Hãn Thích

Chương 116: Q.1 - Chương 116: Bộ Tử Sơn liên tiếp gặp vận hạn (2)




Lưu Sấm nói miêu tả sơ lược, nhưng Bộ Loan lại ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn Lưu Sấm, sau một lúc lâu cắn răng một cái, khẽ giọng nói:

- Nếu chỉ có biện pháp này, vậy Bộ Loan nguyện ý nghe theo chủ ý của công tử.

- Tốt lắm, nàng sau khi trở về, lập tức đưa mẫu thân nàng đến đây, ta sẽ phái Nô Tâm ở ngoài thành tiếp ứng. Nàng và mẫu thân nàng trước hết tránh ở trong doanh của ta, đợi ta nghe rõ ràng sự an bài tỉ mỉ của Hà Toại, sau đó chúng ta lại quyết định tiếp.

Bộ Loan gắng sức gật đầu, liền xoay người cáo từ. Nhưng tiễn Bộ Loan về xong, Lưu Sấm lại bắt đầu nhức đầu...

Hắn vội phái người mời Lã Đại, Từ Thịnh, Tiết Văn tìm đến, sau khi đemchuyện đã xảy ra nói một lần, đám người Lã Đại cũng là liên tục cười khổ.

Đây thật đúng là không được sống yên ổn mà!

- Công tử nghĩ rằng, Bộ Tử Sơn kia đáng giá để mạo hiểm sao?

Lưu Sấm khẽ mỉm cười,

- Tử Sơn cũng coi như là bằng hữu của ta, tài cán của y ta rất rõ ràng, là một nhân vật có thể đảm đương một phía. Ta có thể nào trơ mắt nhìn một kẻ chẳng ra gì phá hủy sinh mệnh của Tử Sơn? Cho nên ta luôn do dự, cuối cùng vẫn quyết định ra tay, giải cứu Bộ Tử Sơn.

- Nếu đã như vậy, cũng đơn giản thôi.Lã Đại cười nói:

- Trước mắt nên nghe rõ tình hình của Hà Toại, rồi sau đó lại tiếp tục tính toán. Đại cho rằng, Hà Toại kia chẳng qua chỉ là một kẻ chẳng tài cán gì, không đáng để lo nghĩ. Công tử có thể chia binh làm hai đường, mang bộ quân mang lương thực đồ quân nhu gia quyến đi trước, rồi sau đó cử một đại tướng dẫn quân mã trên đường phục kích. Tuy nhiên, muốn động thủ nhất định phải gọn gàng, tuyệt đối không thể buông tha cho bất kỳ một kẻ nào. Sau khi đạt được, nhanh chóng rút lui, cũng tạo ra dấu hiệu giả bỏ chạy về hướng sông, hút sự chú ý của Tôn thị.

Từ Khúc A đến Câu Dung, đại khái cần thời gian một ngày... Cho nên chúng ta nhiều nhất có thời gian ba ngày để chạy trốn, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.

Lã Đại này, đích thực là một cái bản đồ sống, đem mọi chuyện cần thiết, tính toán rành mạch. Lưu Sấm chần chờ một chút, hạ giọng nói:- Ba ngày, chúng ta có thể đi đến nơi nào?

- Nếu lấy tốc độ đi bộ tính toán, ba ngày sau có thể vượt qua Ngưu Chử, đến Lịch Dương. Chỉ cần tới Lịch Dương rồi, cũng không lo đến an toàn nữa.

Lưu Sấm xoa xoa vành tai, suy nghĩ không nói.

Một lát sau, hắn hạ giọng nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta nhanh xử lý hàng hóa, trừ những đồ quân nhu tất yếu ra, chuẩn bị dẫn nhiều xe ngựa vào trận chiến, cũng có thể khiến tốc độ hành quân nhanh hơn. Nguyên Đại, ngươi lập tức vào thành cùng Hoàng tiên sinh nói, thay đổi kế hoạch lúc trước, chúng ta phải trong hôm nay chấm dứt giao dịch.

- Ý của công tử là, ngày mai sẽ đi?Lưu Sấm gật gật đầu,

- Bộ quân và truy trọng xa đi sớm một ngày, liền có thể cho chúng ta tranh thủ thêm thời gian một ngày, cũng an toàn thêm một phần.

- Ta đi tìm hiểu tin tức.

