Thử nghĩ, ngay cả Lưu Sấm cũng cảm thấy mệt rồi, huống chi là hai cô gái yếu ớt?
Trời ửng sáng, đám người Lưu Sấm đi đến bờ sông Thuật Thủy. Dựa vào hai người địa đầu xà Trương Siêu và Lý Luân, bọn họ tìm được rồi một bãi sông nước tương đối chậm rãi, lội nước mà qua.
Sau khi qua sông, rửa sạch một chút vật tư đã đoạt được. Mi Chúc lần này mất một số tiền vốn thật lớn... Chỉ có điều vật phẩm hữu dụng bên trong đối với đám người Lưu Sấm cũng không tính là nhiêu. Ba trăm người bảy mươi hai thanh Hoàn thủ đao, mười ngàn mũi tên, một trăm đá cường cung ba thạch, tám mươi áo giáp Đồng tụ, hai mươi bộ mã giáp, cùng với hai rương có tổng cộng năm trăm cân hoàng kim.Đám người Lưu Sấm thay đổi binh khí, rồi sau đó có mang theo gần ngàn mũi tên.
Mang theo mười ngàn mũi tên ngược lại càng thêm phiền toái, dù sao trong hơn ba mươi người, ngoại trừ ba người Quản Hợi Trương Thừa và Thường Thắng ra cũng chỉ có Lưu Sấm biết bắn tên. Mang nhiều mũi tên, chính là sẽ bị liên lụy. Một ngàn mũi tên, cũng đủ bốn người hắn dùng. Áo giáp đương nhiên phải mang đi, mã giáp cũng không có thể vứt bỏ. Lưu Sấm chọn lựa hai bộ cung cứng, thay đổi một bộ áo giáp Đồng tụ, giúp Tượng Long mặc lên một bộ mã giáp...
Năm trăm kim cũng phải mang theo, sau này rất nhiều việc cần dùng đến. Điều làm cho Lưu Sấm vui vẻ nhất chính là cái bọc mà Mi Trạch làm mất ở trên xe.
Trong bao có mười một chiếc hộp được chế bằng gỗ Kim Ti Nam, bên trong mỗihộp có một trăm viên sâm hoàn.
Đúng vậy, chính là sâm hoàn mà trước kia Mi Hoán vội trộm cho Lưu Sấm. Dùng sâm già năm trăm năm, phối hợp với dược liệu quý báu luyện chế thành sâm hoàn... Số sâm hoàn trước đo Lưu Sấm đã dùng hết. Mà nay có 1100 hạt sâm hoàn ở trên người, tin tưởng không ngoài một năm, hắn là có thể luyện thành cấp thứ bảy, đạt tới cảnh giới của Luyện Thần. Đến lúc đó, hắn có thể cùng Trương Phi đường đường chính chính đọ sức một phen.
Sâm hoàn đặt ở chỗ Mi Hoán bảo quản, ngoại trừ Lưu Sấm và Quản Hợi ra thì không ai được biết. Ngoài ra, còn có một chút lương khô có thể mang đi, đám người Lưu Sấm cũng đều không để lại... Sau khi kiểm kê những thứ đó xong, năm chiếc xe ngựa biến thành hai chiếc. Một chiếc dùng để chịu lực chở vật tư, một chiếc khác để Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử sử dụng. Các nàng dù sao cũng là nữ nhi, đi lại bên ngoài,có nhiều điểm không tiện. Có một chiếc xe ngựa như vậy, cũng có thể miễn trừ rất nhiều chuyện xấu hổ, Lưu Sấm tự nhiên sẽ không dễ dàng vứt bỏ.
Lúc giữa trưa, đoàn người tiến vào đường nhỏ Sấm Sơn, lại không ngờ mưa lại rơi. Mưa phùn mịt mờ, tuy rằng không mãnh liệt lắm nhưng lại làm cho đường trở nên càng lầy lội trơn trượt, tiến lên sẽ có rất nhiều phiền phức. Ước chừng sau nửa canh giờ, Trương Siêu và Lý Luân tìm được một cái hang rộng, có thể chứa vài trăm người dừng chân trong sơn động...Sau khi mọi người vào sơn động, công việc lập tức lu bù lên. Có người nấu cơm, có người phụ trách chăm sóc ngựa. Lưu Sấm để Lý Luân trước tiên đi nấu một chút nước ấm, lại đun chút canh gừng, đưa vào trong xe ngựa.
