- Chỉ giáo cho?
Có lẽ là nguyên nhân cạo đầu trọc, Bộ Chất có chút không thích ứng, thỉnh thoảng dùng bàn tay vuốt phẳng đỉnh đầu.
- Tình huống của Từ Châu, kỳ thật cũng rất giống Giang Đông, là thế gia khống chế. Lưu Bị vốn căn bản không phải là thế gia, đương nhiên khó được lòng của thế gia...Trần Hán Du gian xảo cỡ nào, sao có thể hoàn toàn quy thuận? Y đối tốt với Lưu Bị, nói toạc ra là Lưu Bị có thể làm cho Trần thị càng hùng mạnh hơn. Nếu Lưu Bị dám xúc phạm tới nửa điểm lợi ích của Trần thị y, Trần Hán Du sẽ trở mặt vô tình.
Lưu Bị nghĩ được thế gia Từ Châu ủng hộ có thể ngồi vững vàng Từ Châu? Đó mới là mười phần sai...Những người đó, đều là vì mưu đồ gia tộc, sao có thể có thểthật tâm quy thuận? Y cũng chỉ có thể lôi kéo một ít kẻ ngu ngốc giống như Mi Chúc vậy... Ha ha, tuy nhiên sau khi Mi gia mất đi giá trị, y cũng sẽ lập tức trở mặt với Mi gia ngay. Y bây giờ xem trọng Mi gia, chính là coi trọng gia sản của Mi gia mà thôi. Mi nương tử nếu quả thật gả cho người này, ngày khổ kia... Ha hả, về sau mới chính xác là phải chịu.
Không tồi!
Thời điểm Lưu Bị ở Từ Châu còn thường xuyên thấy hắn ta hỏi Mi Chúc tính kế. Nhưng sau đó, đặc biệt khi Lưu Bị giành được Kinh Châu, lại cướp lấy Tây Xuyên, Mi gia dường như bị gạt ra khỏi tầng lớp trung tâm. Điểm này từ thái độ của Quan Vũ đối đãi với Mi Phương, là có thể nhìn ra một tia manh mối. Lại nói tiếp, Mi Phương cũng là hoàng thân quốc thích, Quan Vũ thì động một tí là quở trách Mi Phương, nếu không có Lưu Bị ngầm đồng ý, cũng không chắc sẽ làm càn như thế.Sau khi Lưu Sấm nghe xong những lời phân tích của Bộ Chất, càng thêm tin tưởng hắn cứu Bộ Chất không sai.
Người này suy nghĩ thật sâu!
- Tại sao Lưu công tử đi Dĩnh Xuyên? - Về Dĩnh Xuyên, tất nhiên là vì quy tông nhận tổ.
- Quy tông nhận tổ?
- Không dối gạt Tử Sơn, ta vốn là hậu nhân của Trung Lăng Hầu về sau, là dòng họ Hán thất. Gia phụ năm đó bị Thập Thường Thị làm hại, sau đó cả nhà Thập Thường Thị bị giết... may mắn ta có thúc phụ, trước kia ngươi cũng gặp Dũng thúcrồi, thúc liều chết bảo vệ ta thoát đi, sau đó cùng phiêu bạt tứ phương. Mặc dù là sau này đã được tiên đế truy Phong gia phụ làm Trung Lăng Hầu, Dũng thúc cũng không dám mang ta trở về. Thứ nhất là Thập Thường Thị lúc ấy cầm giữ triều chính như cũ, thứ hai thì là vì ta năm đó chạy nạn khi bị kinh hãi, thế cho nên bị chứng mất trí nhớ.
Thẳng đến một thời gian trước, ta mới khôi phục trí nhớ, biết được thân thế của mình. Cho nên, ta lần này chuẩn bị trở về Dĩnh Xuyên, trước quy tông nhận tổ, sau đó tính đường ra.
Lưu Sấm xem như nhìn thấu, Tam quốc này kỳ thật cũng là thời đại của con ông cháu cha... Không thấy Lưu Bị kia động chút liền nói mình là hậu duệ của Trung Sơn Tĩnh Vương, nói y là dòng họ Hán Thất đó sao. Nói nhiều rồi, truyền rộng rãi rồi, y có không phải thì cũng biến thành phải. Mà Lưu Sấm mới thật sự là dòng họ Hán thất, một khi đã như vậy, sao không quang minh chính đại nói ra? Có lẽ đối với thếgia đại tộc này mà nói, không coi là ưu thế gì. Nhưng đối với hàn môn sĩ tử như Lã Đại, Bộ Chất, thanh danh của Lưu Đào, cái mũ dòng họ Hán thất lại có ma lực vô cùng.
Một khi đã như vậy, vì sao không cần?
