục liền cùng người khác bỏ trốn. Vương Thạch Tỉnh càng trở nên nặng nề, cũng càng âm trầm. Thiếu một con mắt, dung mạo lại bị huỷ, hắn tìm đến lí chính giao một phần thư hoà li. Hắn không trách tức phụ cùng người bỏ trốn. Thư hoà li này giao ra, sau này nếu Tống thị có trở về cũng sẽ không bị dòng tộc trách phạt, hộ tịch cũng được sửa đổi thành độc thân. Trở về bảy tám ngày, Vương Thạch Tỉnh lại bị nương hắn bức bách cưới nam nhân mà đệ đệ hắn từ hôn, Thiệu Vân An. Lần này, Vương Thạch Tỉnh lấy chính hôn sự của mình ra để đổi lấy tự do. Muốn hắn cưới, có thể, trước phải phân gia.
Lúc này đây, lý chính cùng Vương thị tộc trưởng Vương Văn Hoà thật sự không vừa mắt với chuyện này nên ra mặt hoà giải. Vương lão thái đồng ý phân gia, nhưng yêu cầu Vương Thạch Tỉnh trước khi thành hôn không được nói việc này ra ngoài. Thiệu gia từng ngỏ ý, nếu Vương gia lại từ hôn sẽ kiện lên quan huyện. Vương Chi Tùng mới đi đậu đồng sinh, rất nhanh sẽ lên học đường trên huyện đọc sách. Vì danh dự của Vương Chi Tùng, Vương lão thái cũng không dám mạo hiểm. Lại có lý chính cùng Vương Văn Hoà ra mặt, Vương lão thái nhịn đau, cắt thịt của mình phân cho Vương Thạch Tỉnh năm mẫu ruộng, trong có có hai mẫu tệ nhất là ruộng cát, ba mẫu khác cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Vương gia có hai mươi bảy mẫu ruộng, lần này phân ra năm mẫu không phải là lấy mạng của Vương lão thái hay sao!
Tại nhà họ Vương, Vương Đại Lực trên danh nghĩa là gia chủ, nhưng thực tế lại mặc kệ mọi việc trong nhà không quan tâm. Trưởng tử Vương Thạch Tỉnh bị mẹ ruột chèn ép, ông lại coi như không thấy, không lên tiếng. Con dâu cả bị bà bà khi dễ đến không dám ngẩng đầu, ông một câu cũng không nói. Vương lão thái đối xử tệ bạc với Vương Thạch Tỉnh, Vương Đại Lực há có thể nào tốt hơn, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói chính là bạo lực gia đình. Ít nhất, Vương Đại Lực vẫn cùng Vương Điền Nham, Vương Chi Tùng trò chuyện, nhưng lại rất ít khi mở miệng với Vương Thạch Tỉnh.
Bên này, Vương Thạch Tỉnh sau khi kí thư khế phân gia liền đáp ứng nghênh thú Thiêụ Vân An. Bên kia, Thiệu Vân An tự sát không thành lại thơ thẩn giống như người mất hồn. Thiệu gia sợ hãi sự tình lại rối rắm thêm, liền hoả tốc cùng Vương gia đính hôn, hẹn ba ngày sau đem người gả qua, cũng chẳng thèm chọn lựa ngày giờ tốt. Thiệu gia cũng không dám nói cho Thiệu Vân An biết người hắn sắp thành hôn là ai. Sợ Thiệu Vân An trong lúc đón dâu phát hiện chân tướng, Thiệu lão thái liền hạ mê dược, bởi vậy ngày thành thân hôm đó, Thiệu Vân An vẫn luôn mê mê tỉnh tỉnh, ngay cả bộ dáng trượng phu của mình trông như thế nào hắn cũng không rõ.