Lã Đại làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán. Đợi sau khi y và Tiết Văn đều đi rồi, Lưu Sấm lưu lại Từ Thịnh, dặn dò:

- Lần này chúng ta động thủ, quân mã đều xuất ra hết. Ta cùng với thúc phụ, Hợi thúc sẽ đích thân tham dự, cho nên bộ quân và đồ quân nhu liền giao cho Văn Hướng ngươi chỉ huy. Ta sẽ lưu lại đám người Bùi Thiệu giúp ngươi một tay. Tuy nói Giang Đông trước mắt hỗn loạn, với tài cán của ngươi, hộ tống đủ để bảo đảm an toàn đồ vật và xe ngựa, ngươi có bằng lòng hay không?Từ Thịnh nghe xong lập tức đáp ứng.

Vì sao không đáp ứng... Đây chính là đãi ngộ tâm phúc.

- Ta sẽ bảo Lã tiên sinh và Hoàng tiên sinh hiệp trợ ngươi, hai người một kiến thức rộng rãi, một tâm tư kín đáo, ngươi muốn gì hãy cùng hai người đó thảo luận.

- Văn Hướng hiểu được!

Vốn định nghỉ ngơi thật tốt và chỉnh đốn một chút, lại không nghĩ rằng lại phải bắt đầu bôn ba. Có đôi khi, Lưu Sấm cảm thấy rằng mình là số mệt nhọc, nhưng là vì có thể chiêu dụ được Bộ Chất, hết thảy đều đáng giá.

Đêm đó, Bùi Vĩ tiếp Bộ Loan cùng nàng và lão mẫu của nàng tiến vào doanh địa.Lưu Sấm lại trấn an một hồi, còn để Mi Hoán và Cam phu nhân làm bạn với hai người.

Không bao lâu, Hoàng Thiệu cũng đã trở lại! Y lần này thu hoạch được khá phong phú ở Khúc A, tốn đi một tí lương thảo ở ngoài, đổi lấy được ba trăm thanh niên cường tráng.

Ba trăm thanh cường tráng này đều là người Đan Dương. Sau khi Lưu Diêu bại chiến, Tôn Sách thu nạp rất nhiều tù binh... Đại bộ phận trong đó bị sắp xếp trong quân, còn lại một bộ phận lại bởi vì thời gian không kịp, cho nên vốn không có xử trí. Quan phủ Khúc A vì gom góp lương bổng vật tư, vì thế đem những tù binh này kéo đến trên thị trường tiến hành buôn bán. Đây chính là binh lính Đan Dương, Lưu Sấm vẫn tha thiết mơ ước binh lính Đan Dương.- Nếu không có công tử thúc giục cấp, lại kéo dài hai ba ngày, ta định có thể đổi lấy năm trăm binh mã trở lên.

Nhìn ra được, Hoàng Thiệu hơi có chút thất vọng, cứ ở trong quân trướng lải nhải không ngừng. Theo y, y quá thua lỗ rồi! Nhưng với Lưu Sấm mà nói, đã cảm thấy mỹ mãn.

- Binh đắt vì tinh nhuệ chứ không cần nhiêu. Ba trăm Đan Dương Binh, đã là cực hạn mà hiện nay chúng ta có thể thu nhận rồi. Nếu nhân số nhiều hơn nữa lời mà nói..., ngược lại sẽ có thật nhiều phiền toái. Văn Hướng, ba trăm nô binh này liền giao cho ngươi tới làm Thống soái, những người khác chia làm hai tụ tập, liền do Nguyên Đại và Nguyên Thiệu hai người các ngươi Thống soái. Ngày mai sáng sớm xuất phát, dựa theo dự định hành trình đi. Các ngươi không cần và đợi chúng ta, chỉ để ý chạy đi, phải mau chóng chạy tới Lịch Dương, chờ hội hợp.- Công tử, vậy còn các người ?

Lưu Sấm mỉm cười,

- Chúng ta là kỵ quân, nói không chừng các ngươi còn chưa tới Lịch Dương, chúng ta cũng đã đuổi theo các ngươi rồi.

Từ Thịnh sau khi nghe xong, lúc này mới yên tâm.

Khi trời tối, Lã Đại tìm hiểu tin tức trở về.

- Hai ngày sau, Hà Toại đem áp giải Bộ Chất đi tới Câu Dung.

- Hà Toại có bao nhiêu người?Lã Đại cười nói:

- Thuộc hạ của y cũng không tính là quá nhiều, chỉ là năm mươi gia nô... quan phủ Khúc A khả năng còn có thể tăng phái hai đội kỵ quân hộ tống. Mà nay Khúc A đã bị Tôn thị chiếm cứ, cũng có Tôn Sông dẫn trọng binh trấn thủ Đan Đồ, Hà Toại kia bởi vậy chẳng kiêng nể gì.

- Nói như thế, người của chúng ta vậy là đủ rồi!

