Hãn Thích

Chương 117: Q.1 - Chương 117: Thiên thời địa lợi nhân hòa (1)




Bộ Chất ngồi ở khoảng rộng trên xe, trên người mặc một bộ quần áo phạm nhân màu nâu. Đỉnh đầu tóc bị cắt, trụi lủi, giống như kiểu tóc của con cháu của người Khuyết Đan. Trên cổ có một vòng sắt, nhìn cực kì chói mắt.

Cái này gọi là kìm khôn, là một cách thức trừng trị kẻ có tội. Bộ Chất tuyệt đối thật không ngờ, y sẽ bị người ta làm cho nhục nhã như thế. Trước đây cho dù là ở huyện Hoài Âm, con cháu Bộ gia cũng không dám làm như thế với y. Nhưng hiện tại, y bị kìm chặt cạo trọc, áo vải, nhét vào trong xe tù, cả người lại hồn bay phách lạc. Hà Toại liền vu cáo hãm hại cấu kết với hải tặc, càng thêm nhục nhã. Có thể nói Bộ Chất là người nho nhã, còn có lòng độ lượng, rộng rãi, tính tình thâm trầm, nhưng lại bị một chuyện nhục nhã như thế này, y cũng không thể chịu đựng, càng mất cảm giác ý nghĩa sinh tồn.Thân thể tóc da là cha mẹ ban cho. Bộ Chất đã không thèm nghĩ sau khi y bị áp giải đến Câu Dung sẽ gặp nhục nhã như thế nào nữa, y bây giờ chỉ muốn chết... Thật không nghĩ đến, ngay tại thời điểm khi y mất đi ý niệm sinh tồn, viện binh từ trên trời giáng xuống.

Hà Toại ban đầu vốn định đưa Bộ Chất về Câu Dung chậm rãi tra tấn, ai ngờ khi ở trên đường gặp được một nhóm hãn phỉ tập kích. Người cầm đầu, đúng là Quản Hợi. Giáp tử kiếm vũ động, cao thấp tung bay đã giết được gia nô của Hà Toại bỏ chạy tứ phía. Hà Toại cũng là một người hiệp khách, nghênh ngang đón tiếp địch. Gã vẫn cho rằng, công phu của mình không kém! Lúc trước bại bởi Tiêu Lăng, cũng là bởi vì gã uống rượu quá nhiều...

Toàn bộ Giang Đông, trừ Tiểu Bá Vương Tôn Sách, gã cũng không sợ ai. Nhưng mới cùng Quản Hợi giao thủ ba hiệp, Hà Toại đã bị Quản Hợi bổ xuống dưới ngựa,đầu một nơi thân một nẻo.

Năm mươi gia nô, còn có mười sáu kỵ quân bị bao vây. Lưu Dũng thiết mâu tung bay, người ngựa hợp nhất, năm mươi tên gia nô, mười sáu kỵ binh tốt, cùng với mười mấy tạp dịch đi theo không có một ai có thể may mắn thoát khỏi, toàn bộ bị chém giết tại chỗ.

- Đem thi thể ném vào ngọn núi.

Quản Hợi ra lệnh một tiếng, kỵ quân kéo thi thể giơ roi lao đi. Lưu Dũng nhảy xuống ngựa Thanh Thông, bước nhanh đi vào khoảng rộng trước xe. Trước đó, Mi Hoán tặng Trân Châu cho Lưu Dũng, nhưng không bao lâu, Lưu Dũng lại trả lại cho Mi Hoán. Thân hình ông cao lớn thô kệch, cưỡi con Bạch Mã thật sự là có chút không hợp. Tuy rằng Trân Châu thần tuấn, nhưng theo Lưu Dũng, ngược lại khôngthoải mái bằng ngựa Thanh Thông của ông. Mi Hoán bất đắc dĩ, chỉ phải nhận lại Trân Châu, có lúc chạy song song cùng Lưu Sấm.

- Ngươi chính là Bộ Tử Sơn?

- Chính là tại hạ.

Bộ Chất vẻ mặt mê hoặc, nhìn Lưu Dũng với vẻ vạn phần kinh ngạc. Những người này, y một ai cũng đều không quen. Nguyên tưởng rằng chỉ là kẻ cướp bình thường, nhìn bộ dạng như vậy, hình như là đặc biệt vì y mà đến...

- Mạnh Ngạn để cho ta tới cứu ngươi, nếu không cứu lầm người, vậy cùng ta rời đi.- Chậm đã chậm đã, các vị hảo hán, ta không biết các ngươi.

- Ngươi có phải Hoài Âm Bộ Chất không?