Thiệu Vân An vừa gả qua, Thiệu gia liền phát hiện Vương Thạch Tỉnh phân gia. Thiệu gia sao có thể nhẫn nhịn. Bọn họ đem Thiệu Vân An gả qua chính là muốn dựa vào tầng quan hệ với Vương Chi Tùng. Phân gia thế này thì có được lợi ích gì! Thiệu gia nói Vương gia lừa hôn, muốn Vương gia bồi thường bạc. Thiệu Vân An đã gả qua đây, Vương lão thái làm gì phải sợ. Chưa kể, sau khi thành thân, Vương Thạch Tỉnh liền trực tiếp đem của hồi môn của Thiệu Vân An mang về gian phòng của mình, căn bản không chừa cho Vương lão thái cơ hội động thủ. Hôn sự này, Vương lão thái bỏ ra ba phần sính lễ, thế nhưng chẳng thu về được chút đồ vật nào. Không lấy được ích lợi gì chẳng trách Vương lão thái cùng Thiệu lão thái tranh cãi ầm ĩ. Đây cũng là nguyên do sự tình mà Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh đi giải quyết lúc đầu.
Thiệu Vân An lúc nhảy sông kỳ thật đã chết. Thời điểm khi hắn được cứu lên đã tắt thở. Sau đó, hắn sống lại, người lúc này chính là Thiệu Vân An tiêu dao khoái hoạt bị đạn lạc bắt chết ở hiện đại. Khi đó hắn sở dĩ mê mê tỉnh tỉnh, nguyên nhân một phần là do thân thể này không tốt, dù sao cũng đã chết qua một lần. Nguyên nhân khác chính là việc tiếp thu ký ức của nguyên chủ cùng ký ức của bản thân đồng thời khiến hắn mơ hồ, chưa kể còn bị Thiệu lão thái hạ dược.
Vương Thạch Tỉnh đối với hôn sự này, đối với Thiệu Vân An có suy nghĩ như thế nào, không ai biết được. Sau khi Thiệu Vân An vào cửa, Vương Thạch Tỉnh cũng không chạm qua hắn. Thiệu Vân An ở trên giường nằm suốt hai ngày mới tỉnh táo lại. Vừa tỉnh lại không bao lâu thì Vương Quách Chiêu lại tìm đến cửa.
Thiệu Vân An thực phiền. Hắn trưởng thành còn chưa từng gặp qua nữ nhân nào đanh đá như Vương lão thái, Thiệu lão thái. Ấn tượng duy nhất của hắn với nông thôn chính là nhàn nhã sinh hoạt. Nhưng ở nơi này, ngay cả một con đường khang trang để đi còn không có, chứ đừng nói đến việc nơi nơi đều là phân trâu, phân chó, không chừng còn có cả phân người! Lại còn mấy nữ nhân lẩm bẩm chỉ trỏ sau lưng hắn nữa chứ!
Thiệu Vân An thực phiền. Hắn là gay thật đấy, là o thật đấy, cũng không bài xích việc lấy chồng, nhưng hắn bài xích việc sinh hài tử a! Cũng không biết hắn đã ăn qua cái thứ gọi là dựng dục quả hay chưa. Trí nhớ của nguyên chủ không rõ ràng lắm, Thiệu Vân An chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng hắn chưa ăn. Còn nữa, hắn là gay, nhưng chưa bao giờ trải qua tình một đêm. Hắn từng có hai người bạn trai nhưng rất nhanh đã chia tay vì không có cảm giác sâu sắc. Hắn muốn chính là tình yêu tiến tới hôn nhân chứ không phải đơn thuần là phát tiết cơ thể.
Hắn không ngại dung mạo bị huỷ chỉ còn một mắt của Vương Thạch Tỉnh, cũng không ngại việc hắn có hài tử. Bất đồng duy nhất giữa hắn và Vương Thạch Tỉnh chính là cả hai không có tiếng nói chung. Không cùng suy nghĩ, hoàn cảnh trưởng thành cũng khác. Nếu ở hiện đại hai người còn khó đến được với nhau huống chi còn có cái khoảng cách mấy ngàn năm thế giới.
