Hãn Thích

Chương 97: Q.1 - Chương 97: Quà của Tiết Châu (2)




Đây là một thời tiết tốt với ánh mặt trời rực rỡ.

Trên mặt biển, gió êm sóng lặng.

Nước biển xanh thẳm, làm tâm trí người ta hướng tới, mây trắng lững lờ, càng lộ vẻ vô cùng tiêu dao.

- Lưu công tử!

Lưu Sấm đắm chìm trong gió biển của hoàng hôn mùa hạ, cảm giác cực kỳ dễ chịu.

Hắn từ từ nhắm hai mắt, đứng trên boong thuyền, ngắm nhìn những lớp sóng màcon thuyền để lại phía sau, ngẩn ngơ mê mẩn.

Lúc này, Từ Thịnh đến bên cạnh hắn.

Lưu Sấm nghiêng đầu sang hỏi:

- Văn Hướng, có chuyện gì không?

- Lưu công tử, tiếp theo người dự định đi chỗ nào?

- Tiếp theo?

Lưu Sấm hơi sửng sốt, hạ giọng nói:

- Sau khi chúng ta xuống thuyền ở Diêm Độc, trước tiên ta sẽ nghĩ cách vượt sông. Sau đó đi đường Giang Đông, từ bờ bắc Hoài Thủy qua Nhữ Nam, rồi sau đótrở về Dĩnh Xuyên. Đang yên lành, sao Văn Hướng hỏi việc này làm cái gì? Đúng rồi, ta còn chưa hỏi, dự định tiếp theo của ngươi đấy.

- Cái này...

Từ Thịnh có chút ngượng nghịu, vẻ mặt trắng nõn lại chợt đỏ lên.

Gã do dự thật lâu, đột nhiên hỏi:

- Lưu công tử, ta người quang minh chính đại không làm chuyện mờ ám. Chắc hẳn ngươi cũng đã nhìn ra, ta thích Tiểu Đậu Tử... Ngươi có gả nàng cho ta không?

Nếu Lưu Sấm là người thời đại này, nhất định sẽ không chút do dự bằng lòng ngay.Giống như Từ Thịnh có tài năng cả văn lẫn võ, bất kể là ai đều sẽ không từ bỏ, chớ đừng nói chi là gả cho một tỳ nữ nho nhỏ. Đáng tiếc Lưu Sấm không phải người thời đại này, tuy rằng hắn luôn luôn cố gắng thích ứng thời đại này, nhưng trong tư tưởng thủy chung vẫn tới từ đời sau.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:

- Nếu Văn Hướng thích Tiểu Đậu Tử, nên nói rõ với cô ấy.

Nếu Tiểu Đậu Tử đồng ý, ta cũng sẽ không ngăn cản.

- Ý của Lưu công tử là.. Chỉ cần Tiểu Đậu Tử đồng ý, ta có thể mang nàng đi sao?

Lưu Sấm ngẩn ra, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.Hắn đương nhiên muốn giữ Từ Thịnh lại, nhưng vấn đề là, hắn dựa vào cái gì giữ Từ Thịnh lại? Trước đó, hắn có thể dùng Tiểu Đậu Tử đến giữ Từ Thịnh, nhưng hiện tại nói ra miệng, còn muốn đổi lời nói, sẽ làm cho người ta có ấn tượng là nói không giữ lời. Lưu Sấm không khỏi lắc đầu cười khổ.

Hắn hít thở sâu một hơi khí,

- Nếu Tiểu Đậu Tử đồng ý, ta không thành vấn đề.

Tuy nhiên, ta vẫn hy vọng Văn Hướng có thể ở lại giúp ta... Ta biết rằng, ta hôm nay không một xu dính túi, cũng không có tư cách gì giữ lại ngươi. Nhưng ta còn hy vọng Văn Hướng ở lại, không vì cái gì khác cả, đơn giản là ta cảm thấy, Văn Hướng là một hảo hán... Đương nhiên, nếu Văn Hướng khăng khăng phải đi, ta cũng không sẽ ngăn trở. Đến lúc đó chỉ cần Tiểu Đậu Tử đồng ý, ta nhất định chân thành chúc phúc các ngươi.Ánh mắt Từ Thịnh sáng rực, chăm chú nhìn Lưu Sấm.

