Hãn Thích

Chương 84: Q.1 - Chương 84: Âm sai dương thác ( Thượng)




Hết mưa rồi, nhưng mây đen vẫn chưa tản đi, vẫn chiếm cứ vùng trời ở huyện Cù như cũ. Trời u u ám ám, khiến người ta không khỏi cảm thấy lo lắng.

Trong Mi phủ, Mi Chúc nghe gia thần báo cáo, sắc mặt âm tình bất định. Một Lưu Sấm nho nhỏ, nhưng lại gây ra phiền toái lớn đến như vậy, thực sự là có chút ra ngoài dự liệu của Mi Chúc. Vốn tưởng rằng sủ dụng ngàn người lấy đầu chú cháu Lưu Sấm đơn giản giống như lấy đồ trong túi.

Không nghĩ tới... “Long Mã phụ Phi Hùng?”

Cứt chó “Long Mã phụ Phi Hùng!”

Mi Chúc nhìn qua chỗ tường thành ngoài kia, đương nhiên hiểu rõ nguyên nhântường thành sập. Không nghĩ tới, tường thành huyện Cù con có một chỗ hổng như vậy... Đương nhiên, Lưu Sấm từ nơi ây trốn thoát, càng làm cho Mi Chúc cảm thấy kinh ngạc. Tường thành lâu năm không tu sửa dĩ nhiên không phải là giả, nhưng không ngờ Lưu Sấm dùng một thương có thể lật đổ tường thành, thằng nhãi này có khí lực thật lớn.

Mỗi khi trong đầu hiện ra cảnh tường thành hỗn độn kia, Mi Chúc theo bản năng nuốt nước miếng một cái. Mãnh tướng như thế, nếu được hiệu lực vì Lưu Sứ quân, địa vị của Mi gia ta tất nhiên có thể tiến được thêm một bước càng mạnh. Tuy nhiên, cá và gấu không thể ghép chung được... Giữ lại Lưu Sấm, sẽ đáp ứng Mi Hoán. Điều này đối với xuất thân thương nhân của Mi Chúc mà nói, hiển nhiên không thể đạt khiến y đạt tới hiệu quả lý tưởng. Cho nên, mặc dù là khiếp sợ sự lợi hại của chú cháu Lưu Dũng Lưu Sấm, Mi Chúc cũng không cảm thấy hối hận, lòng muốn giết Lưu Sấm chẳng những không bị yếu đi, ngược lại càng thêm mãnh liệt.Kẻ này mà không trừ diệt, tất thành đại họa!

Y chậm rãi đứng dậy, trầm giọng hỏi:

- Tối hôm qua huyện thành, tổn thất bao nhiêu?

- Mới vừa rồi Hoàng huyện tôn đến, đã đem tổn thất trình báo lên rồi. Trong vòng một phần ba dặm nhà ở bị thiêu hủy, may mắn sau đó có mưa to, mới khiến cho trận lửa lớn bị tắt, nếu không tổn thất sẽ càng thêm thê thảm và nghiêm trọng. Dù vậy, cũng có gần nghìn dân chúng chết trong đống lửa... Đại lão gia, Lưu Sấm này quả là một người tàn nhẫn, không ngờ phóng hỏa thiêu cháy cả làng, thật sự là quá ghê tởm. - Thôi lải nhải đi, ta muốn hỏi tổn thất trong nhà.- Tổn thất trong phủ không lớn, ngoại trừ Mi Nguyên, tính cả đám gia đinh trước đó ở bãi Diêm Thủy bị Lưu Dũng càn quét, chết gần hai trăm người.

Da mặt Mi Chúc co quắp một chút, khoát tay, ra hiệu gia thần lui ra. Thật là ngu xuẩn, hai trăm người, còn nói là tổn thất nhỏ sao? Đây gần bằng một phần mười số đồng khách của Mi gia ta, cần hao phí bao nhiêu tiền bạc tài năng mới có thể bù lại?

Chỉ có điều, y tức giận cũng không thể phát tác. Đứng ở bên cửa sổ, nắm tay hung hăng đấm lên cửa sổ.