Lưu Dũng nói:

- Mạnh Ngạn, lần này cháu không nên động thủ... chẳng qua là một tên con ông cháu cha, hơn nữa trong nhà có một vài gia nô, ta cùng với Đại ứng phó là đủ rồi. Thương thế của cháu chưa khỏi hẳn, còn cần tĩnh dưỡng mấy ngày. Cho nên lần này cháu sẽ không cần ra mặt, cứ để chúng ta động thủ là được rồi.Lưu Sấm lúc trước cùng Quan Vũ giao thủ, bản thân bị trọng thương. Trải qua khoảng thời gian điều dưỡng này, hơn nữa lại được sâm hoàn kia phụ trợ, đã chuyển biến tốt đẹp rất nhiều. Tuy nhiên, mấy ngày liền bôn ba, lao tâm tổn phí. Cho nên thương thế của Lưu Sấm còn không có tốt hẳn... Trong lòng Lưu Sấm đương nhiên không quá tình nguyện, nhưng bởi Lưu Dũng cương quyết, hắn cũng chỉ có thể đáp ứng. Sau khi hết thảy đều thảo luận thỏa đáng, mọi người cũng liền giải tán đi, tự tiến hành chuẩn bị.

- Đại Hùng, huynh lại muốn đi sao?

Trăng sáng như câu, treo cao trên bầu trời đêm. Mi Hoán và Lưu Sấm cầm tay nhau đi dạo ở ngoài thành Khúc A.

Vào thu rồi, thời tiết Giang Nam mát mẻ dần. Gió từ Mao Sơn thổi tới, mangtheo cảm giác mát mẻ từ trong núi, thổi đến trên người, thậm chí còn có chút lạnh.

Lưu Sấm nhẹ nhàng ôm Mi Hoán vào trong ngực.

- Hoán Hoán, ta hiện giờ mặc dù thân thế đã rõ ràng, nhưng trên thực tế, chúng ta còn phải gặp rất nhiều khó khăn. Nếu phụ thân vẫn còn sống trên đời này, tự ta không cần phí công lo lắng như thế, hết thảy đều có ông che gió che mưa cho ta.

Nhưng hiện tại... tình người ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi. Bộ gia như vậy, nàng cũng đều thấy được! Lòng ta rất sợ, trở lại Dĩnh Xuyên sẽ hay không gặp phải tình huống như vậy? Chớ đừng nói chi là, mấy năm nay ta lưu lạc bên ngoài, càng không có phụ thân, không có học thức, họ có nhận hay không? Hơn nữa, Dĩnh Xuyên đã không như Dĩnh Xuyên lúc trước... Chúng ta gặp phải rất nhiều khó khăn, càng cần thêm nhiều người nữa để tương trợ. Bộ Tử Sơn người này có thực học, đáng giá ta lúc này mạo hiểm vì hắn ...- Muội biết... Nhưng dù gì muội vẫn có chút bận tâm.

- Chớ có lo lắng, không cần nói ta tự có năng lực bảo vệ mình, lần này còn có thúc phụ và Hợi thúc đi theo, so sánh với trước kia, chỉ là trường hợp nhỏ mà thôi. Nàng sau này phải gánh vác nhiều chuyện. Lúc ta không có ở bên cạnh, mọi việc còn phải nhờ đến nàng... Văn Hướng bọn họ đều là người có học thức, mọi việc có thể thỉnh giáo bọn họ.

- Thiếp thân biết rồi!

Mi Hoán ôm chặt lấy Lưu Sấm, giống như cùng với Lưu Sấm hòa làm một thể.

Lưu Sấm ôm nàng, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm ngát của búi tóc kia, ánh mắt thâm thúy, nhìn phía phương xa...Ở Dĩnh Xuyên, còn có một con quái vật lớn đang đợi hắn! Hắn có lòng tin cùng Lưu Bị giao thủ, bởi vì Lưu Bị hiện giờ vẫn chưa đạt được đến mức khiến y bay lên Ngọa Long Phượng Sồ. Nhưng Tào Tháo ở Dự Châu mặc dù chưa đủ lông cánh, nhưng ông ta có Quách Gia, Tuân Úc, Trình Dục, Tuân Du tương trợ, cũng không phải là một nhân vật dễ dàng đối phó. Chớ đừng nói chi là, Tào Tháo sắp nghênh phụng Thiên tử, lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, kỳ thật đã không thể ngăn cản.

Thời gian tới ta nên đi con đường nào?

Trong lòng Lưu Sấm đột nhiên sinh ra một tia sợ hãi âm thầm ... Hắn theo bản năng ôm chặt Mi Hoán vào trong ngực, con ngươi lộ ra vẻ kiên định.

Trên đời này, không có gì là ngươi làm được 'Chỉ có thể ta phụ người, không thểđể người phụ ta' .

Kỳ thật, ta cũng có thể!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.