Quả nhiên, Bộ Chất sau khi nghe xong kính nể hẳn lên, thay đổi hẳn thái độ tùy ý lúc trước. Tuy rằng Lưu Sấm cứu tính mạng y, nhưng dù sao xuất thân không cao. Bộ Chất dĩ nhiên phóng khoáng, nhưng cũng là con cháu Bộ thị Hoài Âm, so với Lưu Sấm, vẫn có một ít cảm giác về sự ưu việt. Nhưng nếu Lưu Sấm là con trai của Lưu Đào, dòng họ Hán thất, cảm giác về sự ưu việt của Bộ Chất cũng liền không còn sót lại chút nào. Y vội vàng đứng dậy thi lễ.
- Không biết công tử là hậu nhân của Trung Lăng Hầu, Bộ Chất lúc trước thật thất lễ, mong rằng thứ tội. Ta lúc trước từng có vinh dự đọc qua “ Thất diệu luận “ vàmột phần “ dân dĩ thực vi thiên “ trong tấu sớ của Trung Lăng Hầu. Trung Lăng Hầu tài học hơn người, càng ghi danh thiên hạ, thật là kính nể.
Bộ Chất nói xong, vái chào sát đất.
Trong lòng Lưu Sấm mừng rỡ, hưởng thụ đầy đủ khoái cảm thói con ông cháu cha, đỡ Bộ Chất đứng lên.
- Tuy nhiên, ta nghe người ta nói, Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, đang muốn dời đô xuống huyện Hứa. Người này được danh tiếng thiên tử, chắc chắn thành đại sự... Tào Tháo trung gian khó phân biệt, công tử mặc dù là trở về Dĩnh Xuyên quy tông nhận tổ, sợ rằng cũng phải nghe lệnh bởi Tào Mạnh Đức. Ta nghĩ đến, công tử nếu muốn chấn hưng Hán thất, Dĩnh Xuyên... Thực sự cũng không phải là nơi ở lâu dài của công tử.Bộ Chất sau khi lấy lại tinh thần, không kìm nổi nói với Lưu Sấm.
Trong lòng Lưu Sấm vui vẻ.
- Vậy dám hỏi, nơi nào có thể ta có thể ở?
Bộ Chất được nghe, lại lâm vào trầm tư.
- Tử Sơn nghĩ xem, Giang Đông thế nào?
- Giang Đông vạn không được...
- Chỉ giáo cho?
Bộ Chất ngẫm nghĩ một chút, liền mở lời nói:- Giang Đông có nước sông rãnh trời, chỉ có thể gìn giữ cái đã có mà không được tiến thủ. Huống hồ Giang Đông từ có Hán tới nay vẫn luôn đối kháng với triều đình. Xưa kia Sở bá vương và Cao tổ tranh đoạt thiên hạ, sau đó tự vẫn ở Ô Giang, lại không thể đoạt được chí khí Giang Đông Hùng Liệt. Mặc dù là đám người Cao tổ đó, cũng chỉ có thể lấy phương pháp ổn định dụ dỗ Giang Đông, nhưng không được chân chính quy thuận .
Hiện giờ, sĩ tộc Giang Đông mạnh mẽ, công tử là người ngoại lai, muốn lúc này sống yên cũng không phải chuyện dễ. Nghĩ Lưu Diêu kia cũng là dòng họ Hán thất, còn có danh tiếng Thứ Sử Dương Châu. Nhưng Tôn Bá Phù vượt sông tới nay, nơi đi qua đều được sĩ tộc cường hào hưởng ứng, Lưu Diêu liên tiếp bại trận. Ngoại trừ Tôn Bá Phù có cái dũng của Bá vương, sĩ tộc Giang Đông ai cũng quy thuận cùng hắn, cũng là nguyên do Lưu Diêu thất bại. Công tử tuy là Trung Lăng Hầu, có thể hoàn toàn không có kinh nghiệm lý lịch, không tiếng tăm không thanh danh, cũng khôngphải người Giang Đông, làm sao có thể gây khiếp sợ được Giang Đông?
Lưu Sấm nói:
- Vậy Tử Sơn nghĩ đến, nơi nào ta có thể ở?
- Nay Giang Đông hỗn loạn, không thể nhìn trộm dò xét; Kinh Châu có Lưu Biểu, được sĩ tộc Kinh Châu trợ giúp, vững như núi Thái; Ích Châu Lưu Chương, hai đời oai, không phải là nơi công tử có thể dao động. Duyện Châu, Dự Châu là chỗ căn cơ của Tào Tháo, Ký Châu là nơi Viên Thiệu đoạt được. Không dối gạt công tử, ta trước đây chưa bao giờ quá suy xét chỗ đó, công tử đột nhiên đặt câu hỏi, ta càng nghĩ, dường như chỉ có Quan Trung... Nhưng, Quan Trung cũng làm khó công tử hết thảy
- Hả?- Mà nay Quan Trung, trước có tai nạn và rắc rối Đổng Trác, lại có Lý Thôi, Quách Dĩ tàn sát bừa bãi...Quan Trung sớm đã không được như lúc trước được uy thế thiên hạ. Hiện giờ hai người Lý Thôi, Quách Dĩ hỗn chiến không ngớt, căn bản không chấp nhận được người ngoài chen chân. Ngay cả Tào Tháo, cũng không dám dễ dàng giành Quan Trung, đành lặng chờ hai hổ tranh chấp. Đợi Lý Thôi, Quách Dĩ thế yếu, Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu thành công, đến lúc đó làm sao có thể ngồi xem công tử lấy Quan Trung chứ?
