Hãn Thích

Chương 95: Q.1 - Chương 95: Con người sắt đá nhu tình (hạ)




- Mạnh Ngạn, cháu làm gì?

Lưu Sấm thoáng nhìn qua Tiểu Đậu Tử, vừa liếc nhìn tên Giặc Kiến bị thương, hạ giọng nói:

- Từ nơi này lên thuyền, cũng phải cẩn thận... Như thế này các ngươi biết rồi.

Dứt lời, hắn lại khiến Trương Thừa tìm một sợi dây da trâu lớn.

Loại đồ vật này cũng không phải khó tìm. Sau khi Trương Siêu và Lý Luân ôm một đống côn gỗ lại, Lưu Sấm ngoắc ý bảo hai người họ học theo, đem sợi da trâu lớn thắt ở trên hai cây côn, làm thành một cái cáng giản dị. Sau đó hắn đem cáng đến bên cạnh Tiểu Đậu Tử, ra hiệu Tiểu Đậu Tử nằm lên trên.- Văn Hướng, khiêng phụ một tay.

- A... Ta tới liền.

Từ Thịnh vốn là do dự, ngay lập tức cũng chạy tới, cùng Trương Thừa mỗi người cầm một bên cáng, khiêng Tiểu Đậu Tử đi hướng lên phía thuyền.

- Tiểu thư, ta không sao.

Tiểu Đậu Tử nằm ở trên cáng cứu thương, cảm giác rất không thoải mái.

Mi Hoán vội vàng giữ nàng lại, hạ giọng nói:

- Tiểu Đậu Tử chớ lộn xộn, lên thuyền trước, sau đó lại khám và chữa bệnh.- Nhưng...

- Nghe lời, ngay cả lời của ta mà em cũng không nghe sao?

Tiểu Đậu Tử rất nghe lời Mi Hoán, chỉ có điều nằm ở trên cáng cứu thương, đối diện một ánh mắt vô cùng nóng bỏng, làm cho nàng rất khó chịu.

Người này mới vừa rồi cứu mạng của nàng.

Nhưng, ánh mắt của hắn thật đáng ghét, nhìn người ta chằm chằm như vậy, thật là người lỗ mãng...

- Vị huynh đài này, chậm một chút, chậm một chút... Vị nương tử này bị trọng thương, thực không nên lắc lư. Ngươi chậm một chút, chậm một chút nữa.”Kẻ lỗ mãng” lúc này toàn bộ không một chút giác ngộ, không ngừng bảo Trương Thừa đi thật chậm.

Trương Thừa cười khổ nói:

- Huynh đài, nếu bảo chúng ta đi chậm, phỏng chừng hừng đông chúng ta cũng không lên thuyền được... Yên tâm đi, ta sẽ cẩn thận. Tiểu Đậu Tử cùng chúng ta một đường bôn ba, như là muội muội của ta. Mà nay bị thương nặng như vậy, ta lại sao có thể làm cho nàng lại chịu khổ?

Muội muội?

Từ Thịnh được nghe, vội vàng đổi giọng,

- Ca ca không nói sớm, vậy ta đây cẩn thận là được.Cô nương, có đau hay không? Như thế này lên thuyền, lát sẽ chữa trị bôi thuốc... Ngươi xem, miệng vết thương của ngươi miệng lại vỡ, đây cũng không phải là chuyện tốt.

Người kia cần gì dong dài chứ!

Tiểu Đậu Tử nằm ở trên cáng cứu thương, trong lòng lớn tiếng la lên.

- Mạnh Ngạn, huynh làm gì vậy?

- Ha hả, Hoán Hoán chẳng lẽ không cảm thấy, Văn Hướng có ý với Tiểu Đậu Tử sao?

Sắc mặt của Mi Hoán còn có chút trắng bệch, tuy nhiên nghe xong lời Lưu Sấmnói..., lại nhìn thật cẩn thận vẻ mặt ân cần của Từ Thịnh, hình như hiểu cái gì đó.

- Mạnh Ngạn, hắn rất có bản lĩnh sao?

- Người này tương lai, nhất định có thể có thành tựu công lao sự nghiệp.

Hoặc là nói, đây chính là Giang Biểu Hổ Thần Từ Thịnh... Một người từng trải qua Tào Tháo, trải qua Lưu Bị, trải qua Tào Phi Ngưu Nhân, nào có phải là hạng vô năng?

Mi Hoán cười tươi như hoa,

- Một khi đã như vậy, vậy chúc mừng Mạnh Ngạn, lại được một cánh tay phải đắc lực.- A... Này này cái... Kỳ thật ta là cảm thấy, Văn Hướng hiện nay giết người nên lánh nạn, cũng không có chỗ để đi, cho nên mới muốn thu nhận và giúp đỡ.