Thiệu Vân An thực phiền. Ở thế giới này, ngươi không thể chỉ cầm passport và ví tiền là có thể tự do bay nhảy. Ở đây, hộ tịch bị quản lý rất nghiêm khắc. Hắn hiện tại là thê tử của Vương Thạch Tỉnh, dĩ nhiên hộ tịch cũng nằm dưới danh nghĩa Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh không cho phép, hắn không thể rời đi. Mà dù Vương Thạch Tỉnh có hưu hắn, hắn cũng không biết đi nơi nào. Hơn nữa, xã hội nơi này là kiểu ăn tươi nuốt sống, cấp bậc xã hội phong kiến nghiêm ngặt. Đối với người hoàn toàn không biết gì như hắn, nếu ra cửa sẽ khó đảm bảo không đụng đến thứ không thể chọc. Với hắn mà nói, trước mắt, yên tâm nhất chính là trụ ở nhà Vương Thạch Tỉnh, trước nghĩ biện pháp kiếm chút bạc, sau này có địa vị xã hội rồi mới rời đi
Lúc này, Thiệu Vân An còn chưa hiểu gì về Vương Thạch Tỉnh, nhưng nếu đã quyết định tạm thời dừng chân ở chỗ này, Thiệu Vân An không thể cứ để mình nghèo túng như thế. Múc một gáo nước ấm dội từ trên đầu xuống, hắn hít một hơi thật sâu. Trước hết kiếm tiền đi!
Thừa dịp tắm rửa, hắn đem suy nghĩ của mình chỉnh lý một lần, áp xuống nỗi tưởng niệm cùng áy náy đối với cha mẹ, Thiệu Vân An chà sát thân thể, từ trong đống của hồi môn chọn ra một khối quần áo sạch sẽ mặc vào. Khi nào có bạc, chuyện đầu tiên hắn làm chính là mua một cái bồn tắm lớn. Ây! Nơi này chỉ sợ không có bồn tắm cao cấp như thế, thay bằng cái thùng cũng được.
Gian nhà lý chính cho Vương Thạch Tỉnh mượn dùng mặc dù có điểm cũ kỹ nhưng cũng có ba gian, còn có hàng rào với sân, sân trước sân sau, không tính là quá nhỏ. Lý chính cũng coi như là giúp đỡ Vương Thạch Tỉnh. Mặc tốt quần áo, Thiệu Vân An từ trong phòng đi ra ngoài. Không có ai! Chỗ hắn tắm rửa là phòng bếp, nơi này không có phòng tắm riêng, trên kệ bếp vẫn còn chút lửa, không đến nỗi quá lạnh. Đã là tháng chín, trung thu vừa mới qua, khí trời buổi sáng sớm và buổi tối có hơi lạnh, nơi này chắc không có hiện tượng El Nino như ở hiện đại.
Vương Thạch Tỉnh nấu nước xong liền vào nhà, hai đứa nhỏ tắm rửa sạch sẽ xong thì trụ ở một gian phòng nhỏ khác. Thổi tắt đèn dầu, Thiệu Vân An lại đợi một lát đến khi bên ngoài im ắng chỉ còn tiếng dế kêu, lại đến khi ngọn lửa trên bếp tắt hoàn toàn, hai tròng mắt của hắn trong đêm tối lấp lánh dị thường, trong chớp mắt liền biến mất tại chỗ.
Ban đêm bỗng thành ban ngày, ánh mặt trời toả sáng ở trên cao. Lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh đồng ruộng. Ngoài ruộng ra, cái gì cũng không có. Thay đổi địa điểm, Thiệu Vân An không chỉ không hoảng loạn, mà ngược lại lại vô cùng thoải mái nhẹ nhàng, thậm chí là hưng phấn.
“Không gian của ta vẫn còn.”
Thiệu Vân An rơi lệ. Nếu không phải vừa mới tắm xong, hắn tuyệt đối sẽ quỳ xuống hôn mặt đất một cái.
Thiệu Vân An từ mười ba tuổi đã cất giấu một bí mật. Nghỉ hè lúc mười hai tuổi năm ấy, hắn cùng gia đình đi dâng hương ở một thánh địa phật giáo nổi tiếng. Kỳ thật hắn là đi theo để chơi. Khi tới nơi, hắn một mình chạy xung quanh chơi đùa. Không biết đi như thế nào mà lại lạc đến một rừng cây nhỏ không bóng người. Trong rừng cây có một cây đại thụ đặc biệt to. Khi đó Thiệu Vân An còn chưa biết đó là cây gì, chỉ biết gốc cây lớn đến nỗi có thể ngồi lên, mà đúng thực bên trên gốc cây đó có một vị hoà thượng đang ngồi.
