Lưu Bị đã thua!
Lưu Bị không ngờ thật sự thua...
Lúc Lưu Bị ở Huyện Hồng nóng lòng muốn tỷ thí, khi chuẩn bị cùng Viên Thuật tiến hành quyết chiến, lại đột nhiên nghe tin Hạ Bì bị Lã Bố cướp đi rồi.
Y gần như không có chút do dự, lập tức dẫn binh gấp rút tiếp viện, chuẩn bị đoạt lại Hạ Bì.
Như vậy, cuộc chiến với Viên Thuật chỉ có thể dừng lại.
Cũng may Lưu Bị không vì vậy mà rối loạn, tuy rằng vội vội vàng vàng thu quântrở về, y vẫn để Trần Đăng suất bộ cản phía sau, để ra khỏi Huyện Hồng, lui giữ Hạ Khâu. Như vậy, cho dù Viên Thuật xua binh truy kích, Trần Đăng cũng có thể dựa vào Hạ Khâu và Huyện Từ phối hợp lẫn nhau, chống đỡ Viên Thuật.
Phí thời gian nửa đời, thật vất vả có một nơi đặt chân.
Lưu Bị đương nhiên sẽ không cam tâm tình nguyện đem Hạ Bì tặng cho Lã Bố. Cho nên, y lệnh cho Trần Đáo làm tiên phong, lãnh binh lao thẳng tới Hạ Tương.
Rồi sau đó y tự mình trấn thủ trung quân, dẫn đám người Quan Vũ xuất phát về Hạ Bì. Khi xuất phát, Lưu Bị thề son sắt, nhất định phải đoạt lại Hạ Bì, trên đường về huyết chiến nổi lên bừng bừng, chuẩn bị ở Hạ Bì cùng Lã Bố quyết một trận tử chiến. Nếu như có thể đoạt lại Hạ Bì, y có thể ngồi vững vàng ở Từ Châu. Đánh bại Lã Bố, đối với thế tộc cường hào Từ Châu mà nói, tuyệt đối là một sự uy hiếp thậtlớn, với Lưu Bị mà nói có rất nhiều chỗ tốt.
Nhưng, Lưu Bị lại thua!
Trần Cung hiến kế, không cần đem chiến trường đặt ở Hạ Bì, nên phục kích trên đường.
Lã Bố tiếp nhận đề nghị của Trần Cung, mệnh Trương Liêu đóng ở quận Bành Thành, ngăn chặn địch xâm phạm Đông Hải; đồng thời, gã lại mệnh Tang Bá suất bộ thẳng tiến Quận Thái Sơn, tạo lực ép với Quận Đông Hải. Trần Cung trấn thủ Hạ Bì, theo dõi nhất cử nhất động của Trương Phi ở Ti Ngô. Lã Bố tự mình dẫn Hãm Trận Doanh, lấy Tào Tính làm tiên phong, trước tiên cướp lấy Hạ Tương. Lã Bố tự lĩnh Cao Thuận, sau khi chiếm giữ Huyện Đồng Quốc, liền bắt đầu mai phục.Bạch Mạo Minh Trần Đáo khi qua Huyện Đồng Quốc, Lã Bố không có để ý, để mặc Trần Đáo đi qua.
Lưu Bị thấy Trần Đáo thông suốt, cũng liền hạ quyết tâm, một đường thúc giục binh mã cấp tốc đi Hạ Bì. Khi qua Huyện Đồng Quốc, Lã Bố ra lệnh một tiếng, ba nghìn binh mã ừ Huyện Đồng Quốc xuất hiện giết ra, khiến Lưu Bị trở tay không kịp. Hơn một vạn binh mã bị Lã Bố đánh tan tác.
Nếu không có Quan Vũ liều chết chiến đấu, bảo vệ Lưu Bị từ trong loạn quân giết ra trùng vây, Lưu Bị tám chín phần mười đã bỏ xác ở ngoại thành huyện Đồng Quốc rồi.
Cùng lúc đó, Trần Cung trù tính, dụ Trương Phi xuất kích.Khi Trương Phi suất binh chuẩn bị vượt sông Tổ Thủy, Trần Cung đột nhiên xuất kích, đánh Trương Phi thất bại thảm hại.
Trương Phi hốt hoảng bỏ chạy, bỏ huyện Ti Ngô, lánh nạn tại Khúc Dương.