Từ trong xe truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt, có lẽ là Mi Hoán giúp Tiểu Đậu Tử cởi quần áo, lau chùi thân thể.Lưu Sấm không tiện nhúng tay, liền ở bên ngoài chờ đợi phân phó.
Sau khi bận rộn một hồi, tình hình của Tiểu Đậu Tử cuối cùng là chuyển biến tốt đẹp lên một tí. Cô uống vào canh gừng, nằm ở trên tấm đệm da hổ, rất nhanh ngủ say sưa. Mi Hoán cũng rất mệt mỏi, gắng gượng dàn xếp xong xuôi cho Tiểu Đậu Tử, lại ăn một chén cháo thịt, rồi cùng ôm lấy Tiểu Đậu Tử cùng ngủ say sưa. Lưu Sấm đem các nàng bố trí ổn thỏa, lúc này mới kéo thân mình mệt mỏi đi vào bên cạnh đống lửa ngồi xuống.
- Uống chút rượu cho thân thể ấm lại.
Quản Hợi đưa tới một bẫu rượu, bên trong là rượu nước. Rượu này cũng là lễ vật Mi Chúc muốn tặng cho Lưu Bị, tổng cộng có hai mươi bẫu. Là rượu đặc sản của quận Đông Hải, tuy nhiên Lưu Sấm lại không có hứng thú gì. Ăn hết ba bát cháo thịt,lại thêm hai cân bánh, cuối cùng tinh thần đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều. Hắn tiếp nhận rượu, uống một ngụm liền trả lại cho Quản Hợi, hạ giọng nói:
- Quản thúc, kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?
- Theo như kế hoạch lúc đầu, đến Thứ Phòng Đình.
Hoàng Thiệu đột nhiên mở miệng,
- Kế hoạch sẽ không thay đổi, tuy nhiên chúng ta nên suy tính nhiều hơn một chút. - Chắc chắn hiện tại Mi gia đã nhận được tin tức, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta, nói không chừng sẽ thiết lập trạm kiểm soát trên đường ... Cho nên, chúng ta cứ công khai đi qua chỉ sợ là không quá thích hợp. Ý của ta là, bắtđầu từ bây giờ, chúng ta nên đi đêm nghỉ ngày, như vậy có thể tránh đi tai mắt của Mi gia. Đồng thời, nhất định phải có người đi phía trước dò đường, phòng ngừa gặp những phiền toái không cần thiết.
- Ý của lão Hoàng là phái ...trinh thám?
Quản Hợi ngẫm nghĩ một chút, gật đầu tán thành
- Hành quân đánh giặc, nếu không có trinh thám dò đường, khẳng định là quá bất tiện. Chúng ta tuy rằng không phải là hành quân đánh giặc, nhưng trinh thám đích thật là không thiếu được, nếu không sẽ giống như người mù đi đường, thật sự có chút nguy hiểm.
Như vậy đi, chúng ta ba người một nhóm, chia làm ba đội trinh thám. Ta cùng Nô Tâm, Lý Luân một đội, Đại Lưu và Thường Thắng, Trương Siêu một đội, MạnhNgạn và Bùi Thiệu, Trương Thừa một đội. Chúng ta ba đội trinh thám, cũng sẽ không làm cho mọi người lưu ý, thay phiên tìm hiểu đường đi. Dựa theo cách của lão Hoàng, ban ngày mọi người nghỉ ngơi, trinh thám đi trước điều tra, đêm tiếp tục đi.
Mọi người nghe xong, không khỏi liên tục gật đầu. Ba đội trinh thám này phối hợp vô cùng hợp lý. Mỗi một đội có một người sức chiến đấu siêu cường, một người tinh thông bắn tên, còn có một người biết đối nhân xử thế. Đương nhiên, đem so sánh ra thì thực lực đội của Quản Hợi tương đối yếu. Nhưng ở quận Đông Hải, chỉ cần không phải gặp được đại đội binh mã, tiểu đội trinh thám cũng khó có thể ngăn cản bọn họ.
Hoàng Thiệu lại tiến hành bổ sung thêm một ít, sau đó coi như đã quyết định chuyện này.Sắc trời cũng không còn sớm, mọi người đều mỏi mệt không chịu nổi, vì thế sau khi phân công công việc, liền túm năm tụm ba ở trong sơn động nghỉ ngơi. Lưu Sấm mang theo Bàn Long Côn, ngồi cách Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử không xa, dựa vào vách đá, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ban đêm, cứ như vậy lặng lẽ trôi qua...
