Y nghe theo ý kiến của Trần Cung, phong Trần Đăng làm Biệt Giá, nhưng lại sai người gọi Trần Đăng đến Hạ Bì trước.
- Nay Viên Thuật khởi binh, mà Quân Hầu và Lưu Bị trở mặt, không phải là việc hay.
Nếu Quân Hầu và Lưu Bị liên thủ, thì Viên Thuật tất bại; nếu quân hầu và Lưu Bị tiếp tục trở mặt, chỉ sợ là ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, tự nhiên tiện nghi cho Viên Thuật.
Trần Đăng hiến kế với Lã Bố, khiến Lã Bố càng thêm vui mừng.
- Vậy theo cách nhìn của Nguyên Long, khi đó nên làm thế nào?- Quân Hầu phải nhanh chóng cùng Lưu Bị nghị hòa, đồng thời còn phải nghĩ cách được triều đình thừa nhận. Ta nghe người ta nói, Tào Tháo đã dẫn binh tới Lạc Dương nghênh phụng thiên tử, Quân Hầu sao không phái người đến chúc mừng? Chỉ cần Quân Hầu được triều đình tán thành, thì có được Từ Châu càng danh chính ngôn thuận.
Lã Bố được nghe, lập tức mừng rỡ, liên tục khen Trần Đăng.
- Nhưng ta vừa mới cướp Hạ Bì, Lưu Bị sẽ đồng ý nghị hòa sao?
Trần Đăng cười to.
- Lưu Bị kia dám không nghị hòa sao?
- Ý của Nguyên Long...- Quân Hầu, người trước đó tấn công Viên Thuật lại là Lưu Bị... Lúc này, người sợ nhất chính là Lưu Bị. Nếu Từ Châu bị Viên Thuật đoạt được, người thứ nhất hắn muốn đối phó, chính là Lưu Bị. Lưu Bị là người thông minh, tất nhiên sẽ đồng ý cùng Quân Hầu nghị hòa.
Ta nghe người ta nói, sau khi Quân Hầu cướp Hạ Bì, còn bắt phu nhân của Lưu Bị làm tù binh.
Nhưng quân hầu đối với Cam phu nhân đối đãi giống như thượng khách, không có nửa phần ủy khuất... Quân Hầu có thể thử một chút, nói chuẩn bị đưa phu nhân trở về, xem Lưu Bị trả lời như thế nào. Nếu hắn đồng ý, đã nói lên hắn tình nguyện nghị hòa; nếu là hắn không đồng ý, Quân Hầu sẽ cùng hắn quyết tử chiến cũng không muộn.Lã Bố sau khi nghe xong, liên tục gật đầu.
Tuy nhiên, không đợi Lã Bố phái sứ giả đi thì lại nhận được tin tức, Mi Chúc quận Đông Hải mang theo gần ba nghìn đồng khách trong nhà đã đến Hải Tây.
Trong tay Lưu Bị vốn còn mấy ngàn người, hiện giờ lại được ba nghìn đồng khách của Mi Chúc.
Kể từ đó, y nắm giữ binh mã trong tay cũng không xấp xỉ gần vạn người... Lã Bố không sợ Lưu Bị về điểm binh mã, nhưng binh lực Lưu Bị tăng mạnh, lại làm cho y quyết định, phải nhanh một chút cùng Lưu Bị nghị hòa. Đối với quyết định này, ngay cả Trần Cung cũng không tỏ vẻ phản đối.
Y và Lưu Bị tranh chấp, chỉ có thể là tiện nghi cho Viên Thuật.Đoàn người Lưu Sấm đi qua Cao Bưu, lại bổ sung đồ quân nhu.
Rời khỏi Cao Bưu, bọn họ liền hành quân với tốc độ nhanh hơn, rất nhanh đến Độc Thủy.
Qua Độc Thủy về sau, nhiều nhất hai ngày lộ trình là đến huyện Quảng Lăng, nếu thuận lợi..., ba ngày sau, bọn họ là có thể tới bờ sông Giang Thủy.
Ngàn dặm bôn ba, thắng lợi trong tầm mắt, trong lòng Lưu Sấm cảm thấy thoải mái rất nhiều.
Đêm đó, hắn hạ lệnh cắm trại ở bên sông Độc Thủy.
- Mạnh Ngạn, tình hình dường như có chút không đúng.Lưu Sấm đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi, đã thấy Quản Hợi vội vàng tới.
- Hợi thúc, phát sinh chuyện gì vậy?
- Trước khi trời tối, ta phái ra một đội thám báo tìm hiểu xung quanh, theo lý mà nói lúc này, bọn chúng hẳn đã trở về phục mệnh rồi.