Mà Trương Liêu thì vượt sông Tế Thủy, sau khi Mi Chúc đại bại, thuận thế cướp lấy huyện Vũ Nguyên, cùng Trần Cung hình thành thế gọng kìm, khiến binh mã Quận Đông Hải không dám tiến về phía trước một bước. Trần Cung liên hoàn kế thận trọng, mà Lưu Bị bên người thì rõ ràng khuyết thiếu mưu sĩ, đương nhiên liên tiếp tháo chạy.
Ngắn ngủi ba ngày, mấy lần ác chiến, Lưu Bị tổn binh hao tướng, suất lĩnh tàn quân tụ hợp với Trương Phi ở Khúc Dương.Sau khi trải qua thương nghị, Lưu Bị quyết định mệnh Trần Đáo trấn thủ Khúc Dương, y mang theo Quan Vũ, Trương Phi, dẫn tàn binh bại tướng thối lui đến Hải Tây.
Tiết Châu ở Úc Châu Sơn nhận được tin tức, không khỏi phát ra tiếng thở dài.
- Mạnh Ngạn, quả nhiên liệu việc như thần.
Trong lòng Lưu Sấm hiểu được, trận chiến giữa Lưu Bị và Lã Bố tuyệt đối không thể lâu dài.
Một khi Lưu Bị và Lã Bố giải hòa, hắn tất yếu gặp phải sự uy hiếp lớn hơn nữa. Cho nên sau khi cùng đám người Lưu Dũng, Hoàng Thiệu thương nghị, quyết định không thể tiếp tục chờ ở Úc Châu Sơn, nhất định phải mau chóng rời khỏi đó. Rờikhỏi Từ Châu, bằng không mà nói, về sau muốn đi, nhất định nửa bước khó đi.
Đến Úc Châu Sơn ngày thứ năm, Lưu Sấm cáo từ với Tiết Châu.
Trải qua một phen an dưỡng, thương thế của Tiểu Đậu Tử đã ổn định, không còn lo lắng đến tính mạng nữa.
Năm ngày này, Từ Thịnh mỗi ngày lởn vởn ở bên cạnh Tiểu Đậu Tử, tuy rằng vẫn chưa có được trái tim của Tiểu Đậu Tử, nhưng ít ra Tiểu Đậu Tử khi thấy gã thì đã không còn cảnh giác.
- Công tử muốn đi, ta không ngăn trở.
Tiết Châu sau khi suy nghĩ, quyết định không giữ hắn lại.- Công tử phải về Dĩnh Xuyên quy tông nhận tổ, đích thật là một đại sự.
Tiết Châu có một chuyện muốn nhờ, ngày nào đó khi công tử có thể làm chư hầu một phương, kính xin nhớ lại tình cảm hôm nay, đến lúc đó có thể thu nhận và giúp đỡ Tiết Châu.
Úc Châu Sơn, không thể ở lâu được.
Nó phát triển đã đạt đến giới hạn, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn không có vấn đề quá lớn, nhưng thời gian dài, mấy mươi ngàn dân chúng trên đảo này, tất nhiên sẽ sinh ra vấn đề nghiêm trọng. Bất kể là Lưu Bị hay là Lã Bố, một khi ổn định thế cục về sau, tuyệt đối sẽ không ngồi im mà không chú ý tới Úc Châu Sơn.
Đúng như lời Lưu Sấm nói, ta chỉ phải phong tỏa vùng duyên hải, vườn khôngnhà trống.
Không cần một năm, Úc Châu Sơn tất nhiên sẽ xuất hiện hỗn lọan... Úc Châu Sơn không thể độc lập, căn bản không có thể làm căn cơ chiếm giữ lâu dài. Nếu Úc Châu Sơn có thể tự cấp tự túc..., chỉ sợ năm đó Đào Khiêm sẽ không bỏ qua cho bọn họ, sao dễ dàng để Tiết Châu tiêu dao rất nhiều năm chứ? Trước kia Đào Khiêm không để ý đến, nhưng không có nghĩa là Lã Bố Lưu Bị, cũng sẽ không để ý đến đối với Úc Châu Sơn, làm ngơ bỏ qua.
Tiết Châu cảm thấy nguy cơ rất cao, sau khi cùng Lưu Sấm tiến hành giao lưu, loại cảm giác nguy cơ này cũng càng phát ra mãnh liệt...