Mi Thiệp thất bại ở bãi Diêm Thủy, Mi Chúc cũng không để trong bụng. Sở dĩ đám người Lưu Dũng trốn thoát, nói thẳng ra chính là bị rò rỏ tin tức... Xác thực khiến Mi Chúc lo lắng vẫn là Lưu Sấm. Người này biểu hiện ra ngoài tàn nhẫn và quyết đoán, thực là ngoài dự kiến Mi Chúc. Phóng hỏa cả làng, không hề ướt át bẩnthỉu, khiến Mi Chúc âm thầm kinh hãi... Người này sống trên đời thêm một ngày, về sau sẽ trở thành đại họa.

- Báo!

Lúc Mi Chúc đang trầm tư, chợt nghe ngoài cửa trung các truyền đến âm thanh.

Trong lòng Mi Chúc thấy căng thẳng, vội trầm giọng nói:

- Báo lên.

- Nhị lão gia từ huyện Đàm đưa tới tin tức, Mi Trạch và đoàn xe ở đường mòn Vũ Sơn bị Lưu Sấm phục kích, quản sự Mi Trạch chết trận ở đường mòn Vũ Sơn, vệ binh chết thê thảm và vô cùng nghiêm trọng, đoàn xe cũng bị đám người Lưu Sấm cướp đi hơn phân nửa. Ngoài ra, Tam Nương Tử... Tam Nương Tử đã bị Lưu Sấmcướp đi.

- Cái gì?

Mặc dù Mi Chúc đã thầm cảnh báo chính mình phải gắng giữ bình tĩnh.

Nhưng nghe đến thời khắc đó, y vẫn là không kìm được nổi trận lôi đình, tiến lên một bước giật cổ áo người đưa tin,

- Ngươi lặp lại lần nữa!

- Lưu Sấm phục kích đoàn xe ở đường mòn Vũ Sơn, quản sự Mi Trạch bị giết, hàng hóa bị Lưu Sấm cướp đi, Tam Nương Tử cũng đã bị cướp...

- YAA.A.A.. Nha nha... !Mi Chúc cảm thấy trong lồng ngực giống như bị đè một tảng đá lớn, khiến cho y cảm thấy khó chịu đến cực điểm.

Hơn nửa ngày, y mới khôi phục lại, trầm giọng hỏi:

- Đám người Lưu Sấm kia hiện nay ở chỗ nào? - Đám người Lưu Sấm không rõ đi về phía nào... Tuy nhiên Nhị lão gia nói, hôm qua mưa lớn, lượng nước tăng vọt, Lưu Sấm rất khó tiến qua Hà Tây. Nhị lão gia đã mời huyện tôn huyện Đàm dẫn đầu binh mã, phong tỏa dọc theo ven sông. Lão tự mình dẫn bộ khúc của huyện Đàm, dọc theo sông Thuật Thủy tìm kiếm tung tích đám người Lưu Sấm. - Ừ, ta biết rồi.Mi Chúc nhắm mắt lại, bình tĩnh một lát, đột nhiên nói: - Đoạn đường này ngươi cũng cực khổ rồi... Tuy nhiên còn muốn làm phiền ngươi chạy về huyện Đàm, nói hắn phòng thủ Thuật Thủy, tuyệt đối không thể để cho Lưu Sấm qua sông.

- Vâng!

Người đưa tin kia xoay người đi ra ngoài, lại không nghĩ tới Mi Chúc đột nhiên quơ lấy bảo kiếm từ trên bàn, bước nhanh đuổi theo người đưa tin, tay nâng kiếm đâm một nhát khiến người đưa tin ngã lăn xuống mặt đất.

- Đại lão gia...

Người đưa tin kia kêu thảm một tiếng, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.Gã thật sự là không rõ, mình vất vả mệt mỏi từ huyện Đàm chạy tới báo tin, tại sao Mi Chúc phải giết gã?

Trên mặt Mi Chúc lúc này đã không còn vẻ nho nhã như trước, thay vào đó là vẻ mặt dữ tợn.

- Nếu như ngươi không chết, thì Mi gia ta sẽ thành trò cười.

-Việc này liên quan đến việc quật khởi của Mi gia ta, tuyệt đối không thể cho ngươi để lộ tin tức... Tuy nhiên yên tâm, vợ con của ngươi, ta tự sẽ phái người chiếu cố, chớ có trách ta.