Khi hừng đông ngày hôm sau, mưa đã tạnh. Nhưng con đường núi này vẫn lầy lội khó đi như trước, thẳng đến đêm mới đi ra khỏi đường nhỏ Sấm Sơn. Dựa theo thoi quen trước kia, mọi người hẳn nên là nghỉ ngơi. Nhưng đêm qua đã thảo luận, mọi người quyết định đi đường suốt đêm, tranh thủ ở trước hừng đông vượt qua Thứ Thất Đình. Vì thế, ngựa của đám người Lưu Sấm không dừng vó, chạy đường suốt cả một buổi tối, rốt cục ở trước hừng đông, đã vượt qua Thứ Thất Đình, thay đổi tuyến đường dọc theo đầm lầy Khai Dương, đi về hướng huyện Lưu. Khi hừng đông, ngườikiệt sức, ngựa hết hơi. Quản Hợi hạ lệnh cắm trại ở đầm lầy Khai Dương.
Diện tích đầm lầy Khai Dương rất lớn, cây rừng mọc thành bụi, rải rác quanh đầm lầy. Muốn ở đầm lầy Khai Dương tìm người, không chỉ khó khăn giống như mò kim đáy bể, còn phải đối mặt rất nhiều nguy hiểm ẩn giấu ở bên trong đầm lầy. Sau khi đoàn xe tiến vào chiếm giữ đầm lầy Khai Dương, Quản Hợi liền mang theo hai người Bùi Vĩ và Lý Luân đi dò đường. Trước khi trời tối, ba người trở về đầm lầy Khai Dương nói cho mọi người, con đường phía trước lưu thông.
- Chỗ này đã gần Huyện Bái
Hoàng Thiệu hạ giọng nói:
- Tính toán ra, nơi này đã không phải là vùng dưới sự trị hạ của quận Đông Hải, cho nên cũng sẽ không có nhiều binh mã ngăn cản trên đường.Bởi vì Mi Chúc mặc dù đang ở Từ Châu rất có tiếng tăm, nhưng lại không ảnh đến Huyện Bái. Lưu Bị giao Huyện Bái cho Lã Bố trấn thủ, hai người nhìn như thân thiết, kì thực mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được. Tuy nhiên mọi người vẫn là nên cẩn thận một chút, Lã Bố người này chỉ sợ so với Mi Chúc cáng khó đối phó hơn...
Hao Hổ, Lã Bố!
Lưu Sấm nghe được tên này, trong lòng không khỏi căng thẳng. Hắn cũng nói không rõ, cảm giác này là như thế nào, chẳng qua là cảm thấy trong lòng có chút trầm lặng.
- Một khi đã như vậy, chúng ta mau chóng hành động, tranh thủ cố gắng vượt qua huyện Lưu, tiến vào quận Sơn Dương... Ta cảm giác, có chút không bình thường.Đêm đó, mọi người lại lên đường. Trên đường vất vả đi cả một đêm, lúc trời sáng lại cắm doanh trại ở giữa đầm lầy Khai Dương. Lần này, đến lượt ba người Lưu Sấm Bùi Thiệu và Trương Thừa trinh thám... Mi Hoán đặc biệt khẩn trương, dặn đi dặn lại, mới lưu luyến thả ba người Lưu Sấm đi. Tuy nhiên, Lưu Sấm không có cưỡi Tượng Long, bởi vì mục tiêu thật sự là quá mức rõ ràng, rất dễ dàng bại lộ thân phận.
Ba người đi vội dọc theo một đường quan đạo, ven đường vẫn chưa thấy có gì dị thường. Vào giữa trưa, ba người ở trong một chỗ rừng rậm nghỉ ngơi, ăn đơn giản chút lương khô, đang định tiếp tục tra xét đã thấy Bùi Thiệu kéo tay hắn ngăn cản.
- Lão Bùi, làm sao vậy?
Bùi Thiệu khoát tay áo, ra hiệu Lưu Sấm và Trương Thừa không nói gì, rồi sau đó ghé tai xuống mặt đất ven đường, nghiêng tai lắng nghe.Một lát sau, y đột nhiên đứng dậy.
- Mau đi chỗ sâu ở trong rừng cây.