- Đúng vậy, ta đúng là Bộ Chất...

- Vậy không sai rồi!

Quản Hợi nói xong, bước nhanh đến phía trước một đao bổ xe ra, thả Bộ Chất ra ngoài. Không đợi Bộ Chất lên tiếng, Lưu Dũng kéo y đặt trên con ngựa cưỡi của Hà Toại, rồi sau đó đem dây cương khoác mình lên trên yên ngựa, lớn tiếng nói:

- Ngồi vững cho ta!

Vừa nói chuyện, ông vặn yên nhận đăng, trơ minh lên ngưa. Lúc này, những kị binh xử lý thi thể cũng gấp rút trở về, sau khi báo cáo với Lưu Dũng và Quản Hợi,liền ôm lấy Bộ Chất, giơ roi chạy nhanh.

Bộ Chất cảm thấy đầu óc mình choáng váng!

Y còn muốn hỏi, nhưng thấy vẻ mặt Lưu Dũng, Quản Hợi đều ngưng trọng, lời ra đến khóe miệng chỉ có thể nuốt trở về...

Chẳng lẽ nói, là Tử Thăng đã trở lại?

Tử Thăng, chính là Tiêu Lăng... Bộ Chất càng nghĩ, cũng chỉ có Tiêu Lăng có thể sẽ cứu y. Hơn nữa nhìn trên người Lưu Dũng, Quản, rõ ràng có khí của binh nghiệp, ngoại trừ Tiêu Lăng ra, còn có ai sẽ mạo hiểm tới cứu y? Chẳng lẽ, Lưu Diêu đánh trở về hay sao?Bộ Chất dọc theo đường đi nghĩ ngợi lung tung, bị Lưu Dũng kéo đi vào bên ngoài một khu rừng rồi dừng lại. Y ngồi ở trên ngựa, đang muốn mở miệng hỏi, lại nghe thấy từ trong rừng cây truyền tới một âm thanh xa lạ.

- Tử Sơn huynh, huynh đệ đến chậm, làm ngươi chịu khổ rồi!

Một người đàn ông hùng tráng từ trong rừng đi ra, thân thể hắn cao tám thước hai tấc, cánh rộng rãi eo thon. Tướng mạo có phần trẻ trung, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân lại lộ ra khí chất của người từng trải.

- Lưu...

Bộ Chất biết người này, ban đầu ở thị trấn Hoài Âm, hắn đã từng giúp chính mình. Nhưng, y lại không nhớ rõ ràng tên của đối phương, chỉ loáng thoáng rập rờn hình như hắn họ Lưu.- Lưu Sấm, từ biệt ở Hoài Âm, Tử Sơn huynh còn nhớ ta chứ.

Lưu Sấm không có chút nào ý trách cứ, cười ha ha, tiến lên nâng Bộ Chất xuống ngựa.

- Lưu công tử, tại sao là ngươi?

Bộ Chất lần này là thật sự hồ đồ rồi... Y mờ mịt nhìn Lưu Sấm, đầu óc vẫn choáng váng, vẫn ngẩn người.

- Tử Sơn huynh, nơi này cũng không phải là chỗ nói chuyện, ngươi trước tiên đổi bộ y phục, chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi nói sau.

- Tóm lại, nói ngắn gọn, ta ở Khúc A tình cờ gặp mặt Bộ nương tử, được Bộnương tử thỉnh cầu tới cứu ngươi thoát hiểm... Người đâu, giúp Tử Sơn huynh thay quần áo.

Là Tiểu Loan cầu tình?

Nhưng tiểu Loan thế nào lại gặp hắn? Hắn sao lại xuất hiện ở Khúc A? Thật ra trong lòng án tượng của Bộ Chất đối với Lưu Sấm cũng không tệ, ra tay hào phóng, lại còn vô cùng tôn kính mình, không có chút nào bởi vì mình nghèo hèn mà coi thường. Chỉ có điều lúc kia, Lưu Sấm còn lộ ra vài phần ngây ngô, nhìn bề ngoài thì như một người bình thường. Như thế nào mới nháy mắt mấy tháng, cả người liền thay đổi tốt lên rồi? Ít nhất lúc này Lưu Sấm lộ ra vẻ điềm đạm, chắc chắn, trên người còn toát lên một cỗ sát khí.

Bộ Chất mơ hồ đi tới rừng cây, cởi áo tù nhân màu nâu- Huynh đài, có đao không cho ta mượn?

- À?