Lưu Sấm cười nói:

- Văn Hướng không cần nhìn ta như vậy, lời ta nói rất thật lòng.

Ta thừa nhận ta không hy vọng Văn Hướng đi, nhưng ta cũng không cần dùng hạng phúc của một cô gái để trao đổi... Lưu Sấm tuy không phải quân tử, cũng không nhỏ nhen như vậy.

- Ta hiểu.

Từ Thịnh gật gật đầu, không tỏ rõ ý kiến xoay người đi.

Gã cũng không nói sẽ ở lại hay không, cũng không nói sẽ đi... Nhưng như thế,Lưu Sấm lại càng cảm giác bất an trong lòng.

Hừ, ra vẻ tinh tướng trang hơi quá... Có đôi khi hắn thật tâm hy vọng mình có thể mặt dạn mày dày một ít, có thể vi phạm nguyên tắc làm việc, nhưng đúng như hắn nói như vậy, chẳng đáng lâm vào. Nhìn bóng lưng của Từ Thịnh, Lưu Sấm lắc đầu, vô cùng bất đắc dĩ, chắp tay sau lưng đi.

Trở lại khoang thuyền, Lưu Sấm cảm thấy tâm thần có chút không yên.

Hắn ngồi ở trên đệm mềm mại, một lát sau đứng dậy, nuốt tiếp hạt sâm hoàn, bắt đầu luyện Long Xà Cửu Biến.

Luyện công này như đi ngược dòng nước, một ngày không luyện tự mình biết, hai ngày không luyện đối thủ biết, ba ngày không luyện, người trong thiên hạ đều sẽbiết.

Mà nay hắn người đang ở cảnh nguy hiểm, cũng càng không dám buông lỏng.

Đúng vậy, hắn là người xuyên qua, hắn vượt qua thời đại này một ngàn tám trăm năm, nhưng như thế thì sao nào?

Nói cho cùng, hắn là người, không phải là thần, càng không có thân mang quy củ. Sự hiểu biết của hắn đối với thời đại này nói thẳng ra cũng chỉ là chảy trên bề mặt ngoài. Sách sử coi trọng ngôn ngữ tinh tế ý nghĩa sâu xa, việc của một ngàn tám trăm năm trước, làm người đời sau, đến cuối cùng có thể biết được bao nhiêu?

Có lẽ hắn biết chút tình hình lịch sử, có lẽ hắn có một chút tư tưởng quan niệm tiên tiến đời sau.Nhưng thân ở Tam quốc, Lưu Sấm phát hiện, tình hình lịch sử mà hắn biết căn bản không có tác dụng quá lớn. Hắn không phải Lưu Bị, càng không phải là Tào Tháo, cũng không phải Hán Hiến Đế. Hắn chỉ là một người lưu lạc ở dân gian, vốn hẳn nên biến mất ở trong dòng sông chảy dài mãi mãi của lịch sử. Ưu thế này của hắn, căn bản không có khả năng dùng tới. Nhưng thật ra thân giấu ở trong thế nhỏ dưới đại thế lịch sử, thường xuyên khiến hắn chật vật không chịu nổi.

Sách sử không có khả năng đem từng chuyện nhỏ đều ghi lại thành văn tự...

Điều này cũng khiến cho Lưu Sấm từng bước thật khó khăn sau khi tái sinh. Hắn phát hiện, có thể giúp hắn, vẫn là những thứ ó thuộc thời đại này. Thậm chí những tư tưởng kia của hắn, có lẽ ở một số thời điểm có thể sinh ra tác dụng, nhưng ở đại đa số thời điểm, tựa hồ cũng không thể dung nhập cho thời đại này.Ngươi đang đi trước một bước, được gọi là thiên tài. Mà khi ngươi dẫn đầu mười bước, sẽ bị mọi người cho là kẻ điên...Mặc dù thời đại này có rất nhiều người nhận thức, nhưng Lưu Sấm dẫn đầu cho thời đại này gì đó, làm sao dừng mười bước hai mươi bước chứ?