Úc Châu Sơn nhất định phải lên bờ, nhưng đến tột cùng sau khi lên bờ thì ở nơi nào?Tiết Châu cũng có chút hoang mang. Thiếu thốn kỹ thuật hàng hải, đã định trước phạm vi hoạt động hải tặc của Úc Châu Sơn chỉ có thể tập trung ở vùng duyên hải Từ Châu. Tuy nhiên, nếu tương lai Lưu Sấm có thể cho bọn họ một chỗ an thân thích đáng, Tiết Châu cũng không ngại mạo hiểm.
Tuy nhiên hiện tại, Tiết Châu tuyệt đối sẽ không dễ dàng mạo hiểm.
Mấy mươi ngàn người không phải một việc nhỏ, cứ như vậy mong chờ Lưu Sấm, chớ nói Tiết Châu không đồng ý, chỉ sợ bộ khúc của y cũng sẽ không tán thành.
Hai chiếc thuyền biển đã chờ xuất phát.
Ngoài thủy thủ ra, Lưu Sấm phát hiện Tiết Châu còn an bài hai trăm thanh niên cường tráng cho hắn.- Đại đương gia, đây là ý gì?
Tiết Châu khẽ mỉm cười, vẫy tay ra hiệu một thanh niên tiến lên.
Thanh niên này ước chừng mười bảy mười tám tuổi, có vài nét giống Tiết Châu.
Tiết Châu nói:
- Đây là con ta, tên là Tiết Văn, tự Nguyên Đại.
Đứa nhỏ này từ nhỏ thích đọc sách biết chữ, cũng là người duy nhất trong mấy đời Tiết gia ta có thể hiểu chữ nghĩa. Ta nghe người ta nói, Dĩnh Xuyên là thiên hạ lừng lẫy nổi danh học phủ, là thánh địa của người đọc sách. Công tử lần này về Dĩnh Xuyên, kính xin dẫn nó cùng đi, đến lúc đó cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.Tiết Văn tiến lên, chắp tay chào,
- Kính xin công tử chiếu cố.
Gã nói chuyện hào hoa phong nhã, một một cử chỉ giơ tay nhấc chân còn toát lên một khí thế oai hùng.
Lưu Sấm sao có thể nhìn không thấu tâm tư của Tiết Châu, đây là y đặt cược để Tiết Văn đi theo hắn... Đương nhiên, tình huống hiện tại của Lưu Sấm, Tiết Châu cũng không thể chú trọng quá. Cho nên y phái Tiết Văn đi theo, còn đưa cho Lưu Sấm hai trăm thanh cường tráng, làm tăng thêm thần thái cho Lưu Sấm khi khởi hành.
Người ta thường nói, dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khó.Tiết Châu có thể làm đến nước này, đã là tận tình tận nghĩa.
Lưu Sấm đối với điều này cũng không nói được lời nào, chỉ có thể yên lặng ghi nhớ ở trong lòng.
- Tốt lắm, mau lên thuyền đi.
Lưu Sấm lại chắp tay nói lời tự biệt với Tiết Châu, xoay người đi nhanh lên thuyền biển.
- Lão Quản!
- Ừ?- Ngươi cần phải bảo trọng...
Ở trên đảo năm ngày, Tiết Châu và Quản Hợi ở chung một chỗ, những điểm ân oán gút mắc ngày xưa sớm đã hóa thành mây khói. Khăn vàng, đã trở thành chó chết chủ, người người quát đánh. Đại Hiền Lương Sư, đã hóa thành xương khô trong mộ. Tiết Châu và Quản Hợi hai vị Cừ soái trong ba mươi sáu soái của quân Khăn Vàng, vì số lượng người sống sót không nhiều, quá trình vài ngày kết giao cũng đã thành tình hữu nghị thâm hậu, lại thông cảm lẫn nhau.
Quản Hợi nhếch miệng cười.
- Lão Tiết, năm đó ta đè đầu ngươi, sau này ta khẳng định vẫn sẽ đè đầu ngươi.
- Vậy chúng ta mỏi mắt mong chờ.- Cố chống đỡ cho ta, đừng đến lúc đó ông đây giết trở về, ngươi ở Úc Châu Sơn đã giải tán rồi... Ha hả, nếu là như vậy, ta nhất định sẽ khinh bỉ chê cười ngươi.
Tiết Châu khẽ mỉm cười,
- Yên tâm đi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này đâu.
Hai người chắp tay cáo biệt, Quản Hợi trèo lên thuyền.
Đứng ở bờ đảo, nhìn thuyền chậm rãi rời khỏi Úc Châu sơn, Tiết Châu thở dài một hơi, lẩm bẩm:
- Lưu công tử, chớ để ta thất vọng!