Mi Trạch đưa Mi Hoán đi huyện Đàm, chuyện này không nhiều người biết lắm. Ngoại trừ Mi Trạch, bên ngoài chỉ có rất ít người biết được. Nếu để mọi người biếtMi Hoán bị cướp đi, nói không chừng Lưu Bị sẽ thay đổi thái độ. Mi Chúc rút ra bảo kiếm, liếc mắt nhìn thoáng qua cái xác người đưa tin, đột nhiên lớn tiếng nói:

- Người đâu!

- Đại lão gia, có gì chỉ bảo.

Gia thần từ bên ngoài trung các tiến vào, nhìn thấy người đưa tin ngã trong vũng máu, không khỏi ngẩn ra.

- Người này giả mạo người đưa tin của Nhị lão gia, có ý đồ ám sát ta.

Kéo hắn ra ngoài thành chôn, không được để lộ tin tức... Mặt khác, lập tức gọi Mi Thiệp lại đây gặp ta.- Vâng!

Gia thần kia không chút do dự, lập tức gọi hai gia đinh, đem thi thể buộc vào trong bao tải, từ Trung Các mang đi. Mi Thiệp khập khiễng từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy máu bao tải kia, đầu tiên là ngẩn ra, chợt thấy cả người lạnh toát.

- Đại lão gia!

Gã cất bước đi vào Trung Các, hành lễ với Mi Chúc.

Trong lòng gã càng bất ổn không yên... Một trận chiến ở bãi Diêm Thủy, đám người Lưu Dũng động thủ trước, giết ra khỏi vòng vây. Mi Thiệp cũng bị thương, trở lại huyện Cù, biết được Mi Nguyên bị giết, cả người đều trở nên có chút hoảng hốt. Gã cẩn thận ngẩng đầu, nhìn Mi Chúc.Mà Mi Chúc đang cúi đầu viết, một lát sau đem một phong thư viết xong cất vào trong một cái ống trúc, che đắp kín, nhỏ lên vũ khí, in lên ấn triện lên.

- Ngươi lập tức đi đến huyện Đàm, đem phong thư này giao cho Nhị lão gia. Rồi sau đó, ngươi ở bên kia nghe theo sự điều khiển của Nhị lão gia... Mi Thiệp, ngươi từ nhỏ ở Mi gia ta, cũng là tâm phúc của ta và Nhị lão gia. Có một số việc ta không muốn giấu diếm ngươi... Mà nay là thời khắc sinh tử tồn vong của Mi gia ta, cũng mong ngươi tạm thời nén bi thương, tận tâm làm việc. Ta cam đoan, nếu bắt được Lưu Sấm, nhất định để chính tay ngươi giết thằng chó này, trả thù cho Mi Nguyên.

- Đa tạ Đại lão gia.

Mi Thiệp nghe được, chảy nước mắt khóc rống lên.Từ trong tay Mi Chúc tiếp nhận ống trúc, thật cẩn thận cho trong ngực, xoay người đi ra Trung Các.

Mi Chúc nhìn bóng lưng của Mi Thiệp, trên mặt vẫn hiện đầy vẻ lo lắng như trước... Y cũng không phải lo lắng Mi Thiệp, Mi Thiệp từ nhỏ lớn lên ở Mi gia, trung thành, tận tâm với Mi gia. Chỉ có điều, trong tay người có thể sử dụng thật sự là quá ít! Trước kia y xưng bá huyện Cù, không người nào dám đọ tài năng cùng Mi gia, Mi Chúc còn không cảm nhận được. Mà nay chú cháu Lưu Sấm gây sóng gió, đã làm thay đổi cục diện, Mi Chúc phát hiện, trong tay lại không có người nào có thể sử dụng.

Lưu Sấm kia thật sự rất tốt sao?

Muội muội không tiếc mà đoạn tuyệt với nhà mình, phản bội Mi gia mà đi. CònChu Hợi kia cũng nguyện ý đi theo Lưu Sấm, khiến cho Mi Chúc âm thầm hoảng sợ...

Không được, nhất định phải đào tạo thêm nhiều người có thể dùng được. Nếu không tương lai ở dưới trướng Lưu Sứ quân, cuối cùng thật khó có thể đứng vững chân.