- Chẳng lẽ nói, thiên hạ này liền không có chỗ cho ta ở sao?
- Có!
- Ở nơi nào?Bộ Chất lộ ra cười khổ,
- Công tử hỏi ta, ta cũng không biết.
Y ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Từ xưa đến nay, những người thành đại sự đều được thiên thời địa lợi nhân hoà. Ba điều này có thể được một đã hùng cứ một phương, nếu được cả ba, ha hả... Như thế nào thiên thời địa lợi nhân hoà? Cơ duyên đấy! Mà nay cơ duyên không ở công tử, công tử cưỡng cầu cũng không thể được.
Giải thích của Bộ Chất có chút độc đáo, khiến Lưu Sấm cảm thấy mới lạ. Trong lịch sử, Lỗ Túc cũng tốt, Gia Cát Lượng cũng thế, đều từng không chỉ một lần đề cập tới thiên thời địa lợi nhân hoà. Tuy nhiên giải thích của bọn họ quá tinh tế biến hóa.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, cơ duyên đấy! Hiện giờ cơ duyên chưa đến, liền tạmthời ẩn nhẫn...
Lưu Sấm nghe hiểu hàm ý trong đó, trong mắt lập tức lóe lên tia sáng, trên mặt càng lộ ra nụ cười tươi rạng rỡ.
- Nghe vua noi môt buôi, hơn đọc sách mười năm.
Lưu Sấm đứng dậy hướng Bộ Chất vái chào,
- Sấm cũng biết thành sự gian nan, lần này hồi hương quy tông nhận tổ, nhất định gặp phải rất nhiều phiền toái. Sấm tài sơ học thiển, cần người thường xuyên nhắc nhở. Tử Sơn tài học xuất chúng, càng có kiến thức này, Sấm cả gan muốn mời Tử Sơn theo ta cùng nhau đi tới Dĩnh Xuyên, chẳng biết có được không?
Lúc Lưu Sấm nghĩ hắn nói như vậy, Bộ Chất nhất định sẽ lập tức đáp ứng.Nào biết được, Bộ Chất lại lắc đầu.
- Chẳng lẽ, là Sấm cấp bậc lễ nghĩa không đủ?
- Cũng không phải, cũng không phải!
Bộ Chất hạ giọng nói:
- Công tử là hậu nhân của Trung Lăng Hầu, là dòng họ Hán thất, có thể coi trọng Bộ Tử Sơn, là vận may của Bộ Chất. Chớ đừng nói chi là, công tử từng hai lần cứu Bộ Chất tại nguy nan, chớ nói công tử có lời mời, cho dù không nói ra miệng, Bộ Chất cũng chắc chắn đi theo công tử. Tuy nhiên....
“Ta chỉ sợ câu nói “tuy nhiên” của ngươi thôi.”
Lưu Sấm mở to mắt, nhìn Bộ Chất.Bộ Chất nói:
- Lúc trước ta rời khỏi Hoài Âm, tiến đến Khúc A nhờ cậy Tử Thăng. Tử Thăng đối đãi với ta như anh em, lại là phu quân của tiểu Loan. Nay y nhờ cậy Lưu Diêu, theo Lưu Diêu rời khỏi quê hương... Kỳ thật Công tử nghĩ đến cũng nhìn ra manh mối, Tôn Bá Phù được Dư ấm ba đời, vượt sông tới nay chiến thắng liên tiếp, kỳ thế đã thành. Nếu Tử Thăng tiếp tục ở bên cạnh Lưu Diêu, sớm muộn gì cũng phải chết. Ta không thể không quan tâm tới y, càng không thể trơ mắt nhìn Tiểu Loan tuổi còn trẻ đã thành góa phụ. Cho nên, cho phép ta đi tìm y trở về... Công tử yên tâm, mặc kệ kết quả như thế nào, một khi ta tìm được y, chắc chắn đi tới Dĩnh Xuyên, nhờ cậy dưới trướng của công tử.
Ngữ khí Bộ Chất chân thành, không phải là giả bộ.
Lưu Sấm vuốt vành tai, trầm ngâm thật lâu sau hỏi:- Vậy Tử Sơn có biết Tử Thăng hiện nay đâu không? - A, lần trước y từng phái người truyền tin, nói y đóng trú ở Thần Đình Lĩnh... Cho nên, ta tính toán đi Thần Đình Lĩnh, rồi sau đó dẫn y rời khỏi Giang Đông.