Lưu Sấm không dám tuỳ tiện nếm thử! Nếu muốn thay đổi thời đại, sẽ phải từ chuyện nhỏ làm lên. Trong loai tiêu thuyêt Hồng hoang đời sau chẳng phải thường xuyên sẽ xuất hiện một câu nói như này: Dưới thiên đạo, đại thế không thay đổi, tiểu thế có thể sửa. Nhưng tiểu thế tích lũy tới trình độ nhất định, cho dù là thiên đạo cũng sẽ ngầm đồng ý thay đổi của ngươi. Nhưng, điều này cần một sự tích lũy khá dài. Ít nhất trước mắt mà nói, Lưu Sấm đầu tiên phải làm chính là hòa tan vào thời đại này, được thời đại này thu nạp.

Luyện xong bộ Long Xà Cửu Biến, Lưu Sấm thở dài một hơi.Bạo Hùng Đam Sơn đã đến trình độ thành thục, kế tiếp hắn sẽ cố gắng đột phá, luyện thành Ưng Xà Đồng Vũ. Lưu Sấm cảm thấy, hắn đã loáng thoáng đụng chạm tới cảnh giới Ưng Xà Đồng Vũ, nhưng công lực còn chưa đủ sâu, cần một đoạn thời gian dài tích lũy, mới có thể đột phá.

Lưu Dũng đã từng nói qua, hắn từ Thương Hùng Biến luyện Thành Ưng Xà Đồng Vũ, ước chừng ba năm. Lưu Sấm ngày nay có sâm hoàn phụ trợ, muốn luyện thành Ưng Xà Đồng Vũ, ít nhất cũng phải mất thời gian một năm.

Tuy nhiên, sau khi đã trải qua cuộc chiến ở bãi biển, Lưu Sấm cảm thấy, hắn đã loáng thoáng chạm đến bên lề của Ưng Xà Đồng Vũ. Lặn lội đường xa, luân phiên ác chiến, tuy rằng sức cùng lực kiệt, nhưng không phải là một loại tu hành sao? Sau khi trải qua cuộc ác chiến, Lưu Sấm được sâm hoàn trợ giúp, đã đến đạt đỉnh cao Thương Hùng Biến. Kế tiếp, hắn chỉ cần tiếp tục tích lũy, tin tưởng không bao lâu là có thểđại thành.

Cho nên, Lưu Sấm cũng không gấp gáp.

Luyện công xong, hắn định bụng nghỉ ngơi một chút. Nhưng ngay vào lúc này, cửa khoang soạt soạt bị người gõ, tiếp theo Mi Hoán tiến vào.

- Mạnh Ngạn, muội vừa mới thăm Tiểu Đậu Tử, tâm trạng cô ấy dường như không tốt.

- Sao vậy?

Mi Hoán hạ giọng nói:

- Tiểu Đậu Tử nghe nói huynh không cần cô ấy nữa, muốn đuổi cô ấy đi... Chonên trong lòng khổ sở, mới vừa rồi đi tìm muội mà khóc lóc kể lể.

- Ta nói muốn đuổi nàng ấy đi hồi nào?

- Từ Thịnh nói, chỉ cần Tiểu Đậu Tử đồng ý, hắn ta có thể mang Tiểu Đậu Tử đi, huynh sẽ không phản đối.

- Đúng là có chuyện như vậy.

- Tại sao huynh có thể như vậy... Tiểu Đậu Tử nhiều lần cứu muội trong lúc nguy nan, tuy nói xuất thân không tốt, nhưng muội lại coi cô ấy như tỷ muội. Lúc này đang yên lành, huynh lại muốn đuổi cô ấy đi, sao lại vậy chứ? Mạnh Ngạn, huynh vẫn chưa là Dĩnh Xuyên Lưu công tử, có thể nào bạc tình phụ nghĩa như thế.Mi Hoán giận tím mặt, mày liễu đựng đứng, trợn tròn đôi mắt.