Lão hoà thượng gương mặt hiền từ, nhìn thấy hắn thì chỉ cười cười, nói hai người có duyên, sau đó rút ra một khối ngọc đưa Thiệu Vân An. Ngọc bội này cùng với ngọc bội của đại sư Khai quang trong chùa không hề giống nhau. Bất quá, xuất phát từ lòng kính sợ đối với phật gia, Thiệu Vân An chân thành cảm tạ, còn hành lễ. Rời khỏi rừng cây, tìm được cha mẹ cùng đại ca, hắn đem việc này nói ra, đưa ngọc bội cho bọn họ xem. Cha mẹ nói hắn gặp được đại sư, liền vội vàng dẫn người chạy trở lại nhưng chỉ còn lại gốc cây ở đấy. Lúc đó Thiệu Vân An mới biết cây đại thụ kia gọi là cây bồ đề.
Từ đó về sau, Thiệu Vân An lại càng thêm kính sợ đối với các đền chùa. Hắn không tin phật, nhưng lại vô cùng kính sợ vị đại sư kia. Khối ngọc bội đó, hắn luôn mang trên cổ. Một năm sau, lúc đang chơi ở công viên giải trí, hắn từ trên cao té xuống. Ngọc bội nát, hắn thì lại không có chuyện gì, nhưng trên người hắn lại bất ngờ xuất hiện một không gian, cùng với mấy không gian viết trong tiểu thuyết tương đối giống nhau. Trong không gian của hắn có linh tuyền, một tảng đá Linh Nhũ và đồng ruộng phì nhiêu, duy chỉ không có phòng ở.
Thiệu Vân An không dám để bất cứ ai biết việc này, ngay cả cha mẹ, huynh tỷ cũng không dám. Việc này nếu không cẩn thận để người ngoài biết thì chính là hoạ ngập đầu. Thiệu Vân An chỉ dám lén lút cho người nhà dùng linh thuỷ, Linh nhũ dịch. Người ngoài chỉ tò mò Thiệu gia không biết bảo dưỡng như thế nào mà càng ngày càng trẻ, lại không biết rằng thể chất người nhà Thiệu gia đều bị Thiệu Vân An lặng lẽ cải tạo.
Đi đến thế giới nguyên thuỷ này, Thiệu Vân An không nghĩ đến không gian cũng theo hắn xuyên đến. Bất quá, rất nhiều thứ hắn bố trí ở trong này đều biến mất không thấy. Trong không gian của hắn đã từng có một mảnh lớn cây nho cùng cây trà, hiện tại tất cả đều biến mất. Diện tích linh tuyền thì nhỏ đi hơn một nửa, chỉ còn khoảng hai mươi mét vuông. Tảng đá Linh Nhũ cũng thu nhỏ lại. Cả căn nhà gỗ hắn cặm cụi chuyển vào cũng không thấy. Tuy nhiên, một số đồ vật hắn để vào trong không gian thì vẫn còn. Diện tích ruộng đất bên trong cũng rút nhỏ một ít, nguyên bản là năm mươi mẫu, hiện tại chỉ còn khoảng hai mươi mẫu. Bất quá, nếu quy ra diện tích ở thế giới này thì cũng gần bốn mươi mẫu.
Thiệu Vân An từ trong đống đồ vật mà hắn gửi vào lấy ra một cái bình ngọc, đặt ở phía dưới tảng đá Linh Nhũ đang nhỏ nước. Linh Nhũ nhỏ giọt rất chậm, số lượng cũng ít. Hiện tại ngay cả một giọt cũng không có, hắn cũng không có thời gian mà đứng đây chờ. Lấy trạng thái hiện tại của hắn, nếu uống một giọt Linh Nhũ, tuyệt đối sẽ xảy ra biến hoá nghiêng trời lệch đất, hắn vẫn nên cẩn thận thì hơn. Bất quá, linh tuyền thì vẫn có thể sử dụng. Nước linh tuyền rất ôn hoà, không có công hiệu bá đạo như Linh Nhũ. Hắn từ trong đống đồ đạc tìm ra mấy gói mì ăn liền, ngấu nghiến cắn. Ăn hết một bịch lại uống một ly nước linh tuyền, sau đó là một bịch sữa tươi, lúc này hắn mới thấy thân thể thoải mái hơn nhiều. Vội vàng rời khỏi không gian, Thiệu Vân An an tâm không ít, chỉ cần không gian còn, hắn không lo chết đói, cũng có thể tự tin mà ở nơi này sinh hoạt.