Từ Thịnh là một người không quá giỏi về biểu đạt.
Mà Lưu Sấm càng không phải là một người khéo giao tiếp... Bằng không mà nói, ở kiếp trước bằng hữu của hắn cũng sẽ không ít như vậy.
Hai người đều không có khả năng biểu đạt với nhau, vì thế liền sinh ra đủ loại hiểu lầm.
Từ Thịnh cho rằng: Ngươi mau tới giữ ta lại, chỉ cần ngươi giữ ta lại, ta bằng lòng... Ngươi không mở miệng, ta ở lại thế nào đây?
Mà Lưu Sấm cũng là cái loại ý nghĩ này: Ngươi phải nói rõ cho ta biết mới được chứ!Ngươi không nói rõ, ta làm sao biết ngươi muốn thế nào? Ta hy vọng ngươi ở lại, nhưng nếu ta mở miệng lại bị ngươi cự tuyệt, chẳng phải là rất không có sĩ diện sao?
Hai tên sợ mất thể diện, cứ như vậy trời xui đất khiến sinh ra hiểu lầm.
Nếu không phải Mi Hoán phản ứng đúng lúc, nói không chừng Lưu Sấm và Từ Thịnh sẽ bị vuột mất cơ hội.
Mi Hoán biết rằng, Lưu Sấm rất yêu thích Từ Thịnh. Nhưng tên này tuy rằng tính tình thay đổi nhiều, nhưng có nhiều thứ lại không thay đổi, nếu như không có người ở bên trong xe chỉ luồn kim, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng biểu đạt. Giống như lúc trước, nếu không phải Mi Hoán bức bách Lưu Sấm quyết định, chỉ sợ tên chất phác này đến cuối cùng cũng sẽ không nói ra lời ngọt ngào ngượng ngùng này: “HoánHoán, ta thích nàng”
Lời che giấu ở trong lòng Lưu Sấm đã lập tức biểu đạt rồi.
Về phần Tiểu Đậu Tử và Từ Thịnh, tình thế phát triển rất tốt...
Nhìn Tiểu Đậu Tử có thể tìm được hạnh phúc, trong lòng Lưu Sấm cũng rất vui vẻ.
Thuyền đã đi trên biển hai ngày, ngày hai mươi ba tháng sáu, rốt cục đến Diêm Độc... Diêm Độc, cũng chính là Diêm Thành sau này. Nó bắt đầu trong những năm Tây Hán, lấy sản xuất muối mà đặt tên. Thời Đông Hán, Diêm Độc bị chuyển đến dưới quận Quảng Lăng, tuy nhiên từ khi Hán thất thối nát, đồng muối Diêm Độc cũng dần dần bị phế vứt bỏ. Đặc biệt sau Hoàn Đế, Diêm Độc bị Mi gia khơi móc,một số nơi gần như ngừng sản xuất, càng không người để ý tới.
Nói một cách khác, Diêm Độc đã thành một chỗ hoang vắng.
Tuy nhiên ở Diêm Độc xuất hiện không ít người tài ba.
Trong đó nhân vật nổi danh nhất ở Đông Hán, sau này đã thành lập nên Ngô quốc, và Tào Ngụy, Thục Hán tạo thế chân vạc là cha của Tôn Quyền, Tôn Kiên Tôn Văn Đài. Trong những năm Quang Hòa, hải tặc tàn sát bừa bãi. Tôn Kiên làm Diêm Độc Thừa, cũng là Huyện thừa đầu tiên được ghi lại trong sử sách của Diêm Độc.
Trời tờ mờ sáng, Lưu Sấm đứng trên boong thuyền, nhìn từng chiếc từng chiếc chiến thuyền chở nhân mã, chậm rãi bước vào bờ.Đồng muối Diêm Độc gần như bị vứt bỏ, nhưng trong không khí vẫn tràn ngập nhè nhẹ vị mặn như cũ... Chỗ này chống đỡ bốn trăm năm nghề muối của Hán thất, đảm bảo trọng trấn cung ứng muốn cho Lưỡng Hoài, từ xa nhìn lại, đã bày ra dáng vẻ già nua nặng nề, nhìn qua có một loại cảm thụ thê lương lạnh lẽo hoang vu.
- Công tử, chúng ta lên bờ đi.
Tiết Văn đi tới, hạ giọng nói:
- Dũng thúc phụ và Hợi thúc phụ cũng đã lên bờ, Tam Nương Tử các nàng cũng đã lên thuyền, chỉ còn lại có ngài và mấy người Văn Hướng thôi.
Đi hai ngày đường trên biển, nhận gió biển năm ngày ở Úc Châu Sơn, Lưu Sấm đột nhiên có cảm giác sợ hãi.Quận Quảng Lăng cũng không phải là một thế giới quen thuộc.