Nhưng đến hiện tại, cũng không phát hiện tung tích của bọn họ... Trong tâm ta có chút lo sợ, lo lắng sẽ phát sinh cái gì không ngờ, cháu xem có nên phái người đi tìm hiểu một chút nữa không?
- Lão Quản, ngươi phái bao nhiêu thám báo?
- Tám người... Hơn nữa đều là lão tốt, theo lý mà nói không phát sinh vấn đề mớiphải.
- Bọn họ rời khỏi đã bao lâu?
Quản Hợi vạch lên đầu ngón tay tính đi tính lại, hạ giọng nói:
- Xấp xỉ hơn hai canh giờ rồi.
Sắc mặt Hoàng Thiệu hơi biến đổi, lập tức ngồi ngay ngắn.
- Hơn hai canh giờ... Y ngẫm nghĩ một chút, nhìn Lưu Sấm nói:
- Đích thật là có chút không ổn, trừ phi bọn họ gặp phải kẻ thù, nếu không sẽ phải trở về hội hợp rồi.- Ý của ngươi là...
- Con đường phía trước nguy hiểm.
Lưu Sấm sau khi nghe xong, tái mặt, rơi vào trầm tư.
- Làm sao bây giờ?
- Theo ta thấy, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
- Nhưng tám huynh đệ kia chưa biết sống chết thế nào, có gặp việc ngoài ý muốn hay không cũng đều là phỏng đoán của chúng ta thôi, cũng chưa nhìn thấy thi thể của bọn họ.Nếu chẳng may bọn họ có việc chậm trễ, sau khi trở về không thấy chúng ta, lại nên làm thế nào cho phải?
Lưu Dũng đứng lên, trầm giọng nói:
- Đây chính là những huynh đệ tốt cùng chúng ta từ bãi Diêm Thủy vào sinh ra tử, sao có thể vứt bỏ như vậy?
Hoàng Thiệu nhíu mi nói:
- Ý của Lão Lưu là...
- Như vậy đi, ta mang vài người đi tìm hiểu một chút, các ngươi ở trong này chuẩn bị.
Nếu quả thật là đã xảy ra chuyện không ngờ, rút lui cũng chưa muộn... Nếu cứnhư vậy mặc kệ không hỏi không quan tâm, ta không đành lòng, dù sao cũng muốn tra rõ hư thật mới tốt.
Từ trong tâm, Lưu Sấm tán thành ý kiến của Hoàng Thiệu.
Nhưng ý kiến của Lưu Dũng, hắn cũng không thể phản bác... Dù sao, Lưu Dũng là trưởng bối của hắn, lại là thân nhân của hắn. Tính tình của Lưu Dũng, trong lòng Lưu Sấm rất rõ ràng. Đây là một người rất nặng tình nghĩa! Nhớ ngày đó, ông đã vì một lời hứa mà bảo hộ Lưu Sấm phiêu bạt tứ phương.
Nếu ông thật sự chẳng quan tâm, thì đây không phải là Lưu Dũng rồi...
- Thúc phụ, cháu đi cùng thúc.- Mạnh Ngạn không cần như thế, ta đi điều tra một chút.
Tình hình tiền phương còn không rõ ràng lắm, nhiều nguy hiểm, cháu vẫn nên ở lại chuẩn bị rút lui.
- Thúc phụ, thúc vì tám huynh đệ có thể mạo hiểm, nhưng thúc đừng quên, bọn họ cũng là huynh đệ đi theo cháu.
Thúc mang người khác đi, nếu gặp nguy hiểm, rất có thể còn phải đạp trên tính mạng của những huynh đệ khác. Nhưng cháu với thúc đi, tuy rằng không nói có thể giúp thúc được gì, nhưng cháu có Bàn Long Côn, tự bảo vệ mình cũng không thành vấn đề, làm gì phải tiếp tục làm ảnh hưởng đến tính mạng của những huynh đệ khác?
- Cái này...Lưu Dũng đã do dự!
Ông biết rằng Lưu Sấm nói không sai.
Giữa những người này, Lưu Dũng ông có võ nghệ cao nhất, mà dưới ông, đó là Lưu Sấm, Quản Hợi.
Những người khác đi theo ông, nếu quả thật gặp phiền toái, thật là không duyên cớ đã đánh mất tính mạng... Lưu Sấm đi theo, ít nhất không cần ông phải lo lắng.
- Ta cũng đi.
Quản Hợi thấy Lưu Dũng đứng đực ra, liền tiến lên.- Hợi thúc không thể đi!
- Vì sao?