Nói xong, y liền dắt ngựa trở về.
Lưu Sấm và Trương Thừa cũng lập tức khẩn trương đi theo sau Bùi Thiệu, trốn vào chỗ rừng sâu. Khoảng chừng thời gian uống cạn một chén trà, trên quan đạo đột nhiên xuất hiện đại đội binh mã, dọc theo quan đạo tiến lên... Xem cờ hiệu, dường như là bộ khúc của Lã Bố.
Trong lòng Lưu Sấm chấn động, một cảm giác khẩn trương dâng lên. Ba người trốn trong rừng sâu, ước chừng qua một canh giờ. Sau khi binh mã đi qua, ba người Lưu Sấm từ chỗ rừng sâu đi ra, nhìn phương hướng binh mã của Lã Bố rời đi, đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng.- Nếu ta đoán không lầm, bọn họ là đi về hướng Bành thành.
Bùi Thiệu hạ giọng nói: - Dựa theo kế hoạch của lão Hoàng, chúng ta đêm nay hẳn là qua khúc sông thứ ba, vượt qua Tế Thủy, đi tới huyện Phong. Nhưng khi nhìn bộ dạng như vậy, binh mã đó cũng là phương hướng đi qua khúc sông đó... Công tử, hay là chúng ta qua đó xem rõ ràng tình hình?
Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, gật đầu đáp ứng. Ba người lên ngựa, cùng đi theo phương hướng binh mã Lã Bố binh mã rời đi. Đi chừng khoảng một canh giờ, Lưu Sấm và Bùi Thiệu vứt bỏ mã, để lại cho Trương Thừa trông coi ngựa, hai người đi bộ qua sườn núi đằng trước. Ghé lên sườn núi, hai người đưa mắt xem chừng, lập tức biến đổi sắc mặt. Phía trước chính là ba khúc sông Tế Thủy, nhưng ở chỗ khúc ngoặt lúc này là nơi trú đóng của một quân doanh. Ánh mắt của Lưu Sấm rất tốt, xa xa đãthấy rõ ràng đại kỳ bên ngoài viên môn, trên đó thêu chín chữ viền vàng “Đại Hán Kỵ Đô Úy, Lỗ Tướng quốc Trương“.
Trong đó, chữ “Trương” kia vô cùng nổi bật.
Lưu Sấm thoáng từ sườn núi trượt xuống dưới, sắc mặt vô cùng khó coi.
- Công tử, làm sao vậy?
Lưu Sấm hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói ra:
- Nếu ta đoán không sai, chủ tướng chỗ quân doanh kia, hẳn là thủ hạ đứng đầu dưới trướng Lã Bố, Trương Liêu Trương Văn Viễn.
- Vậy tính sao?Bùi Thiệu vẻ mặt vẻ mờ mịt. Cũng khó trách, Trương Liêu nổi dậy ở Tịnh Châu, theo gót Đinh Nguyên đi vào Lạc Dương, lại theo Lã Bố đi nhờ cậy Đổng Trác. Trước đó, thanh danh của Trương Liêu cũng không tính hiển hách, nếu không có danh hiệu của Lã Bố và bát kiện tướng, có thể sẽ không có người để ý tới y. Bùi Thiệu luôn luôn hoạt động tại khu vực Thanh Châu, mà Trương Liêu thanh danh không nổi, y đương nhiên không biết rõ lắm.
Nhưng Lưu Sấm lại biết, Trương Liêu này là nhân vật lợi hại như thế nào.
Những chuyện khác không nói, chỉ nói đến “Đại chiến bến sông Tiêu Diêu” kia vô cùng nổi danh tại hậu thế, Lưu Sấm, có thể nói phụ nữ và trẻ em đều biết... Trương Liêu này đang êm đẹp tại sao lại trú đóng ở chỗ này? Lưu Sấm hít sâu một hơi, cố gắng muốn mình bình tĩnh trở lại. Chăng lẽ lai, y muốn ngăn chặn chúng ta?Nghĩ đến đây, mặt vẻ Lưu Sấm lập tức trở nên phần ngưng trọng.
- Lão Bùi, chúng ta đi.
- Không tìm hiểu một chút thực hư của đối phương sao?
Lưu Sấm được nghe lập tức cười khổ
- Không cần tìm hiểu nữa... Có Trương Văn Viễn này trấn thủ đây, chúng ta đừng có mơ vượt qua được Tế Thủy.