Tròng mắt Mi Chúc hơi híp lại, trong đầu đột nhiên hiện ra một người. Y do dự một chút, đột nhiên vươn người đứng dậy. - Người đâu, đi tìm Trương Lâm đến đây.

Ngày muộn dần.Lúc chạng vạng tối, mưa lại rơi xuống, không quá dữ dội như trận mưa tầm tã tối qua, mưa hôm nay rất nhẹ nhàng. Mưa bụi lất phất, giống như sương bao phủ trên khoảng không Sấm Sơn. Mắt thấy hoàng hôn đã xuống, Sấm Sơn xanh um tươi tốt, bao phủ xuống bụi mưa, lộ ra lờ mờ ánh trăng. Đoàn xe dọc theo đường mòn ghập ghềnh chậm rãi tiến lên, bánh xe nghiền ép mặt đất lầy lội, phát ra những tiếng két.. Két.. vọng lại ở trong rừng núi.

- Mạnh Ngạn, nghỉ ngơi một chút đi.

Quản Hợi giục ngựa tiến lên, hạ giọng nói:

- Chạy một ngày đường, tất cả mọi người đều có chút mệt mỏi rồi. Mưa mặc dù rất nhỏ, nhưng lại rất dai dẳng. Ngựa trời cũng muốn tối lại, tìm nơi để nghỉ lại một đêm, rồi sau đó lại tiếp tục hành trình. Người và ngựa đều uể oải, thật sự là vô cùng mệt mỏi!Lưu Sấm gật gật đầu,

- Tìm Trương Siêu và Lý Luân hỏi một chút, xem bọn họ có biết chỗ nào có thể trú mưa hay không.

- Ừ!

Quản Hợi giục ngựa về phía trước, tìm Trương Siêu và Lý Luân hỏi.

Lưu Sấm thì đi tới một chiếc xe ngựa bên cạnh, cách cửa kính xe hỏi:

- Hoán Hoán, có khỏe không?

Từ lúc Lưu Sấm bắt đầu lấy xe ngưa mang theo Mi Hoán, quan hệ giữa Lưu Sấm và Mi Hoán khi đó cũng được lập tức xác định. Một cô gái vì hắn chịu nhiều khổ cực như vậy, nếu ngay cả danh phận cũng không thể xác định, chỉ sợ đời này LưuSấm cũng không thể yên tâm thoải mái.

Mi Hoán hạ giọng nói:

- Vẫn tốt... Chỉ có điều tình hình Tiểu Đậu Tử hơi không ổn, hình như bị trúng phong hàn.

Cũng khó trách, tối hôm qua mưa lớn như vậy, Tiểu Đậu Tử từ điền trang chạy đến, bị ngấm mưa ướt đẫm, buổi sáng khi qua sông lại bị gió thổi qua, đương nhiên là trong người đã trúng gió. May mắn lần này Mi Chúc mang đồ quân nhu đến Hạ Bì, cũng có không ít dược liệu tốt, cuối cùng bệnh tình cũng ổn định. Nhưng từ sau khi qua sông, Tiểu Đậu Tử vẫn hôn mê... Xem ra, cần phải nghỉ ngơi một chút.

- Quản thúc để cho Trương Siêu và Lý Luân đi tìm chỗ cư trú, chúng ta đêm nay liền ngủ lại ở trong núi.Đợi khi tìm được nơi chốn, để Tiểu Đậu Tử đổi một bộ quần áo khô, lấy ít nước, lau qua người, rồi sau đó uống chút canh gừng cháo nóng, ngủ một đêm, ngày mai sẽ khỏe lên thôi. Hoán Hoán, nàng và Tiểu Đậu Tử cố gắng thêm chút nữa, có chuyện gì gọi ta, ta ở ngay chỗ này.

- Dạ!

Mi Hoán ở trong xe khẽ nói một câu, xem như đáp ứng.

Nghe ra được, nàng cũng thật là mệt.

Trên thực tế từ ngày hôm qua đến giờ, Mi Hoán vốn không được nghỉ ngơi tốt, lo lắng sợ hãi, hơn nữa đi đường suốt đêm, sớm đã rất mệt mỏi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.