Lý Luân ngẩn ra, nhưng cũng không có nghĩ quá nhiều, rút từ giữa hông ra một con dao găm đưa cho Bộ Chất. Bộ Chất hít sâu một hơi, cắn răng một cái, liền cắt lấy một túm tóc. Y hiện nay bị cạo tóc ở đỉnh đầu, mục tiêu quá mức rõ ràng, chi bằng đem cạo trọc cả đầu đi. Lý Luân nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, Bộ Chất lại không thèm để ý chút nào. Sau khi y cạo sạch tóc, càng làm gỡ chiếc vòng sắt ở cổ xuống, rồi sau đó thật cẩn thận vắt tại bên hông.

- Tử Sơn huynh, ngươi sao lại làm như vậy?

- Cái nhục ngày hôm nay, ta khắc cốt ghi tâm.- Vòng sắt này ta giữ ở bên người, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở ta không nên quên chuyện lần này...

Lưu Sấm nhìn Bộ Chất trụi lủi đầu kia, cũng không biết nên khuyên bảo như thế nào. Hắn xoay người sải bước lên Tượng Long, Bộ Chất cũng lên ngựa...

- Tử Sơn huynh chúng ta trước rời khỏi nơi này! Nơi này cách Khúc A thật sự là quá gần, cho nên phải mau rời khỏi.

Lưu Sấm mang theo Bộ Chất, lao nhanh về hướng bắc. Ngay từ đầu, Bộ Chất còn có chút hồ đồ, nhưng sau khi chạy đi được một khoảng, đám người Lưu Sấm lại thay đổi phương hướng, Bộ Chất bừng tỉnh đại ngộ. Y vốn định nhắc nhở Lưu Sấm, nhưng hiện tại xem ra, đã là điều không cần thiết.Sau khi đoàn người vượt qua Khúc A chạy như bay về hướng nam, đến đêm hôm đó, mọi người đang ở tại một khúc sông nơi tránh gió cho ngựa nghỉ ngơi.

Đám người Lưu Dũng đốt lửa trại chuẩn bị nấu cơm, Lưu Sấm thì lấy ra một khối lương khô, đưa cho Bộ Chất.

Hắn đem đem nguyên nhân hậu quả cùng Bộ Chất nói một lần, không kìm nổi cười nói:

- Ngày đó từ biệt Hoài Âm, ta nghĩ hẳn sẽ khó có dịp gặp lại Tử Sơn, lại nghĩ không ngờ ở chỗ này gặp lại. Ha hả, cũng may là Bộ nương tử nhanh tới khẩn cầu, nếu không Tử Sơn gặp điều bất chắc, ta hối hận không kịp.

Hóa ra là như vậy...Bộ Chất trầm ngâm một lát, đột nhiên hỏi:

- Lưu công tử, sao ngươi lại đến Khúc A?

- Cái này...

Lưu Sấm do dự một chút, chợt thoải mái cười nói:

- Kỳ thật, tình huống của ta cùng với Tử Sơn huynh có phần hơi tương tự, không thể ở Từ Châu, đành phải vượt sông.

- Hả?

- Không nói gạt ngươi, ta đắc tội Lưu Bị, ở Từ Châu đã mất đất dung thân. Ta lần này là mượn đường Giang Đông, chuẩn bị đi tới Dĩnh Xuyên, dọc đường Khúc A gặp Bộ nương tử, coi như là ta cùng với Tử Sơn huynh hữu duyên.Sự tình không đúng người tuyệt không tin, Lưu Sấm tự nhận hắn vẫn chưa làm gì sai, cho nên cũng đặc biệt thừa nhận. Hắn kể lại tỉ mỉ quá trình mình đã đắc tội Mi Chúc, rồi sau đó mang theo Mi Hoán thoát đi, rồi bị ngăn cản ở khúc sông Tam, rồi sau đó vòng xuống phía nam, vượt sông đi vào Giang Đông, Bộ Chất bừng tỉnh đại ngộ.

- Mi gia thương nhân thói quen không đổi, không biết cái loại nữ tử hiền đức như thế nào có thể trói buộc được ngươi? Cũng may mà là Mạnh Ngạn ngươi quyết đoán, nếu Mi nương tử thực gả cho Lưu Bị, không thiếu được phải chịu bao nhiêu khổ đau... Y muốn ngồi cầm giữ Từ Châu, căn bản không có khả năng. Cho dù không có Lã Bố, Tào Tháo cũng quả quyết sẽ không ở Từ Châu náu thân. Huống hồ Từ Châu tứ chiến khắp nơi, không thể làm căn cơ. Lúc trước ta từng nghĩ nhờ cậy Lưu Bị, nhưng sau lại xem những hành vi của y ở Từ Châu, liền biết y không có khả năng chiếm giữ Từ Châu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.