- Mạnh Ngạn, huynh có biết hay không?

- Biết cái gì?

- Bộ dạng người này nhìn qua thật là rất vô liêm sỉ! Nụ cười trên mặt Lưu Sấm cứng đờ, một lúc lâu nói không ra lời... Vô liêm sỉ sao? Nếu không hổ thẹn sao có thể chiêu được vài Ngưu Nhân, vậy không bằng tiếp tục vô sỉ một chút đi!Lúc hừng đông, thuyền đã rời bãi biển.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, đám người Lưu Sấm hẳn phải thẳng đến Diêm Độc.

Nhưng, thương thế của Tiểu Đậu Tử rất nghiêm trọng, cần lang trung khám và chữa bệnh. Suy nghĩ một lúc lâu, Lưu Sấm đành phải đồng ý theo đề nghị của Tiết Châu, đi đến Úc Châu Sơn.

Úc Châu Sơn có thầy thuốc, có lẽ so với Trương thầy thuốc ở huyện Cù thì không lợi hại bằng, nhưng y thuật cũng không coi là kém.

Chủ yếu nhất là, Úc Châu Sơn có dược vật, kim sang dược tốt hơn chỗ Lưu Sấm. Kỳ thật, Lưu Sấm không mong muốn ở lại Úc Châu Sơn. Nhưng không chịu nổi bộ dáng khẩn trương của Từ Thịnh, nên phải đồng ý với Tiết Châu, dừng lại ở ÚcChâu Sơn ba ngày, rồi sau đó lên đường.

Thuyền rẽ sóng ra biển, chạy trên đai dương bao la.

Mi Hoán cùng Tiểu Đậu Tử nghỉ tạm ở trong khoang thuyền, đám người Lưu Dũng cũng đều nằm ngủ.

Một trận chiến ở bãi biển, trong ba mươi Giặc Kiến thì chết trận sáu người, trọng thương bảy người... Mười ba người! Lưu Sấm hơi có chút đau đầu, còn chưa xuất hiện ở Từ Châu, gần như tổn thất một nửa nhân sự. Tuy nói chủ lực vẫn còn, nhưng một cây cải củ một cái hố, ít một người, là thiếu một phần chiến lực, thật sự là làm người ta cảm thấy buồn rầu.

- Lưu công tử, chưa đi nghỉ ngơi sao?Lưu Sấm ngồi trên boong thuyền, nhìn nước biển xanh thẳm ngơ ngác ngẩn ngơ.

Tiết Châu đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, cũng không quản boong tàu bẩn hay không, kéo hắn ngồi xuống.

- Xem bộ dạng Lưu công tử, dường như là có tâm sự.

- Ừ!

- Lúc trước Lưu công tử nói, Từ Châu loạn, có phải là nghĩ đến việc Lưu Bị thắng không được Lã Bố?

- Cái này... Lưu Sấm nhắm mắt lại, khẽ xoa huyệt Thái Dương, một lát sau hạ giọng nói:

- Ngươi cho là Lưu Bị thắng hay sao?- Hắn ở Từ Châu rất có tiếng nhân đức.

- Vậy thì thế nào? Lưu Sấm khẽ mỉm cười, giơ lên nắm tay.

- Nhân nghĩa chống cự không nổi đám cầm đao... Lưu Bị lúc trước sở dĩ có thể được người Từ Châu tiếp nhận, là bởi vì hắn ta từng giúp Từ Châu tránh được một lần tai hoạ. Ha hả, Về phần đó có thật sự là công lao của hắn ta hay không, ít nhất người Từ Châu vẫn cho rằng như vậy. Lúc trước Đào Khiêm ốm chết, đem Từ Châu tặng cho Lưu Bị, lại hữu danh vô thực. Đào Khiêm không phải thiên tử Đại Hán này, cũng không có quyền đem Từ Châu cho người khác. Cho nên, Lưu Bị ở Từ Châu cho dù được coi có nhân vọng, nhưng thủy chung vẫn danh không chính, ngôn không thuận.

Lã Bố có tiếng xấu.Nhưng dưới trướng võ có Bát kiện tướng, văn có Trần Cung làm phụ tá.

Đồng thời y lại là Phấn Uy Tướng Quân, Giả tiết, Khai phủ Nghi Đồng tam công, lại được thiên tử phong làm Ôn Hầu. Từ điểm này mà nói, y so với Lưu Bị cũng có uy tín. Thêm Từ Châu mới trải qua hỗn loạn, lòng người chỉ mong bình an. Dưới tình huống này Lưu Bị nếu cố ý cùng Lã Bố giao chiến, tuyệt không lấy được tiện nghi. Ngươi xem, cuộc chiến ở Từ Châu lần này, Lưu Bị nhất định thua. Tuy nhiên, hắn sớm hay muộn sẽ cùng Lã Bố tiến hành giải hòa.