Lưu Sấm vội vàng khoát tay, cười khổ nói:

- Hoán Hoán, ta không phải ý này, nàng hãy nghe ta nói. Văn Hướng văn võ song toàn, là một nhân tài hiếm có. Hắn thích Tiểu Đậu Tử, cũng là phúc khí của Tiểu Đậu Tử... Hắn mới vừa hỏi ta có thể gả Tiểu Đậu Tử cho hắn không. Ta nói chỉ cần Tiểu Đậu Tử đồng ý, ta cũng sẽ không ngăn trở. Muội có biết, ta hy vọng có thể giữ Văn Hướng lại. Nhưng nếu như Tiểu Đậu Tử không thích hắn, ta cũng không sẽ bắt buộc gả cô ấy cho Từ Thịnh. Đại trượng phu có cái nên làm có việc không nên làm, ta yêu thích Từ Thịnh không sai, nhưng phải hy sinh Tiểu Đậu Tử để đổi một viên Đại tướng, loại chuyện này ta làm không được, cũng không biết làm.

Tiểu Đậu Tử đã cứu nàng hai lần, muội coi cô ấy là làm muội muội, ta sao không phải coi nàng ấy như là muội muội chứ? Ta lần này quay về Dĩnh Xuyên, phúc họacũng còn chưa biết... Nhưng ta biết rằng, Văn Hướng thực sự là người có bản lĩnh, tương lai nhất định có thể chăm sóc tốt Tiểu Đậu Tử.

Ta không muốn để Tiểu Đậu Tử vì ta mà trở thành dây thừng buộc Văn Hướng lại. Nếu Văn Hướng tình nguyện theo ta, ta tự nhiên cầu còn không được; nhưng nếu là Văn Hướng muốn đi, mà Tiểu Đậu Tử cũng tình nguyện đi cùng hắn, ta tuyệt đối sẽ không ngăn trở tiền đồ của hắn. Tiểu Đậu Tử đi theo Văn Hướng, cũng sẽ không chịu khổ.

Sắc mặt giận dữ của Mi Hoán dần dần biến mất.

- Huynh nói thật sao?

- Đương nhiên thật.Mi Hoán đột nhiên thở dài, đứng lên, cửa mở khoang thuyền ra.

Chỉ thấy Từ Thịnh và Tiểu Đậu Tử đứng ở ngoài cửa khoang, Tiểu Đậu Tử lệ rơi đầy mặt, mà Từ Thịnh lại là vẻ mặt xấu hổ.

- Đại Hùng ca, Tiểu Đậu Tử không muốn đi, Tiểu Đậu Tử không rời xa tiểu thư được, ngươi không được đuổi ta đi.

Nhìn thấy Lưu Sấm, Tiểu Đậu Tử khóc ra thành tiếng.

Lưu Sấm vẻ mặt nghi hoặc, liền vội vàng tiến lên, ra hiệu Mi Hoán khuyên giải an ủi Tiểu Đậu Tử.

- Văn Hướng, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?Từ Thịnh có vẻ rất xấu hổ, gãi gãi đầu cười nói:

- Khi nãy ta đến thỉnh cầu Công tử, vốn định xin công tử thu nhận và giúp đỡ. Sao công tử không chịu mở miệng, Thịnh cũng không biết nên nói thế nào cho phải, còn tưởng rằng công tử ghét Từ Thịnh, cho nên không thèm giữ Từ Thịnh lại.

Cái này ta vừa mới vừa nói với Tiểu Đậu Tử, nàng lại nóng nảy, tìm Tam Nương Tử khóc lóc kể lể. Tam Nương Tử không tin lắm, nhưng lại không biết công tử rốt cuộc suy nghĩ thế nào, vì thế dùng hạ kế sách, trước tiên đến gặng hỏi thật tâm của công tử. Khi Thịnh học ở Khai Dương học cung, từng nghe người ta nói Về sự tích Trung Lăng Hầu, trong lòng hết sức ngưỡng mộ. Mà nay công tử muốn trở về quê cũ quy tông nhận tổ, nếu không chê Thịnh xuất thân hèn mọn, kính xin công tử thu nhận và giúp đỡ, Thịnh nguyện vì công tử, làm thân chó ngựa.

Lưu Sấm sau khi nghe xong, lập tức không nói ra lời...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.