Lưu Sấm cười nói:
- Hợi thúc gặp qua nhiều việc đời, cũng có kinh nghiệm lãnh binh đánh giặc.
Cháu cùng thúc phụ đi rồi, trong những người còn lại ở đây thì thúc là người có lý lịch kinh nghiệm cao nhất. Lão Hoàng bày mưu tính kế rất tốt, nhưng lại không phải là người lãnh binh đánh giặc. Văn Hướng và Nguyên Đại tuy nói đều là văn võ song toàn, nhưng dù sao tuổi trẻ, có thể đánh đánh giết giết như này, còn một mình đảm đương một phía hơi có vẻ non nớt.
Hợi thúc, nơi này chỉ có thúc có thể trấn được, cháu để Văn Hướng và NguyênĐại lại hiệp trợ thúc, có Hoàng tiên sinh bổ sung khiếm khuyết cho thúc.
Nếu sau nửa canh giờ, cháu cùng thúc phụ vẫn chưa về, chứng tỏ đã gặp phiền toái... Đến lúc đó các thúc lập tức rời khỏi, chúng ta hội hợp ở Cao Bưu trạch.
- Cái này...
Quản Hợi lộ ra vẻ do dự, hiển nhiên chưa quyết định được chủ ý.
Lưu Sấm cười nói:
- Thế nào, Hợi thúc chẳng lẽ là lo lắng bản lĩnh của cháu cùng thúc phụ sao?
Hành quân đánh giặc cháu cùng thúc phụ không bằng thúc, nhưng nếu như nói ẩu đả chiến trường, cháu cùng với thúc phụ liên kết, dưới gầm trời này chỉ sợ khôngcó nhiều người có thể ngăn trở.
Nghe dường như cũng rất có lý.
Mi Hoán đột nhiên tiến lên, phía sau còn dắt Trân Châu.
Trân Châu là lễ vật Lưu Bị đưa cho Mi Hoán, lúc trước Mi Trạch áp giải Mi Hoán đi huyện Đàm, nó cũng được đưa theo cùng.
Lưu Sấm cướp Mi Hoán, ngay tiếp theo cũng cướp đi Trân Châu... Chỉ là trước kia Mi Hoán vẫn ngồi xe, cho nên Trân Châu cũng không có ai cưỡi.
- Thúc phụ, thúc đổi lại cưỡi Trân Châu đi.- Vậy sao mà được?
Mi Hoán cười nói:
- Sao là sao? Thân là đại tướng, sao có thể không có ngựa? Thanh Thông Mã của Thúc phụ mặc dù không tệ, nhưng so với Trân Châu vẫn là kém cỏi hơn một bậc. Trân Châu đi theo cháu có chút ủy khuất... Vài lần lâm chiến, cháu đều thấy nó rất hưng phấn, lại không có cơ hội ra trận lập công. Hôm nay Mi Hoán sẽ tặng Trân Châu cho thúc phụ, có câu là ngựa hay tặng anh hùng! Thúc phụ là chân hào kiệt, nhất định sẽ không ủy khuất Trân Châu... Còn nữa, thúc phụ cưỡi Trân Châu, Mạnh Ngạn chẳng phải càng an toàn sao?
Lưu Sấm ở một bên nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu Mi Hoán, tỏ vẻ tán thưởng.Lưu Dũng gặp tình huống như vậy, cũng không tiện cự tuyệt nữa.
- Nếu Tam Nương Tử nói như vậy, ta đành mặt dày nhận lấy vậy.
Lưu Dũng dứt lời, qua dắt Trân Châu.
Trân Châu tự có yên của mình, hơn nữa cũng đánh móng ngựa sắt... Lưu Dũng xách thương trơ minh lên ngưa, Lưu Sấm cũng theo sát trên lưng Tượng Long.
- Hợi thúc, nơi này kính nhờ thúc rồi!
Lưu Sấm xách côn chắp tay với Quản Hợi, sau đó giục ngựa theo Lưu Dũng rời đi.Nhìn bóng của hai người biến mất ở trong màn đêm, trên mặt của Mi Hoán mơ hồ lộ ra một chút vẻ sầu lo.
- Hợi thúc, Mạnh Ngạn họ...không có nguy hiểm chứ.
Quản Hợi trầm mặt, tìm cách cười một chút:
- Dưới gầm trời này người có thể ngăn cản chú cháu hắn, có thể đếm được trên đầu ngón tay... Ít nhất ở Quảng Lăng, ta còn chưa nghe nói có nhân vật bực này tồn tại. Tam Nương Tử không cần lo lắng, bọn họ rất nhanh sẽ trở về, chúng ta cũng phải chuẩn bị sẵn sàng.