- Giải hòa?

Tiết Châu lộ ra vẻ không tin.

- Lã Bố chiếm Từ Châu của hắn, hắn sẽ cùng Lã Bố giải hòa sao?- Phàm là người làm thành tựu đại sự, chắc chắn phải ẩn nhẫn... đây là điểm mạnh duy nhất của Lưu Bị hơn Lã Bố, chính là bởi vì hắn so với Lã Bố hiểu được ẩn nhẫn, biết được nặng nhẹ.

- Vậy ý của ngươi là .. Từ Châu sớm hay muộn cũng thuộc về Lưu Bị?

Lưu Sấm miệng nhếch lên, lắc đầu cười nói:

- Ngươi không nghe thấy ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi sao? Theo ta thấy, Lưu Bị và Lã Bố chính là trai cò, mà ngư ông được lợi kia, chỉ có thể là Tào Tháo và thế tộc Từ Châu. Từ Châu này, không dễ dàng có được như vậy, Lưu Bị và Lã Bố cũng không được.

- Tào Tháo?Trên mặt Tiết Châu như đang nghĩ tới gì đó.

Y ngồi bên cạnh Lưu Sấm, rất lâu không nói.

Gió biển thổi tới trước mặt, bí mật mang theo một mùi tanh... Sau một lúc lâu, Tiết Châu mở miệng:

- Ta nghe Hoàng Thiệu nói, Lưu công tử phải trở về Dĩnh Xuyên?

- Vâng!

- Cũng không biết, Lưu công tử sau khi trở về Dĩnh Xuyên, có tính toán gì không?

Lưu Sấm trong lúc đó đã trầm mặc!Đúng vậy, sau khi trở về Dĩnh Xuyên, có tính toán gì không? Kỳ thật, trong lòng của hắn rất rõ ràng, lần này về Dĩnh Xuyên, là vì trở về Dĩnh Xuyên mà quay về Dĩnh Xuyên. Hắn muốn xuất thân, muốn kinh nghiệm lý lịch...Nhưng mặc dù là quy tông nhận tổ, lại có thể thế nào? Nói vậy thời điểm hắn trở lại Dĩnh Xuyên, Tào Tháo đã nghênh tiếp Hán Đế trở về. Đến lúc đó, Tào Tháo lợi dụng thiên tử sai khiến chư hầu, dòng họ Hán thất này của hắn phải làm thế nào đây?

Có thể khẳng định là, Tào Tháo sẽ không chào đón hắn!

Nhưng không trở về Dĩnh Xuyên, thì hắn có tư cách gì để tranh giành?

Đây vốn là một vấn đề quyết đoán rất khó để lựa chọn, trong nhất thời Lưu Sấm cũng có chút mê man.Sau khi sống lại trải qua sự hoang mang lúc đầu, hắn không còn muốn đầu nhập vào bất cứ kẻ nào nữa. Ở giữa nơi loạn thế này, cầu người không bằng cầu mình! Dựa vào ai cũng không an toàn, quan trọng nhất là, căn cơ của bản thân phải cứng rắn... Nhưng căn cơ này, cuối cùng ở phương nào? Ở Dĩnh Xuyên sao?

Lưu Sấm tự mình cũng không dám khẳng định!

- Tiết Đại đương gia có cái gì chỉ giáo sao?

Tiết Châu cười chua xót, lắc lắc đầu nói:

- Chỉ giáo không dám nhận... Kỳ thật ta hiện tại cũng rất hoang mang.

Úc Châu Sơn lên cũng là điều sớm muộn, có thể như lời ngươi nói, sau khi lên bờ, có lẽ là bị người ta sai khiến, bản thân lại không có chủ ý. Mới vừa nghe Lưucông tử nói một phen, Châu cũng biết Lưu công tử kiến thức không tầm thường. Tương lai nếu là có lối ra tốt, kính xin Lưu công tử có thể chỉ giáo nhiều hơn.

- Lối ra tốt?

Lưu Sấm gượng cười một tiếng, gật đầu đáp ứng.

Làm một người xuyên qua, muốn sống yên ở thời đại này, cũng không phải là một việc dễ dàng.

Tình tiết tài giỏi hơn người, bốn phương tám hướng đều tới đầu nhập vĩnh viễn chỉ có ở trong tiểu thuyết. Lưu Sấm hy vọng hắn có thể trở thành diễn viên chính trong thời đại này, nhưng hiện tại xem ra, dường như cũng không phải chuyện dễ dàng. Đường ra... Đường ra đến tột cùng ở địa phương nào? Trong nhất thời, LưuSấm rất hoang mang!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.