Từ khi rời khỏi huyện Cù, hắn chẳng khác nào đi vào thế giới xa lạ. Lúc trước luân phiên đánh giết, khiến hắn không có thời gian mà hoài niệm, hiện tại, hắn có chút sợ hãi! Nhưng mà sợ hãi thì cũng phải lên bờ... Nếu như là ở 1500 năm sau, biển rộng mênh mông có lẽ tràn đầy kỳ ngộ. Nhưng ở trong thời đại này, biển rộng là đại danh từ tử vong, cơ hội thật sự vẫn còn là mảnh lục địa trước mắt.
Có lẽ ngày sau sẽ có cơ hội đi thăm dò biển cả, nhưng trước mắt mà nói, thời cơ còn chưa chín mùi...
Nghĩ đến đây, Lưu Sấm hít sâu một hơi, từ thuyền biển nhảy lên chiến thuyền.
Tượng Long Mã cũng lên thuyền, sau đó Tiết Văn và Từ Thịnh theo sát phía sauLưu Sấm ngồi trước chiến thuyền, chậm rãi chạy về phía bãi biển.
Sau khi đám người Lưu Sấm sau khi lên bờ, thuyền biển phía sau chậm rãi chạy tách ly.
Sau khi thuyền dần dần mất hẳn ở đường chân trời, Lưu Sấm đột nhiên mặt giãn ra cười nói:
- Chư quân, bắt ddauafd từ bây giờ, chúng ta chính là một mình cô độc rồi.
- Hà...
Mọi người cười ầm.
Lưu Sấm trơ minh lên ngưa, Bàn Long Côn móc lên một con ngựa khác, sau đógiục ngựa đi.
Mi Hoán và Tiểu Đậu Tử vẫn ngồi xe ngựa, tuy nhiên hai bên xe có hơn một đội hộ quân. Từ Thịnh vâng mệnh, lĩnh một đội kỵ quân phụ trách an toàn đoàn xe.
Quản Hợi thì làm tiên phong, lĩnh một đội mã quân.
Còn lại đều là bộ quân, chia làm hai đội, chia ra do Lưu Sấm và Lưu Dũng chỉ huy.
Đội ngũ hơn hai trăm người, so với lúc trước mấy chục người trơ trọi hiển nhiên hùng tráng không ít. Nhưng Lưu Sấm cũng không dám xem thường, càng là thời điểm này, lại càng phải chú ý cẩn thận. Bất kỳ lơi lỏng nào cũng đều có thể rước lấy họa sát thân. Từ huyện Cù một đường đến đây, Lưu Sấm đã đã trải qua không íttrường hợp. Và so với sự ngây ngô khi mới từ huyện Cù đi, hiện giờ Lưu Sấm hiển nhiên trầm ổn hơn rất nhiều.
- Hoàng tiên sinh, chúng ta đi như thế nào?
Hoàng Thiệu lấy ra một bản đồ bằng da trâu, nhìn kỹ, sau đó nói:
- Đi Cao Bưu, rồi sau đó thẳng đến Giang Thủy Từ.
- Không phải nói đi Hải Lăng sao?
- Hải Lăng là luẩn quẩn đường xa... Chúng ta hiện tại nhân mã gia tăng quá nhiêu, ven đường nhất định phải có một chút tiếp tế tiếp viện... Đi Hải Lăng mặc dù nhanh, nhưng lại có chút nguy hiểm. Hải Lăng cách Đông Lăng Đình gần quá, mà Đông Lăng Đình là yếu địa của Giang Đô, tất nhiên có binh mã đóng trú ở đó.Trước kia, chúng ta tất cả đều là mã quân, có thể tránh quân phòng thủ của Đông Lăng Đình.
Nhưng hiện tại...
Hoàng Thiệu chỉ binh mã bên cạnh, hạ giọng nói:
- Nhiều bộ quân như vậy, đi Hải Lăng nhất định sẽ kinh động thủ quân của Đông Lăng Đình, tuyệt nhiên không phải là sự lựa chọn tốt.
Chúng ta thay cách ăn mặc của quan quân, đi Cao Bưu có thể dễ dàng một chút.
Nếu như tránh không thoát, không bằng mạnh dạn hành động... Chỉ cần có thể thuận lợi tới Giang Thủy Từ, coi như là đại công cáo thành.Nghe Hoàng Thiệu một phen giải thích, Lưu Sấm không hề nghi hoặc.
Bọn họ ở Diêm Độc nghỉ ngơi và chỉnh đốn một chút, lại bổ sung một ít đồ quân nhu lương thảo, liền chậm rãi thẳng tiến hướng tây. Huyện lệnh Diêm Độc cũng không để ý quá mức đối với binh mã này. Thứ nhất, ông ta không có sức chống cự; thứ hai, cách ăn mặc của binh mã này là quân Hán, tuy rằng lai lịch không rõ, nhưng vào lúc này quân Hán ở Diêm Độc tám chín phần mười là thủ hạ của Lưu Bị, ông ta cần gì phải làm kẻ ác chứ?
Dù sao, Diêm Độc cũng không có gì đáng chú trọng!
Trước kia nơi này còn có đồng muối, nhưng hiện tại, đồng muối cũng đã đình công, Huyện lệnh là ông ta cũng mất đi cái hứng thú cuối cùng.Mà lúc này, thế cục Từ Châu lại phát sinh biến hóa.
Viên Thuật bị Lưu Bị đánh lén, đang chuẩn bị lấy lại danh dự, nào biết được Lưu Bị buông tay lui lại, chạy về cùng Lã Bố tranh đoạt Hạ Bì.
Viên Thuật bị thua thiệt, sao có thể từ bỏ ý đồ chứ?
Hắn lập tức mệnh Kỷ Linh làm tiên phong, từ Chung Ly vượt qua Hoài Thủy, chiếm lĩnh huyện Hồng.
Trần Đăng đóng quân ở Hạ Khâu, cũng không lộ sơ hở gì. Nhưng đối mặt với sự hùng hổ của binh mã Viên Thuật, Trần Đăng vẫn cảm thấy khó khăn.
Vì thế, y nhanh chóng phái người về nhà, thỉnh giáo với lão phụ Trần Khuê.Trần Khuê hồi âm chỉ có bốn chữ: Thuận thế mà làm.
Cái gì gọi là thuận thế mà làm?
Nói toạc ra, chính là nắm tay người nào lớn thì nghe người đó... Trần gia làm thế tộc ở Quảng Lăng, ở Từ Châu có được lực ảnh hưởng không gì sánh kịp. Thái độ của Trần Khuê vô cùng rõ ràng: Ai cũng không giúp! Ta chỉ làm bổn phận của ta, những chuyện khác, không có quan hệ gì với ta. Từ Châu này, bất kể là họ Đào, họ Lưu hay là họ Lã, đến cuối cùng đều phải lôi kéo Trần gia ta. Một khi đã như vậy, ta cần gì phải đi để ý người nào tới thống trị?
Chỉ cần các ngươi không ảnh hưởng lợi ích của Trần gia ta, ta ai cũng không giúp.Đương nhiên, nếu thống lĩnh người của Từ Châu đáng giá cho ta cống hiến sức lực, ta cũng hơi để ý thiên vị một chút.
Lã Bố, thế chi Hao Hổ, thanh danh quá kém, tự nhiên vào không được lọt vào pháp nhãn của Trần gia; mà Lưu Bị có tiếng nhân hậu, cũng là đáng giúp đỡ... Nhưng vấn đề là, thanh danh của Lưu Bị ngươi mặc dù không tệ, nhưng ngươi bây giờ là chó nhà có tang, ta cho dù giúp ngươi, cũng nhất định phải cẩn thận.
Trần Đăng lĩnh ngộ được ý tứ của Trần Khuê, lập tức phái người trình báo về Hạ Bì.
Lã Bố mặc dù được Hạ Bì, nhưng buổi tối cướp lấy Hạ Bì, cha vợ Tào Báo đã chết bởi bàn tay Trương Phi.Điều này cũng chặt đứt một thông lộ của y cùng với thế tộc bản địa ở Từ Châu... Đang ở thời điểm khó xử, Trần Đăng đột nhiên phái người đến. Tuy Trần Đăng cũng không ghi rõ ý đồ nguyện trung thành, nhưng theo Lã Bố, không thể nghi ngờ là họ Trần ở Quảng Lăng đã xuất ra thiện ý đối với y.
Có Trần Đăng, hơn hẳn Tào Báo gấp trăm lần.
- Quân hầu cần tặng hậu đãi đối với Trần thị.
Nhưng Trần thị này chỉ có thể sử dụng chứ không thể tin... Cho nên thời điểm đang cùng Trần thị tiếp xúc, vẫn phải cẩn thận một chút. Trần Đăng kỳ nhân một mặt tiến hành lôi kéo, nhưng phải cẩn thận đề phòng. Quân hầu có thể phong hắn làm Từ Châu Biệt Giá, thử thái độ của Trần Đăng, rồi sau đó tiếp tục tính toán.Trần Cung cũng không hề đặc biệt tin tưởng sự quy phục này của Trần Đăng.
Tuy nhiên Lã Bố lại không nghe lọt, theo y, Trần Đăng có thể trình báo cho y, từ góc độ nào đó cũng là tỏ rõ sự trung thành đối với y.
Một khi đã như vậy, Lã Bố sao lại có thể cự tuyệt?